Trên cánh đồng ngẫu nhiên có kiếm quang như sao băng xẹt qua.
Trên bầu trời không ngừng có mũi tên và ánh lửa rơi xuống, áo giáp và thi thể bị nghiền nát, Phù khí khổng lồ vỡ vụn, cự thú phát cuồng chạy loạn không ngừng nện vào bên trên mặt đất.
Đồng ruộng phì nhiêu ngày xưa đã sớm bị chiến hỏa bao trùm, biến thành vũng bùn chảy xuôi đủ loại đồ vật.
Sau khi trải qua thời gian nghỉ ngơi hồi phục cực kỳ ngắn ngủi, liên quân hai nước Yến, Tề bắt đầu từ quận Trung Sơn phát động tấn công mãnh liệt nhất từ khi khai chiến đến nay.
Mỗi ngày đều có thành trì biến thành cối xay máu thịt, đều có mấy vạn quân sĩ chết trận.
Tốc độ tiến lên của liên quân hai nước Yến, Tề cực kỳ kinh người, chỉ mất mấy ngày, đã có hơn mười tòa thành trì nơi Quan Trung thất thủ.
Loại tấn công cương mãnh này đương nhiên phải trả giá gấp mấy lần thương vong của địch nhân.
Trong mắt một số dân chúng bình thường hoặc là quan văn cấp thấp không hiểu chiến sự, bản thân liên quân hai nước Yến, Tề có được quân đội và người tu hành gấp mấy lần chủ lực quân Tần, mặc dù áp dụng loại phương pháp chiến đấu này, cũng đủ để lần lượt hao hết quân đội chủ lực của vương triều Đại Tần, mà một nguyên nhân khác là bởi vì mùa đông sắp tới, ảnh hưởng của khí hậu dẫn đến liên quân hai nước Yến, Tề muốn đạt được thắng lợi mang tính then chốt trong giai đoạn trước khi mùa đông lạnh giá đến. Có thể phá toàn bộ Quan Trung thì sẽ có thể ép thẳng Trường Lăng, mất đi kho thóc, nơi sản xuất vũ khí, hơn nữa toàn bộ thành trì trọng yếu bị chia cắt, toàn bộ vương triều Đại Tần đã chỉ như hữu danh mà vô thực.
Nhưng tất cả tướng lĩnh cao cấp của liên quân hai nước Yến, Tề đều rất rõ ràng nguyên nhân thực sự.
Tấn công mãnh liệt không tiếc hao tổn như vậy, bắt nguồn từ trận ám sát Từ Phúc thất bại.
Kiếm trận khổng lồ sáu trăm đồng nam đồng nữ của Từ Phúc là tai họa cực lớn không chỉ đối với người tu hành, mà còn đối với cả quân đội.
Trong một số giai đoạn giằng co, lực lượng như vậy cũng đủ để quyết định thắng lợi của một trận chiến mấu chốt nào đó.
Cho nên trước khi chuyện này xảy ra, liên quân hai nước Yến, Tề phải cố hết sức tiêu diệt quân đội chủ lực của vương triều Đại Tần.
Ngoại trừ nguyên nhân này ra, còn có một chút nguyên nhân chỉ có một số rất ít tướng lĩnh cấp cao nhất mới biết được.
Những công xưởng bí mật mà Trịnh Tụ xây dựng ở Quan Trung đã trống rỗng.
Những công xưởng bí mật này chỉ mới thành lập khoảng nửa năm, nhưng mấu chốt nhất chính là, không người nào biết rốt cuộc nàng đã hoàn thành thứ gì trong những công xưởng bí mật này.
Ngay trong đêm ám sát Từ Phúc không thành, Trịnh Tụ đi đến những công xưởng bí mật kia.
Sau đó những công xưởng bí mật chưa bao giờ vận chuyển bất cứ thứ gì ra bên ngoài này lại bắt đầu giống như dời kho, một số lượng lớn "hàng hóa" được vận chuyển đi.
Vẫn không ai biết những "hàng hóa" này là gì.
Bởi vì dựa theo tin tức quân sự đáng tin cậy, những "hàng hóa" này được trực tiếp vận chuyển lên hạm đội U Phù của Từ Phúc.
Sau đó hạm đội U Phù liền biến mất.
Hiện tại đã sớm không còn là thời điểm vương triều Đại Tề liên thủ cùng Đại Tần diệt Sở, trên hạm đội U Phù không còn Tu hành giả của vương triều Đại Tề nữa, cho nên hoàn toàn không có ai biết hạm đội U Phù sẽ đi đâu.
Không ai chắc chắn, có nghĩa là nó có thể xuất hiện đột ngột ở bất cứ nơi nào.
Đối với những tướng lĩnh cao cấp của liên quân hai nước Yến, Tề biết chuyện này mà nói, cần phải giành được thắng lợi quyết định nhanh nhất, thì mới có thể bảo đảm thắng lợi của cuộc chiến tranh này.
Vào thời điểm cuộc chiến ở Quan Trung trở nên tồi tệ nhất, một người trẻ tuổi vốn đã xa cách Trường Lăng từ lâu, trở về đến nơi này.
Tô Tần hành tẩu ở Trường Lăng.
Hắn đến Ngô Đồng Lạc trước tiên, sau đó đến Mặc Viên.
Con hẻm hoang sơ Ngô Đồng Lạc kia dường như vẫn như cũ, còn Mặc Viên đã có chút hoang phế, thế nhưng mặc dù như vậy, hắn đều gặp được một ít Tu hành giả trẻ tuổi đến ngắm cảnh.
Đặc biệt là đối với một số Tu hành giả trẻ tuổi vừa đến Trường Lăng mà nói, những nơi này dường như đã trở thành điểm tham quan không thể bỏ qua.
Hắn cảm thấy có chút châm chọc.
Không chỉ vì thái độ của những Tu hành giả trẻ tuổi của vương triều Đại Tần đối với Đinh Ninh, còn ở tòa thành này hiện tại, cùng với bản thân hắn.
Các bức tường của Trường Lăng đã được xây dựng hoàn thành.
Nhưng thiếu Mặc Thủ Thành, thiếu Dạ Sách Lãnh, kể cả Hoàng Chân Vệ lúc này cũng bị điều đến Quan Trung, tòa thành nhìn như phòng vệ sâm nghiêm này lại giống như là một cái đầu mối then chốt của pháp trận khổng lồ đã bị rút ra.
Hắn đi lại ở trong đó, mặc dù hoàn toàn không hề dịch dung, chỉ dùng gương mặt thật của chính mình thì cũng hoàn toàn không có người nào để ý.
Cuối cùng hắn đi tới phủ Ly Lăng Quân.
Nơi đây hiện tại đã là một mảnh phế tích, cỏ dại mọc um tùm.
Nghĩ đến chuyện xảy ra ở đây, Tô Tần cười cười trào phúng, đồng thời cảm thấy có chút tiếc nuối.
Rời khỏi Trường Lăng quá sớm, Ly Lăng Quân lại chết quá nhanh, lúc mình rời đi năm đó lại quá yếu, thế cho nên lần này trở về lại có chút vô vị, ngay cả một kẻ địch muốn giết cũng không có. Đi trên đường không một ai nhận ra, làm sao có vinh quang như áo gấm về quê.
Hắn cô đơn xuyên qua phế tích, túm lấy một nắm hạt kê mọc dại, nhai nhai trong miệng, sau đó lên một chiếc xe ngựa đậu ở phía sau phế tích.
Chiếc xe ngựa nhìn như bình thường này tiến về phía Hoàng thành, lại dễ dàng qua cửa, một mực chạy vào Hoàng cung.
......
Sâu trong Hoàng cung, trong điện mà ngay cả ánh nắng ngày thu cũng bị văn kiện chất đống như núi ngăn cách, lão nhân dựa bàn chậm rãi đứng thẳng người lên.
Lão nhìn Tô Tần nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, lông mày hơi nhảy lên, mang theo một tia tò mò, nghiêm túc hỏi một câu:
- Ngươi là ai?
Tô Tần không hề trực tiếp trả lời Nghiêm tướng, mà chỉ đánh giá tất cả mọi thứ trong điện này, thản nhiên nói:
- Kỳ thật trên đường đến ta vẫn luôn suy nghĩ, nếu không có Đinh Ninh tiến vào Bạch Dương động, ta cùng Trương Nghi sẽ như thế nào?
Nghiêm Tướng lập tức hiểu được:
- Thì ra ngươi là Tô Tần.
Tô Tần nhìn lão cười cười, gật đầu hành lễ, nói:
- Hai tướng Đại Tần là người cơ trí nhất, Lý Tư đã chết, chỉ còn lại Nghiêm Tướng ngài, cho nên kẻ hậu bối này muốn nghe cái nhìn của ngài về vấn đề vừa rồi.
- Tâm lớn mệnh cứng, vẫn là kiêu hùng thời loạn thế như trước.
Nghiêm Tướng nhìn Tô Tần một cái, cũng cười cười.
- Nghiêm Tướng còn lời gì muốn nói?
Tô Tần khẽ gật đầu, xem như cảm tạ, đồng thời hỏi.
Thần sắc Nghiêm Tướng không thay đổi, nói:
- Giết ta cũng vô ích, hai nước Yến, Tề chắc chắn bại, không lâu nữa ngươi sẽ nhìn thấy.
Tô Tần nhíu mày, trầm ngâm mấy hơi thở rồi mới nói:
- Kỳ thật điều thực sự ta muốn thỉnh giáo ngài chính là, giữa Nguyên Vũ, Trịnh Tụ và Ba Sơn Kiếm Tràng, ngài cảm thấy người nào sẽ có phần thắng lớn hơn.
Sau khi dừng một chút, hắn nhìn Nghiêm Tướng, sau đó nghiêm túc nói:
- Bởi vì chuyện này liên quan đến việc ta nên làm như thế nào sau khi ngài chết.
Nghiêm Tướng nở nụ cười.
- Thì ra ngươi không chỉ là kiêu hùng thời loạn thế.
- Nếu theo ta thấy là năm mươi/năm mươi. Nhưng bất kể là ai thắng ai thua, đều tốt hơn cuối cùng ngươi thắng.
Nghiêm Tướng dừng một chút, nhìn Tô Tần một cái thật sâu, nói:
- Bởi vì cho dù là Trịnh Tụ, cũng chỉ là hưởng thụ quá trình đoạt được thiên hạ này, mà ngươi thì lại hoàn toàn không thèm để ý quá trình và thiên hạ này, chỉ để ý đến bản thân ngươi.
Tô Tần cười cười
Hắn khom người, nói,
- Mời!
Đây dường như là lời mời quyết đấu một cách công bằng, song trước khi hắn cúi người hành lễ, một đám mây đen đã không một tiếng động từ trên xà nhà phía sau Nghiêm Tướng rơi xuống, bắn về phía sau gáy lão.
- Yêu ma quỷ quái, không lên được mặt bàn.
Nghiêm Tướng đột nhiên mở mắt trợn mắt, quát to lời đánh giá cuối cùng đối với Tô Tần, một đạo ánh vàng đã từ trên lưng lão bắn ra, phát ra một tiếng ầm rồi trực tiếp chấn nát đám mây đen kia.