Lúc này Độc Cô Bạch đã trúng kiếm nhiều chỗ, tuy rằng đều tránh được chỗ yếu hại trí mạng, nhưng trên người vẫn có mấy chỗ máu tươi không ngừng chảy xuôi.
Một bên lá phổi của Dịch Tâm bị đâm ra, kiếm khí chỉ thiếu một chút sẽ nổ tung trong cơ thể hắn, tuy rằng chưa chết nhưng gần như đã không cách nào hô hấp, đau đớn đến cực điểm.
Từ Liên Hoa phát lực quá mạnh, da thịt hai tay đều nổ tung, máu thịt mơ hồ.
Về phần Tịnh Lưu Ly, bản thân từ trọng thương hôn mê tỉnh lại, tình huống của những người này hiện tại đều là cực kỳ thê thảm.
Song đối mặt với câu hỏi này của Mục Hồng Yên, Tịnh Lưu Ly lại không trực tiếp, chỉ hỏi ngược lại một câu:
- Ngươi có muốn biết câu chuyện của Lý Tư không?
Mục Hồng Yên nhíu mày.
Lý Tư đã chết, đối với cô mà nói sứ mệnh cả đời này của mình đã chấm dứt, vốn theo suy nghĩ của cô, bất kể Tịnh Lưu Ly nói cái gì thì cũng không có khả năng thay đổi quyết định cô.
Cô dừng tay chỉ bởi vì ngoại trừ cô ra, phía sau còn có truy binh, cho nên đối phương càng dừng lại, càng không có khả năng trốn thoát.
Nhưng những lời này của đối phương lại làm cho tâm tình của cô có chút dao động.
- Người cực kỳ tự phụ thông thường cũng sẽ không bằng lòng để cho người ta bình luận công tội của mình.
Hai gò má Tịnh Lưu Ly có chút ửng đỏ khác thường, nàng nhìn thẳng ánh mắt nữ thích khách này, giống như nhìn rõ sâu trong nội tâm đối phương. Đồng thời chính nàng cũng hiểu rất rõ, chỉ có tìm cách thay đổi tâm ý của nữ thích khách này, nàng cùng những bằng hữu bên cạnh này mới có thể sống sót.
- Cho nên Lý Tư tuyệt đối không thể nào nói quá khứ của hắn cho các ngươi biết.
Nàng hít một hơi thật sâu, duy trì sự tỉnh táo của mình, sau đó tiếp tục:
- Vì vậy ngay cả khi ngươi đi theo hắn, ngoài việc cảm thấy rằng hắn không phải là loại người trong truyền thuyết kia, lại không thể biết những gì thực sự xảy ra, không biết câu chuyện xưa của hắn.
- Ngươi biết sao?
Lông mày Mục Hồng Yên giãn ra, khôi phục biểu lộ lạnh lùng vô tình, nói một chữ cực kỳ đơn giản:
- Nói.
- Trước tiên ngươi phải cam đoan chúng ta có thể sống sót.
Tịnh Lưu Ly nhìn thoáng qua phía sau cô, nói:
- Nếu không sẽ không ai trên thế gian này biết được chuyện xưa của hắn.
- So sánh với việc giết ngươi báo thù cho ngài ấy, ngươi cảm thấy ta sẽ để ý
Mục Hồng Yên nhìn thẳng ánh mắt nàng, hỏi ngược lại.
- Đương nhiên, nếu không ngươi sẽ không nói với ta nhiều như vậy.
Tịnh Lưu Ly không chút sợ hãi nhìn đôi mắt sâu thẳm của cô, nói:
- Ta cũng để ý chuyện này, cho nên ta đã hỏi hắn hai lần, mấu chốt nhất chính là hắn cho rằng ta là tri kỷ của bản thân, hơn nữa từ một ý nghĩa nào đó mà nói, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ giúp hắn hoàn thành chuyện hắn muốn làm.
Khuôn mặt Mục Hồng Yên không có bất kỳ biến hóa nào, cô chỉ ấn kiếm im lặng không nói.
- Tối nay ngươi chỉ nhìn thấy ta giết chết hắn, nhưng ngươi cũng không biết, nếu như không có hắn an bài, ta sẽ không thể nào có được cơ hội giết chết hắn, cũng không có khả năng thuận lợi chạy trốn từ trong cung điện đến nơi này.
- Trước khi giết chết hắn, ta từng cho rằng hắn nhất định phải thu phục ta, để cho ta làm môn khách của hắn, nhưng cuối cùng ta mới hiểu được, hắn vẫn luôn cho ta cơ hội giết chết hắn, đối với hắn mà nói, có lẽ hắn cũng đang chờ mong ta có thể thành công, như vậy mới có thể để cho hắn hoàn thành việc mà hắn muốn làm.
Tịnh Lưu Ly cuối cùng nói:
- Mặc dù hắn đã chết, nhưng từ tối nay, ta dường như cũng đã trở thành hắn.
Mục Hồng Yên yên lặng nghe xong lời Tịnh Lưu Ly nói.
Bóng đêm phía sau cô cũng rất yên tĩnh.
Điều này xuất phát từ một loại sát ý nở rộ phía sau lưng cô, giống như đang nói cho những Tu hành giả tiếp cận trong bóng tối kia, đây là lãnh địa cùng con mồi thuộc về cô.
Cô có thể hiểu được một số lời nói của Tịnh Lưu Ly, nhưng cũng không hiểu một số lời nói còn lại.
Bởi vì trước đó, cuộc sống của cô đã trôi qua rất đơn giản.
Cô sẽ không nghĩ tới bất cứ chuyện gì liên quan đến mưu quyền, chỉ để ý đến sinh tử của Lý Tư.
- Hắn muốn làm gì?
Cô nhìn Tịnh Lưu Ly, hỏi.
Tịnh Lưu Ly đã nói chuyện khá lâu, khí tức đã cực kỳ bất ổn, nhưng vẫn cố gắng kiên trì nói:
- Tần diệt Sở, Yến, Tề. Thống nhất thiên hạ.
Những lời này nói ra cực kỳ đơn giản, thậm chí không có bất kỳ lời giải thích nào.
Nhưng Mục Hồng Yên lại vẫn nhanh chóng hiểu được.
Cô nghĩ tới những hồi ức khi mình đi theo Lý Tư nhiều năm qua, nghĩ đến sự khác biệt giữa lão và những quyền quý còn lại ở Trường Lăng, trong lòng nàng lúc này vang lên một thanh âm,
"Thì ra đây là chuyện đại nhân ngài muốn làm, bất kể Ba Sơn Kiếm Tràng làm vua hay là Nguyên Vũ xưng đế, đều không liên quan đến chuyện này."
Trong nháy mắt khi thanh âm này vang lên trong lòng, cô thoáng ngẩng đầu lên, mang theo một chút thần sắc không tin, nhìn Tịnh Lưu Ly hỏi.
- Ngươi có thể làm được điều đó?
- Đây đã là bước đầu tiên.
Tịnh Lưu Ly cười lạnh,
- Chẳng qua hiện tại ta không có thời gian cũng như không có khí lực giải thích.
- Ngươi sẽ có.
Mục Hồng Yên trả lời.
- Muốn bọn họ cùng đi.
Ánh mắt Tịnh Lưu Ly rơi vào trên người Dịch Tâm đang nằm trên mặt đất và khó có thể hô hấp,
- Chắc hẳn ngươi cũng hiểu được sau này bọn họ sẽ rất mạnh.
Mục Hồng Yên không nói gì nữa.
Tay của cô bắt đầu chuyển động, có mấy sợi tơ đen bắn ra từ trong tay cô, rơi vào trên người Dịch Tâm, sau đó lại rơi vào trên người Độc Cô Bạch.
Lần này không phải là giết người, mà là cứu người.
Sợi tơ màu đen do chân khí của cô dẫn dắt, cực kỳ nhanh chóng khâu miệng vết thương chảy máu rất nhiều trên người Dịch Tâm và Độc Cô Bạch lại, cùng lúc đó dược lực của những sợi tơ màu đen này rót sức sống mới mẻ vào thân thể hai người.
Sát thủ thường sẽ bị chấn thương nghiêm trọng, cho nên bọn họ cần các loại đồ vật có thể chữa lành chính mình nhanh hơn.
Bởi vì thích khách hoạt động một mình chắc chắn sẽ không giống như Tông sư trong quân, có y sư và đồng bạn chuyên môn chờ đợi.
Cô vẫn luôn không lên tiếng, trong nháy mắt sau cô chợt động đậy.
Trong bóng đêm yên tĩnh vang lên một mảnh tiếng kinh hô cùng tiếng quát lớn.
Âm thanh này đến từ bóng đêm phía sau cô.
Mấy Tu hành giả đuổi theo gần nhất, bao gồm cả chủ nhân của đạo phi kiếm âm hiểm kia không cách nào thoát khỏi một thanh tiểu kiếm màu đỏ son, bị giết chết chỉ trong nháy mắt.
Khi bóng dáng của cô lại xuất hiện bên cạnh Dịch Tâm, chỗ bụng rất gần vị trí Khí hải của nàng cũng đã bị một kiếm xuyên thủng.
Nhưng cô lại mặt không chút thay đổi dùng sợi tơ đen nhanh chóng khâu lại.
- Đi!
Cô đưa một tay nhấc Dịch Tâm lên, thân ảnh lại động, bắt đầu chạy trốn.
Hầu như tất cả những Tu hành giả truy kích vào giờ khắc này đều ngừng lại.
Có hơn phân nửa trong những Tu hành giả này hoàn toàn không biết thân phận mà chỉ kinh hãi với chiến lực của cô.
Mà hơn phân nửa Tu hành giả đuổi theo vốn chính là thuộc hạ của Lý Tư, một ít Tu hành giả mạnh nhất trong đó cũng biết được sự tồn tại của cô, chẳng qua giờ phút này bọn họ hoàn toàn không thể hiểu được việc cô đang làm.
Bọn họ không chút hoài nghi lòng trung thành của nữ thích khách đã hầu hạ Lý Tư nhiều năm, đột nhiên lại sinh biến như vậy, hơn nữa mệnh lệnh của Lý Tư truyền đi lúc trước liền làm cho bọn họ không cách nào ngăn cản đám người cô và Tịnh Lưu Ly bỏ chạy.
Một số người trong số họ sau khi do dự một chút, cũng lặng lẽ ẩn vào bóng tối.
- Đừng đuổi theo nữa.
Trong bóng tối có người dùng chân nguyên trống rỗng phát ra thanh âm, tràn ngập sát ý, truyền ra xa xa.
Thanh âm này giống như là có lòng tốt cảnh cáo, lại giống như là uy hiếp ẩn chứa sát ý, không cách nào phân biệt được.