Mục Hồng Yên xuất thân từ vùng đất Quan Trung rộng lớn tới tám trăm dặm.
Bội kiếm của cô là danh kiếm "Yên Chi Hồng" của Thiên Hương các ngày xưa.
Cô sớm đã là thích khách do cựu quyền quý Thái Thúc thị của Trường Lăng bồi dưỡng ra.
Thích khách và Kiếm sư đều là người tu hành, nhưng khác biệt chính là Kiếm sư theo đuổi quang minh lỗi lạc, đi theo con đường Tông sư, lưu lại Kiếm kinh cho hậu thế, mà thích khách lại ẩn nấp trong bóng tối cùng hắc ám, chỉ muốn giết người.
Thích khách thường đột nhiên xuất hiện, một kiếm thành công thì lui, mà không thành cũng phải lui.
Mục Hồng Yên cũng vậy, chẳng qua cô gần như rất ít khi thất bại.
Thứ hoàn toàn thay đổi quỹ tích của cuộc đời cô là cuộc chiến giữa cựu quý tộc và một số quyền quý mới hưng khởi theo Nguyên Vũ.
Cô chính là người của quý tộc Thái Thúc thị phái đi ám sát Lý Tư năm đó.
Nhưng lần đó cô thất bại thảm hại, thậm chí còn bị bắt.
Chẳng qua Lý Tư để cho cô sống sót, cuối cùng càng làm cho cô trở thành cận vệ của lão.
Song cho dù từ thích khách biến thành thị vệ, phương thức đối địch của cô vẫn là thủ đoạn của thích khách.
Cô sẽ ẩn náu xung quanh Lý Tư, hành động trong bóng tối.
Giống như lúc này, cô dừng lại ở trên sườn núi chờ Độc Cô Bạch và Tịnh Lưu Ly sắp tới, cũng sẽ không phải là quyết đấu công bằng, mà là đột nhiên phát động ám sát từ trong bóng tối.
Những năm gần đây, có ít nhất không dưới mười Tu hành giả Thất Cảnh muốn ám sát Lý Tư, ngược lại chết trong cuộc ám sát của cô.
Thế nhưng trước khi tiếp cận ngọn núi này, ngoại trừ cô ra, Độc Cô Bạch cùng Tịnh Lưu Ly còn phải đối mặt với một đối thủ có thể khiến cho bọn họ tiếp cận tử vong nhanh hơn.
Thanh phi kiếm cực kỳ âm hiểm xuất hiện quanh người Độc Cô Bạch mỗi lần đều có thể lặng lẽ xuyên qua màn kiếm và nhận biết bên ngoài cơ thể gã.
Thanh phi kiếm này mang ra một vết máu ở chân Độc Cô Bạch trong lần đầu tiên xuất hiện.
Lần thứ hai xuất hiện lại đâm vào bên hông Độc Cô Bạch, lại kịch liệt rút lui trước khi chân nguyên trong cơ thể Độc Cô Bạch triển khai phản kích bạo liệt, chạy trốn vào bầu trời đêm.
Lần thứ ba xuất hiện lại là ở trong bùn đất dưới lòng bàn chân Độc Cô Bạch, trực tiếp đâm xuyên qua gan bàn chân phải của gã.
Ba đạo phi kiếm này đều gây ra tổn thương rất nặng.
Nhất là một kiếm đâm xuyên qua bàn chân kia, trực tiếp làm cho Độc Cô Bạch ngã bay ra ngoài, ngay cả kiếm khí ngoài cơ thể trong nháy mắt cũng hỗn loạn.
Chủ nhân của thanh phi kiếm này thực ra cũng rất kinh ngạc.
Bởi vì đổi lại là Tu hành giả tầm thường, chỉ riêng tổn thương do ba đạo phi kiếm này mang đến thì chỉ sợ ngay cả bay lượn cũng không thể làm được, nhưng Tu hành giả trẻ tuổi mang theo Tịnh Lưu Ly này vậy mà còn có thể kiên trì được, thậm chí tốc độ cũng không hề chậm lại chút nào.
Đây không phải là chuyện chỉ cần ý chí cường đại cùng dũng khí dũng mãnh không sợ chết là có thể làm được.
Đồng thời còn cần phải có lực chịu đựng cường đại đối với đau nhức kịch liệt, cùng với thể chất vượt xa người bình thường.
Bên trong một đời người tu hành trẻ tuổi này, vì sao lại có nhiều quái vật mạnh đến đáng sợ như vậy?
Tâm thần của chủ nhân của thanh phi kiếm này còn mà chấn động bởi vì Lý Tư tử vong, trái tim không ngừng đập nhanh vì sự cường đại của những người tu hành trẻ tuổi này. Thế nhưng Độc Cô Bạch lại biết mình đã đến ranh giới sinh tử.
Khi hắn còn nhỏ, Độc Cô Hầu phủ đã dùng vô số thủ đoạn để nâng cao thể chất của gã, hơn nữa quá trình thay đổi này cực kỳ thống khổ, cho nên gã lúc này mới có thể kiên trì như vậy.
Song mặc dù gã còn có thể không để ý thương thế giữ vững tốc độ chạy trốn như vậy, gã đã cảm nhận được phản ứng của mình đã chậm lại, hơn nữa thân thể bởi vì nhiều chỗ đau nhức, cho nên đã có chút tê dại đối với một ít thay đổi nhỏ từ bên ngoài, không còn nhạy cảm như trước.
Điều này có nghĩa là gã sẽ rất khó tránh thoát một ít sát ý trí mạng, nhất là thanh phi kiếm đã trọng thương gã ba lần kia, sau khi xuất hiện thêm một lần nữa, gã gần như khó có thể tránh khỏi chỗ yếu hại.
- Ta là Độc Cô Bạch! Ai dám giết ta!
Lúc này gã vốn không còn dư lực nên chỉ nghẹn ra một tiếng rống lớn.
Thanh âm rống ra từ trong phổi hỗn tạp chân nguyên không ngừng nổ tung vang vọng ở trong núi rừng.
Trong đám người truy tung dính lấy gã như gió, có rất nhiều người, kể cả chủ nhân của đạo phi kiếm âm hiểm kia đều không khỏi ngừng lại một chút.
Người tu hành Trường Lăng chưa chắc đã biết tên của tất cả thiên tài trẻ tuổi trên bảng tài tuấn trước khi Mân Sơn Kiếm Hội bắt đầu, nhưng đều biết Độc Cô Bạch xuất thân từ Độc Cô Hầu phủ.
Trong thế hệ người trẻ tuổi của những Hầu phủ Trường Lăng này, Lệ Tây Tinh dường như không được chào đón nhất, mà Độc Cô Bạch lại người được coi trọng nhất.
Độc Cô Hầu phủ đặt kỳ vọng rất lớn vào Độc Cô Bạch, rất nhiều tài nguyên tu hành thường luyến tiếc sử dụng đều nện lên người gã.
Lúc này đối phương lại ở cùng một chỗ với dư nghiệt Mân Sơn Kiếm Tông Tịnh Lưu Ly vừa mới giết chết Lý Tư, hơn nữa còn trợ giúp nàng chạy trốn, đây hiển nhiên cũng là tử tội.
Nhưng điều mấu chốt chính là cho dù Độc Cô Bạch là tử tội, người thực sự ra tay dẫn đến cái chết của gã có thể thừa nhận lửa giận của Độc Cô Hầu phủ hay không?
Những trưởng bối Độc Cô Hầu phủ yêu thích Độc Cô Bạch vạn phần, sẽ buông tha cho người tự tay giết gã?
......
Tiếng xé gió thê lương đột nhiên tiêu tan rất nhiều.
Bao gồm cả đạo phi kiếm âm hiểm trí mạng nhất kia cũng chỉ đi theo vòng xoáy kiếm khí sau lưng Độc Cô Bạch, giống như một mảnh lá rụng không ngừng bay bổng, nhưng không hề gia tốc kịch liệt, cho gã một kiếm trí mạng.
Mục Hồng Yên vẫn dừng lại ở trên sườn núi phía trước Độc Cô Bạch, sắc mặt cô chìm trong bóng tối không có nửa phần thay đổi.
Đối với cô mà nói, tiếng hét lớn này của Độc Cô Bạch chỉ khiến bản thân cô biết thân phận thực sự của thiếu niên che chở Tịnh Lưu Ly điên cuồng chạy trốn này, cùng với cho cô cơ hội tự tay ám sát Tịnh Lưu Ly.
Một cơn gió thổi qua.
Thân thể Mục Hồng Yên lắc lư với một loại tư thái mềm mại khác thường ngay tại chỗ.
Đây là một loại thủ đoạn mà thích khách cường đại nhất do các cựu quý tộc quyền quý ngày xưa bồi dưỡng ra mới có được.
Người tu hành càng ở thời khắc nguy hiểm, nhận biết lại càng vượt qua lúc bình thường.
Nhưng đối với một Tu hành giả bị thương mà nói, nhận biết như vậy lại bắt lấy sự khác thường rõ ràng ở bốn phía thiên địa càng thêm chính xác, mà sẽ xem nhẹ một ít đồ vật quá mức tầm thường.
Trong nhận biết của Độc Cô Bạch đang phi đến, thân thể Mục Hồng Yên lúc này có lẽ chính là một gốc cây non đung đưa theo gió.
Gió thổi càng ngày càng mạnh, biên độ lắc lư của thân thể cô càng lớn, thậm chí làm cho người ta có cảm giác sẽ bị gió cuốn từ trên sườn núi này thổi bay.
Song khi mảnh kiếm quang của Độc Cô Bạch chính thức đến trước người cô, tư thế đưa tay xuất kiếm của cô lại ổn định đến cực điểm.
Kiếm quang màu đỏ son chỉ nhảy lên một cái trong bóng đêm, sau đó liền biến mất, sau khi xuất hiện lần nữa thì đã phá vỡ kiếm khí ngoài cơ thể Độc Cô Bạch, bắn về phía cổ họng gã.
Một kiếm này còn đáng sợ hơn so với thanh phi kiếm âm hiểm lúc trước, Độc Cô Bạch hoàn toàn không kịp phản ứng.
Trong con ngươi của gã vừa mới xuất hiện ánh đỏ, trái tim đã kịch liệt co rút lại, một cỗ hàn ý dâng lên từ chỗ sâu nhất trong cơ thể.
Gã hoàn toàn không có khả năng ứng phó được một kiếm như vậy.
Người thi triển ra một kiếm này không chỉ là một vị Tông sư, hơn nữa còn là Tông sư vận dụng thủ đoạn giết người đến cực hạn.
Trong đầu gã thậm chí đã hiện ra kết cục của mình.
Trong nháy mắt sau đó, cổ họng của gã sẽ bị một kiếm này đâm thủng, chỗ yết hầu sẽ có một giọt máu tươi đỏ như hoa đào thấm ra.