Trước bình minh, đó là bóng tối.
Toàn bộ Trường Lăng bắt đầu thức tỉnh.
Tin tức về cái chết của Lý Tư giống như một cơn cuồng phong quét qua toàn bộ Trường Lăng.
Đây lẽ ra là một người khiến người ta rất khinh bỉ và thống hận, nhưng bởi vì địa vị quá cao, cho nên khi nhớ tới danh hào của lão, tuyệt đại đa số người Trường Lăng trước tiên sẽ cảm thấy sợ hãi, không dám nói bất kỳ khinh bỉ nào với lão.
Nhưng khi lão thực sự chết đi, sau cực độ khiếp sợ, rất nhiều người bắt đầu bất giác nghĩ đến mấy năm nay, ngoại trừ bản thân cường đại ra, Lý Tư dường như cũng không hề thực sự uy hiếp đến bất kỳ một gã quyền quý nào ở Trường Lăng.
Ai cũng biết là năm đó lão dựa vào bán đứng toàn bộ Lý gia đạt được quyền thế.
Nhưng sau khi đạt được quyền thế, dường như lão cũng không làm chuyện gì.
Vậy lão đã làm gì?
Một số người bắt đầu tỉnh ngộ, có vẻ như lão đã làm mọi thứ cho toàn bộ vương triều Đại Tần.
Một lão nhân áo đen ngồi bất động trong một tòa cung điện màu đen sâu trong Hoàng cung.
Lão nhân này chính là Nghiêm Tướng.
Cánh tay phải của lão quấn một miếng vải bố màu trắng trên áo choàng đen.
Cái này ở Trường Lăng chính là tế lễ người nào đó đã chết.
Sau khi nghe được tin Lý Tư chết, lão đã quấn miếng vải bố này, đương nhiên là vì tế lễ Lý Tư.
Đây không phải là đạo đức giả.
Bởi vì thường ngày lão luôn một mình xử lý chính sự trong điện này, không có người khác.
Ngoại trừ Nguyên Vũ và Trịnh Tụ, mấy năm nay, lão và Lý Tư vốn là hai người đứng cao nhất ở Trường Lăng, mà trong mắt Mặc Thủ Thành ngày xưa, hai tướng Đại Tần này cũng là hai người cơ trí nhất, nhìn xa nhất trong thành Trường Lăng.
Nhìn từ bên ngoài, hai người phân biệt đại biểu cho Nguyên Vũ và Trịnh Tụ, đối lập rõ ràng.
Nhưng hai người lại là người thực sự hiểu được sự cân bằng. Những năm gần đây, Trịnh Tụ và mười ba Vương hầu Đại Tần mưu tính nhiều nhất là chinh chiến. Trong khi Dạ Sách Lãnh và Trần Giám Thủ phụ trách thủ vệ, đối phó với thế giới Tu hành giả, mà hai người bọn họ, xử lý càng nhiều là toàn bộ tạp vụ của vương triều Đại Tần, và sự cân bằng của giới quyền quý.
Càng đối lập thì càng quen thuộc, càng hiểu rõ đối phương.
Theo Nghiêm Tướng, đến tuổi của Mặc Thủ Thành và chính lão, có thể vứt bỏ một ít lợi ích của bản thân mà thực sự suy nghĩ cho tương lai của cả vương triều, đó có lẽ là chuyện rất bình thường.
Bởi vì quá già, không có nhiều thời gian để sống, không có nhiều tương lai để nói.
Nhưng ở tuổi này của Lý Tư đã như thế.
Điều này là phi thường.
Cho nên khác với tưởng tượng của người ngoài, lão thật sự rất tôn kính Lý Tư.
Hơn nữa, một người có thể đặt song song cùng mình cứ như vậy biến mất, càng khiến lão cảm thấy tịch mịch và bi thương.
Tuy lão ngồi lặng lẽ bất động, từ cửa sổ nhìn ra, toàn bộ thiên địa vẫn giống như lúc bình thường, nhưng lão biết, tin tức Lý Tư đã tử vong sẽ giống như một cơn gió mùa từ cực bắc cuốn tới, hoàn toàn thay đổi khí hậu hầu hết các địa phương.
Trên thực tế, cái chết của một người có thể khiến cho cả thiên hạ chấn động, vậy cho dù người này chết cũng không oan nhỉ?
Chẳng qua sao Lý Tư có thể chết dễ dàng như vậy?
Nghiêm Tương cười chua xót tự giễu, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là thành toàn?
...
Tin tức càng kinh người thì lan truyền càng nhanh.
Khác với sự chú ý của Nghiêm Tướng, khi tin tức Lý Tư tử vong truyền đến Sở cảnh, truyền đến Yến, Tề, đại đa số mọi người chú ý chính là Lý Tư chết như thế nào.
Chẳng bao lâu, nhiều người cảm thấy rất vui mừng.
Hơn nữa, khi bọn họ nghe được Tịnh Lưu Ly không chết.
Tịnh Lưu Ly không chết, vậy có nghĩa là từ nay về sau, những Tu hành giả dưới trướng của Trịnh Tụ đã mất đi Tinh Hỏa kiếm gia trì.
- Phải cam đoan Tịnh Lưu Ly còn sống.
- Để nàng lại làm ra một ít chuyện.
Trong các Hoàng cung khác nhau của Yến, Tề, lại gần như đồng thời truyền ra một ý chỉ như vậy.
Một ít Tu hành giả ở Yến, Tề, thậm chí là những tông sư trước kia ở sâu trong Hoàng cung, bắt đầu bước vào đất Tần.
Tương lai, rất nhiều người trong bọn họ có thể trở thành hộ vệ bên người Tịnh Lưu Ly.
Đây chỉ sợ là chuyện tuyệt đối chưa từng có trong Tu hành giới.
Khi một gã Tu hành giả trẻ tuổi cách Thất Cảnh một khoảng thời gian rất dài còn đang trọng thương chạy trốn, cũng đã có được rất nhiều hộ vệ thậm chí có thể dùng từ tử sĩ hình dung.
...
Vào buổi bình minh ngày thứ hai sau cái chết của Lý Tư, một Tu hành giả nhanh nhất thiên hạ đi tới Vị Hà bên ngoài Trường Lăng, gặp một gã cự đầu Trường Lăng.
Đây là một cuộc gặp gỡ rất bí mật.
Hoàng Chân Vệ cũng không cố ý che dấu hành tung.
Sau khi Dạ Sách Lãnh phản bội Trường Lăng, đã rất ít người thật sự có thể quản được hành tung của gã.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân tính tình quá mức khiêm tốn, thậm chí không có bao nhiêu người coi gã là địch nhân có tính uy hiếp.
Hoàng Chân Vệ nhìn Đàm Đài Quan Kiếm đuổi theo rất gấp từ xa mà đến, khuôn mặt gã vẫn ôn hòa như trước, nhưng lại mang theo một tia ẩn ưu nồng đậm. (ẩn ưu: âm thầm lo lắng)
Gã trực tiếp lắc đầu, nói:
- Ngươi đến trễ hai ngày.
Đàm Đài Quan Kiếm biết ý của gã, cười khổ nói:
- Ta thật không ngờ chuyện lại phát sinh nhanh như vậy.
- Ta đoán cũng là như vậy, kể cả hắn cũng thật không ngờ.
Hoàng Chân Vệ hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra:
- Nếu không, hắn sẽ không mời ngươi đến gặp ta.
Đàm Đài Quan Kiếm trầm mặc không nói.
Hoàng Chân Vệ chậm rãi nói tiếp:
- Hắn muốn giải quyết ân oán ở trong thế giới của Tu hành giả, hắn biết ta rất có thể sẽ đồng ý. Sự thật cũng đúng là như thế, bởi vì hắn biết ta là đệ tử của Mặc Thủ Thành, mà lão sư ta cũng không quan tâm đến thắng bại chinh phạt, chỉ quan tâm khi nào tranh chấp như vậy chấm dứt, chỉ quan tâm có bao nhiêu ân oán tầng trên cùng không tiếp xúc được, nhưng lại đang thủ vệ sinh tử của các tướng sĩ đế quốc này. Trước khi hắn qua đời, hắn đã giết rất nhiều người. Việc này quá tàn nhẫn, vì vậy hắn nhìn ra tâm ý của ta. Nhưng bây giờ đã quá muộn... Đây nhất định sẽ không còn là chuyện có thể giải quyết trong thế giới Tu hành giả. Yến Tề đã động.
Đàm Đài Quan Kiếm lại trầm mặc một lát, sau đó chỉ lặp lại một câu:
- Yến Tề đã động?
- Ta đã nhận được một ít báo cáo của quân đội, có Tu hành giả Yến Tề hành động nhiều hơn bao giờ hết.
Mặt mày Hoàng Chân Vệ lộ ra một ít sự sắc sảo mà bình thường hoàn toàn không có.
- Có hành động như vậy chứng tỏ đã bắt đầu, cho nên mặc kệ như thế nào, cuối cùng bọn họ vẫn sẽ cảm thấy không có sự khác biệt giữa Ba Sơn Kiếm Tràng và Hoàng đế Nguyên Vũ, chỉ có sự khác biệt giữa ba nước Tần, Yến, Tề.
- Ban đầu ta có thể giúp hắn giải quyết ân oán ở trong thế giới của Tu hành giả, ta thậm chí chỉ cần nói cho hắn biết một ít bí mật tu hành của Nguyên Vũ, thậm chí không cần tự mình nhúng tay vào, chỉ cần lúc các ngươi trở về Trường Lăng, yên bình rời khỏi nơi ấy.
- Nhưng hiện tại cho dù ta làm như vậy, các ngươi giết chết Nguyên Vũ và Trịnh Tụ, hai nước Yến, Tề diệt Tần, vậy các ngươi lại đi diệt Yến, Tề sao?
Hoàng Chân Vệ nhìn Đàm Đài Quan Kiếm trầm mặc không nói, cũng trầm mặc một lát, sau đó quay đầu nhìn về phía Trường Lăng, nhìn những tòa vọng lâu như người khổng lồ.
Trong đôi mắt tràn ngập hào quang phức tạp của gã dường như Mặc Thủ Thành vẫn còn ở đó nhìn mình.
- Đối với lão sư ta mà nói, quá nhiều lần lặp đi lặp lại, càng có vô số người bởi vậy mà chết đi, mà bản thân bọn họ cũng không nên bị cuốn vào lặp đi lặp lại như vậy.
- Ta nghĩ không chỉ có ta, Hứa Hầu bọn họ cũng sẽ có thái độ như vậy.
- Lý Tư có ân oán khó giải với các ngươi, các ngươi giết hắn không có gì đáng trách, đương nhiên các ngươi cũng sẽ chuẩn bị tốt chuyện sau khi hắn chết, không để đại chiến giữa các vương triều sinh ra. Nhưng các ngươi không nghĩ tới Tịnh Lưu Ly lại ra tay nhanh như vậy, cũng không đoán được tâm ý của nàng. Các ngươi vẫn chưa kịp làm tốt thủ đoạn phòng bị.
- Lúc trước, có lẽ các ngươi có chút minh ước với Yến, Tề, đương nhiên không thể trong nháy mắt rút kiếm đối phó với bằng hữu hôm qua. Nhưng đối với chúng ta, bây giờ cũng chỉ có hai lựa chọn, hoặc là diệt Yến Tề, hoặc là Yến Tề diệt Tần. Lực lượng của chúng ta lúc này chỉ có thể dùng vào chuyện này. Nếu nhất định để cho chúng ta phải lựa chọn, chúng ta chỉ có thể lựa chọn Tịnh Lưu Ly.