Đạm Đài Quan Kiếm không tiếp tục mở lời khuyên gì nữa.
Hắn và Hoàng Chân Vệ kỳ thật đều có tâm tình giống nhau.
Bọn hắn đều không thích chiến tranh, không muốn nhìn thấy rất nhiều người không liên quan bị liên lụy đến ân oán không thuộc về bọn họ. Bọn hắn không hy vọng nhìn thấy vạn dân chịu khổ, nhìn thấy người ở trong nhà khổ sở chờ đợi tin tức người nhà bọn họ chết trận trên chiến trường.
Mùa xuân năm nay, bất kể ở Âm Sơn hay là trên chiến trường khu vực quận Dương Sơn, sau mỗi một lần đại chiến, mặc dù có tin báo chiến thắng truyền đến, nhưng Hoàng Chân Vệ đi lại trong ngõ nhỏ Trường Lăng ở trong đêm tối, cũng nghe được rất ít thanh âm vui mừng, mà đều là rất nhiều tiếng khóc tê tâm liệt phế khiến người ta không thể chợp mắt về đêm.
Xu thế tất yếu.
Có được tu vi mạnh hơn nữa cũng không cách nào thay đổi đại thế đã hình thành.
Lý Tư chết đi, hai tướng Đại Tần mất đi một.
Tinh Hỏa kiếm của Trịnh Tụ bị phá, kế tiếp Tu hành giả dưới trướng ả cũng không thể nào có được sự giúp đỡ của ả, vương triều Đại Tần chợt mất đi lực lượng cực kỳ trọng yếu, hơn nữa rất nhiều thuộc hạ của ả sẽ nhanh chóng bị giết chết.
Tần đánh Sở, quân đội tử thương thảm trọng.
Ba Sơn Kiếm Tràng cắt đứt quận Giao Đông, Đông Hồ và Ô Thị liên thủ, nhìn như hổ rình mồi ở sau Âm Sơn.
Linh Hư Kiếm Môn nội biến, Mân Sơn Kiếm Tông phản nghịch Trường Lăng, Dạ Sách Lãnh thoát khỏi Trường Lăng... Vương triều Đại Tần gần như có hơn một nửa Tông sư hoặc là rời khỏi Trường Lăng, hoặc là triệt để gia nhập Ba Sơn Kiếm Tràng.
Đây là thời điểm vương triều Đại Tần yếu nhất từ trước đến nay.
Ai có thể ngăn cản Yến, Tề không xuất binh đánh Tần?
Một số người có thể không nghĩ về tương lai của họ, nhưng chắc chắn sẽ quan tâm đến tương lai của triều đại.
Trong những trường hợp như vậy, nhiều người sẽ bỏ qua các yếu tố cảm xúc cá nhân của riêng mình.
Cho nên hiện tại Hoàng Chân Vệ cảm thấy không phải Yến, Tề rất có khả năng sẽ xuất binh, mà hai nước nhất định sẽ làm như vậy.
Bởi vì gã tự giác nếu đổi mình là đế vương của hai nước, gã cũng sẽ làm như vậy.
Trước khi Mặc Thủ Thành chết, đã giao tòa thành này cho gã.
Thứ gã muốn giữ vững không phải là thành này, mà là trăm vạn dân Đại Tần trong thành này.
Không muốn Trường Lăng này sa đọa trong chiến hỏa, đây chính là nguyên nhân gã tới gặp Đạm Đài Quan Kiếm, nhưng khi chiến hỏa đã không thể tránh khỏi, gã cũng chỉ có thể dốc hết toàn lực thắng cuộc chiến, không cho chiến hỏa cháy vào tòa thành này.
Vô số năm qua, Tu hành giả cường đại của Trường Lăng xuất hiện lớp lớp, hơn nữa rất nhiều người đều độc lĩnh phong tao ở thời điểm đó, cho nên Trường Lăng vẫn được coi là nơi tụ tập khí vận của thiên hạ. (độc lĩnh phong tao: đứng đầu một cõi)
Vương triều nào không muốn chiếm Trường Lăng làm đô?
Mà những tướng lĩnh giao chiến với Đại Tần nhiều năm, ai không muốn giết vào Trường Lăng, đánh đập tàn bạo trong thành này?
Đạm Đài Quan Kiếm im lặng rời đi.
Hắn ta đi rất nhanh.
Bởi vì hắn biết sau khi rời khỏi nơi này, mình sẽ có nhiều việc phải làm.
......
Đạm Đài Quan Kiếm còn chưa trở lại quận Giao Đông.
Trên vách núi ven biển có thể quan sát nửa quận Giao Đông kia, Đinh Ninh gần như đồng thời nhận được hai lá thư.
Hai lá thư này lần lượt đến từ Yến và Tề.
Phần lạc khoản trên lá thư đều rất nhỏ nhắn, nhìn qua rất là khiêm tốn. (lạc khoản: chỗ ký tên)
Nhưng mực chữ đều là màu vàng, cộng thêm Hoàng ấn đắp bên trên.
Đinh Ninh mở hai bức thư đến từ hai quốc gia khác nhau này ra, tuy cách xa nhau đến gần như trăm vạn dặm, nhưng hai lá thư lại đến gần như một lúc, khóe miệng toát ra một chút vẻ giễu cợt.
Nội dung của thư cũng rất khiêm tốn cung kính, đều dùng ngữ khí rất uyển chuyển giải thích kế hoạch xuất binh của hai vị đế vương khác nhau, đồng thời hy vọng Ba Sơn Kiếm Tràng ủng hộ, thậm chí cùng xuất binh.
Đồng thời hai vị đế vương còn bày tỏ sau đó sẽ có đội ngũ sứ giả đến, tặng một ít lễ vật mà bọn họ hy vọng Ba Sơn Kiếm Tràng sẽ tiếp nhận.
- Đều là muốn xuất binh, sau đó hy vọng chúng ta cũng có thể liên thủ với bọn họ?
Triệu Hương Phi cũng đi tới vách núi này, hiện tại mặc dù chỉ có nàng và Đinh Ninh ở đây, nhưng hai người bọn họ nghị sự cũng đã đại biểu cho sách lược của toàn bộ thiên hạ.
Không cần xem nội dung của hai phong thư mà chỉ nhìn sắc mặt Đinh Ninh, nàng cũng đã đoán ra bên trong đó viết cái gì, vậy nên nàng khẽ cười,
- Bọn họ đương nhiên sẽ không thỉnh cầu, mà là sau khi hình thành sự thật như vậy, khẩn cầu ngươi ủng hộ, không hy vọng ngươi ra tay can thiệp.
- Không có gì ngoài ý muốn.
Đinh Ninh để cho hai lá thư trên tay biến thành phấn mịn, sau đó từ cửa sổ bay ra, phiêu bồng về phía mặt biển ở trong ánh mặt trời.
- Chuyện nhỏ không thể thấy rõ lòng người, chỉ đại sự mới có thể.
Triệu Hương Phi nhẹ nhàng cười cười.
Đinh Ninh quay đầu nhìn nàng, hỏi:
- Ngươi có biết kết quả cuối cùng mà bọn họ muốn thấy nhất là gì không?
Triệu Hương Phi dường như đã có đáp án, nhưng nàng không trả lời, chỉ nhìn Đinh Ninh rồi cười mà không nói.
- Điều bọn họ hy vọng nhìn thấy nhất chính là, hai nước Yến, Tề liên thủ tiêu diệt Tần, sau đó phân chia hai nước Tần Sở, mà ngăn chặn chúng ta ở quận Giao Đông.
Đinh Ninh nói:
- Khi đó quận Giao Đông đối với Yến, Tề to như vậy mà nói, cũng chẳng qua là chỗ bé bằng móng tay, liền coi chúng ta là một tông môn mạnh nhất thiên hạ, nhưng lại không hình thành được uy hiếp.
- Ta cũng không thèm quan tâm ý nghĩ của bọn họ.
Triệu Hương Phi nhìn Đinh Ninh, nói:
- Ta chỉ biết chúng ta không phải ngu ngốc, hơn nữa Nguyên Vũ cùng Trịnh Tụ cũng không dễ dàng đối phó như bọn họ tưởng tượng, ta chỉ để ý ngươi muốn làm như thế nào, cho nên cuối cùng thế nào đây?
- Nếu đại thế không thể tránh khỏi, cuối cùng sẽ thống nhất thiên hạ.
Đinh Ninh nhìn Triệu Hương Phi, nói:
- Ta sẽ thúc đẩy thiên hạ thống nhất, nhưng ta vẫn sẽ dùng phương thức của ta.
Người khác nghe vào sẽ không hiểu những lời này, nhưng Triệu Hương Phi lại có thể hiểu được.
Nàng nở nụ cười,
- Không cần quan tâm sinh tử của nhiều quân đội như vậy, đương nhiên sẽ rất thoải mái, cho nên ta chỉ cần biến mình trở thành một Tu hành giả thuần túy?
Đinh Ninh nhìn nàng khẽ gật đầu, nghiêm túc nói:
- Vứt bỏ chuyện nước Sở kia, ngươi sẽ hoàn toàn biến thành Tu hành giả cường đại hơn, bởi vì ngươi vốn đã rất mạnh.
- Ta sẽ bế quan tu hành.
Triệu Hương Phi hiểu được suy nghĩ của Đinh Ninh, nàng cực kỳ tự nhiên đáp ứng.
- Ta sẽ đi Đại Yến làm một số việc.
Đinh Ninh nói với nàng lời cuối cùng.
- Vậy ngươi cẩn thận.
Triệu Hương Phi chỉ nói một câu này.
Là Tu hành giả đơn thuần chính là chuyện nàng rất thích làm, hơn nữa nàng cũng rất rõ ràng, Đinh Ninh rời khỏi quận Giao Đông hành tẩu trên thiên hạ, vào thời điểm này, bất kể tới Yến hay là đi chỗ nào, chuyện phải làm nhất định sẽ ảnh hưởng đến đại sự của toàn bộ thiên hạ sau này.
Sau khi Triệu Hương Phi rời khỏi vách núi này, Đinh Ninh vẫn đứng đối diện với cửa sổ hướng ra biển.
Có một Tu hành giả trẻ tuổi đi vào tĩnh thất này, xuất hiện ở phía sau hắn.
- Ngươi đã theo ta thật lâu rồi.
Đinh Ninh nói với người trẻ tuổi này.
Tu hành giả trẻ tuổi này là Diệp Tránh Nam.
Bắt đầu từ sau Mân Sơn Kiếm Hội, gã vẫn luôn là người hầu của Đinh Ninh, ngoại trừ thời gian được Đinh phái đi nơi khác, thời gian còn lại đều ở bên cạnh hắn.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, gã là tử sĩ đầu tiên sau khi Đinh Ninh trở về thế giới tu hành.
Diệp Tránh Nam không biết Đinh Ninh muốn làm gì.
Cho nên gã không đáp lại, chỉ trầm tĩnh đứng yên.
- Ta hiểu ngươi cảm thấy ngươi nợ ta một cái mạng, nhưng ngươi hiện tại đối với ta mà nói đã không đủ mạnh, không đủ lực lượng để làm cận vệ và tử sĩ bên người ta.
Đinh Ninh nhìn gã nói.
Diệp Tránh Nam chợt cảm nhận được ý của hắn, trong lòng nhấc lên gợn sóng thật lớn, hai tay đều hơi chấn động.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, gã khom người hành lễ, nói,
- Ngươi chắc chắn biết cách để làm cho ta đủ mạnh.