Thích khách chân chính là ở mũi kiếm đâm thủng máu thịt của đối phương, thân kiếm ma sát trong máu thịt và xương cốt của kẻ địch, mang theo máu tươi bay trên không trung, tâm tình cũng sẽ không có bất kỳ dao động gì.
Loại bình tĩnh cực độ này có thể thu hoạch sinh mệnh hiệu quả hơn, đồng thời cũng có thể làm cho thích khách nhạy cảm nhận thấy bất kỳ biến hóa nào trong thiên địa, cho dù là trên chiến trường nghìn quân vạn mã.
Lúc này ngay cả Độc Cô Bạch cũng tự nhận mình sẽ chết ngay lập tức, sẽ không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng tâm tình trầm lãnh như băng của Mục Hồng Yên lại vẫn cảm giác được nguy hiểm rơi xuống.
Thân thể của cô dùng một loại góc độ không thể tưởng tượng nổi xoay chuyển trên không trung, rất nhiều gân thịt trên thân thể thậm chí giống như hai sợi dây leo vặn vẹo.
Mũi kiếm của cô theo thân thể xoay chuyển mà lướt qua trong bóng đêm, khi một tiếng chấn động vang lên, đánh trúng một đạo kiếm khí đã phát ra âm thanh.
Đạo kiếm khí này hoàn toàn trong suốt, khi bị mũi kiếm của cô đâm nát mới ầm ầm bộc phát, biến thành vô số nguyên khí thiên địa phun ra ngoài.
Trong cổ họng Độc Cô Bạch còn có hàn ý chân thật.
Trong nháy mắt trốn thoát từ con đường tử vong này, gã càng kích phát ra dũng mãnh trong cơ thể, phát ra một tiếng gào thét như dã thú bị thương từ cổ họng, mà lực đạo trong cơ thể gã lần thứ hai bộc phát ra mạnh hơn mấy phần.
Oanh một tiếng, tựa như một loại Phù khí nào đó ném ra cự thạch, gã gần như dán vào một bên kiếm phong của Mục Hồng Yên vọt tới, nện về phía không trung phía trước.
Một đạo kiếm quang lóe lên trong nhận biết vẫn cực độ bình tĩnh của Mục Hồng Yên.
Ánh mắt cô hơi nheo lại, tiểu kiếm màu đỏ son trong tay lại đâm ra, dễ dàng chém rơi đạo kiếm quang kia.
Lực lượng đạo kiếm quang vẫn hoàn toàn trong suốt này đối với nàng mà nói cũng không quá cường đại, uy hiếp chỉ ở tốc độ nhanh chóng, chẳng qua trực tiếp ngưng tụ thành ở quanh người cô, hoàn thành gia tốc chỉ trong nháy mắt.
Trường Lăng chỉ có một chốn tu hành có kiếm pháp như vậy.
Nhưng lực lượng chân nguyên của người ra tay vốn không đến Thất Cảnh, cũng không phải là Tông sư của chốn tu hành này.
- Dịch Tâm - Tâm Gian Tông.
Hầu cận bí ẩn thường đi theo Lý Tư như cô đương nhiên rất rõ ràng mỗi một Tu hành giả có khả năng tạo thành uy hiếp ở Trường Lăng, cho nên khi đạo kiếm quang thứ hai này xuất hiện, cô đã phán đoán ra thân phận của đối phương.
- Quá yếu!
Sau đó cô lắc đầu.
Trong nháy mắt lắc đầu, thân thể của cô đã biến mất chỉ trong nháy mắt.
Dịch Tâm mặc áo bào màu đen so sánh với lúc ở Mân Sơn Kiếm Hội, bất kể khuôn mặt hay thân hình đều không có quá nhiều thay đổi, thế nhưng đường cong chỗ khóe miệng hơi có chút khác biệt, lại có khí tức kiên nhẫn trầm ổn mà lúc ở Mân Sơn Kiếm Hội không có.
Lúc này hắn liền ở dưới một gốc cây thông bên trái Độc Cô Bạch, trên người tràn ngập lá tùng bị nguyên khí chấn nát.
Có thể đi tới nơi này mà không khiến cho một gã Tông sư như vậy chú ý, thậm chí khiến cho đối phương thu hồi một kiếm tất sát, lấy tu vi vừa tới Lục Cảnh của hắn là đủ để kiêu ngạo.
Nhưng trong một năm qua, tên Tu hành giả trẻ tuổi cũng gặp phải rất nhiều khó khăn và hoạn nạn giống như Hạ Uyển này biết bất kỳ kiêu ngạo nào cũng là vô dụng, hiện thực nhất chính là sống sót cùng đạt được tu vi càng mạnh hơn.
Trong nháy mắt Mục Hồng Yên biến mất trong nhận biết, hắn lại cực kỳ trực tiếp làm một động tác không hề có phong phạm của Tu hành giả.
Hắn trực tiếp ngã ngược ra sau.
Không chỉ là ngã xuống đất một cách bình thường, mà là cả người che kín chân nguyên, dùng tốc độ nhanh nhất khiến phần lưng bản thân đập xuống đất.
Đối mặt với đối thủ cấp bậc như Mục Hồng Yên, bốn phía thân thể đều là tử huyệt, đều là chỗ có thể khiến đối thủ công kích, đều sẽ bị giết chết trong nháy mắt.
Hành động đập đất như vậy ít nhất có thể nhanh chóng giao phần lưng cho đất núi kiên cố, ngửa mặt nhìn trời, chỉ phải đối mặt với công kích đến từ phía trên, ít nhất còn có năng lực có thể ngăn cản một kiếm.
Phương pháp chiến đấu như vậy, ngay cả Mục Hồng Yên cũng hoàn toàn không có dự liệu được.
Đối mặt với đối thủ ngã chổng vó khảm chính mình trên mặt đất, cô vẫn có vô số phương pháp có thể nhanh chóng giết chết đối phương, nhưng ít nhất không phải bất kỳ loại nào mà cô vừa mới tưởng tượng ra trong đầu.
Trong nháy mắt này cô liền ngừng một chút.
Chẳng qua cô vẫn đủ nhanh.
Hành động của Dịch Tâm như vậy lại càng làm cho cô hiểu được, chỉ cần Dịch Tâm không chết, vậy chắc chắn sẽ tiếp tục quấn lấy cô, tranh thủ thời gian cho Độc Cô Bạch chạy trốn.
Cô đủ nhanh, vậy nên cô có lòng tin sau khi giết chết Dịch Tâm, lại có thể đuổi kịp Độc Cô Bạch lần nữa.
Một tiếng oanh vang vọng.
Tên thích khách cường đại yên lặng trong nháy mắt này lộ ra một mặt dữ dằn.
Thân ảnh của cô xuất hiện ngay phía trên Dịch Tâm, không khí điên cuồng chạy loạn nở rộ ra bên ngoài, hơn mười đạo tàn ảnh còn đang phóng đi theo ánh sáng vặn vẹo, cô đã cuộn mình giống như con báo, hung hăng đụng vào ngực Dịch Tâm.
Tiểu kiếm trong tay cô trực tiếp xuyên thủng phổi Dịch Tâm, hung hăng đâm vào bùn đất đã bị đè xuống dưới người hắn.
Kiếm khí chấn động cùng nở rộ cực kỳ tự nhiên, sẽ lập tức kết thúc sinh mệnh của Tu hành giả trẻ tuổi này, sau đó cô sẽ mượn lực bắn ngược này mà lên, tiếp tục phát lực đuổi theo Độc Cô Bạch.
Tuy nhiên cô lại xảy ra ngoài ý muốn một lần nữa.
Gốc cây thông bên cạnh cô lại vỡ tung ra trong nháy mắt mũi kiếm của cô vừa mới đâm thủng thân thể Dịch Tâm.
Một Tu hành giả trẻ tuổi mà ngay cả cô cũng không thể cảm nhận được, hiện ra ngay ở trung tâm cây thông nổ tung này, một đạo kiếm quang uy mãnh bá liệt kéo theo hơn mười đạo lôi quang như một cây cột lớn quét ngang đập xuống nàng.
Hơn mười đạo ánh sét này lại là màu xanh biếc quỷ dị!
Hơn mười tiếng xùy xùy bén nhọn vang lên.
Kiếm khí nở rộ bên trong bóng dáng còn chưa tiêu tán khi đập xuống nàng.
Tiểu kiếm trong tay cô rời khỏi thân thể Dịch Tâm mà không chút lưu luyến, cả người cô bắn lên trên, tránh được một kiếm đánh lén này.
- Dịch Tâm!
Người đánh lén này phát ra một tiếng gào thét thê lương, hai tay cầm kiếm như phát cuồng, múa ra hơn trăm đạo kiếm quang như mưa rơi, bắn loạn về phía cô đang đứng.
- Người của Từ Hầu phủ.
Chiêu kiếm "Đảo Liêu Thiên"(đảo ngược trời) này chợt hiện ra, đã khiến Mục Hồng Yên hiểu được thân phận của đối phương.
Đây là Từ Liên Hoa, một người hảo hữu khác của Độc Cô Bạch.
Cô cũng kinh ngạc bởi Tu hành giả trẻ tuổi này có được thủ đoạn như vậy, nhưng một kiếm thuần túy cương mãnh dữ dằn của đối phương chỉ vì phòng ngừa cô tiếp tục tiếp cận Dịch Tâm.
Sau kiếm thế như vậy sẽ không còn lực dư thừa, tất cả đều là sơ hở.
Cho nên trong kiếm tiếp theo mà cô ra tay, Từ Liên Hoa này chắc chắn sẽ chết đi.
- Dừng tay.
Nhưng đúng vào lúc này, thanh âm nữ tử cực kỳ suy yếu nhưng ẩn chứa lực đạo khiến người ta không thể kháng cự vang lên,
- Ngươi ôm hận mà ra tay, hoàn toàn không muốn lưu lại người sống, chắc hẳn ngươi là người của Lý Tư, chẳng lẽ ngươi không muốn biết, trước khi Lý Tư bị ta giết chết, hắn đã nói gì với ta sao?
Mục Hồng Yên tránh được kiếm này của Từ Liên Hoa.
Nhưng thân ảnh của cô dừng lại, đứng ở giữa một mảnh cỏ lộn xộn.
Người lên tiếng là Tịnh Lưu Ly.
Lúc trước nàng đã có xu hướng hôn mê ở trên lưng Độc Cô Bạch, nhưng hiện tại lại cực kỳ tỉnh táo.
Độc Cô Bạch hiển nhiên cũng nghe ý của nàng, ngừng lại.
Người Mục Hồng Yên vốn muốn giết chính là Tịnh Lưu Ly, cho nên cô không ra tay với Từ Liên Hoa và Dịch Tâm nữa.
- Ngài ấy đã nói gì với ngươi?
Cô nắm lấy tiểu kiếm còn đang nhỏ những giọt máu ấm nồng, lạnh lùng hỏi.