Cũng cho đến lúc này, Hoàng Chân Vệ được triệu tập từ Trường Lăng đến đây, vẫn luôn trầm mặc lắng nghe, mới hơi hơi ngẩng đầu lên, nghênh đón ánh mắt ôn hòa mà chờ mong của Nguyên Vũ, nói:
- Thần có thể làm gì?
Nguyên Vũ nhìn hắn, cũng không trả lời câu hỏi này, trái lại nói một câu dường như cực kỳ không liên quan đến vấn đề lúc này:
- Quả nhân rất siêng năng, một ít công pháp mà Từ Phúc Từ đại nhân biết, hay công pháp mà lão sư ngươi tu luyện, Quả nhân cũng đã từng học qua, cũng sẽ nắm giữ. Hơn nữa từ khi có Đại Tần tới nay, căn cơ tích lũy của Đại Tần đương nhiên không phải là quý tộc Trịnh thị quận Giao Đông, cũng không phải những cựu quý tộc quyền quý ở Trường Lăng ngày xưa, không phải Công Tôn thị, mà là Hoàng thất.
- Nhà Đế vương lại không phải mới lập, tích lũy nhiều năm như vậy, cho nên thứ tốt mà Quả nhân nắm giữ làm sao có thể ít hơn so với những cựu quý tộc kia, làm sao có thể ít hơn quận Giao Đông được chứ? Nhưng trong tiềm thức mọi người đều cảm thấy quận Giao Đông mạnh hơn Hoàng thất, kỳ thật Quả nhân vẫn luôn ra vẻ rất bình thường, mới làm cho người ta cho rằng như vậy.
Ngữ khí của Nguyên Vũ khi nói những lời này vẫn rất dịu dàng như trước, nhưng không biết vì sao, Hoàng Chân Vệ lại nghe ra vẻ cường hãn mà thiết huyết trong đó.
- Quả nhân mang theo ngươi đi Lộc Sơn, chính là bởi vì ngươi chỉ cần đứng chung một chỗ cùng Quả nhân, thiên hạ liền không có người giết được ta, hiện tại tu vi của ta càng tinh tiến, mà ngươi cũng như vậy, cho nên ta và ngươi đứng ở chỗ này, cũng không chút lo lắng sẽ gặp phải ám sát giống như Từ đại nhân.
- Quả nhân là Tu hành giả Bát Cảnh đầu tiên trên thế gian này, trong liên quân hai nước Yến, Tề hiện tại mặc dù Tông sư Thất cảnh đông đảo, nhưng không có ai tới Bát Cảnh, không lọt được vào trong mắt Quả nhân. Cho nên lực lượng cường đại nhất của Đại Tần ta trong trận chiến này không phải là kiếm trận của Từ đại nhân, mà vẫn là Quả nhân như trước.
- Quả nhân cũng từng lo lắng ngươi chuyển sang phe Ba Sơn Kiếm Tràng, nhưng thời thế cho phép, ngươi không giúp Quả nhân, hôm nay Trường Lạc chắc chắn sẽ bị phá, hơn mười vạn quân Tần cùng trăm vạn dân chúng trong thành chắc chắn sẽ bị tàn sát không còn.
Hoàng Chân Vệ nghe rõ ràng.
Hắn nhìn ba chi quân đội càng ngày càng rõ ràng kia, cũng hoàn toàn hiểu được con đường mình phải đi.
- Tu vi của Thánh thượng ngài đã phục hồi, chắc hẳn ngài điều động quân đội U Phù cho Hoàng hậu, nàng cũng đã đưa hạt sen Linh Liên cho ngài chữa thương.
- Thánh thượng ngài nói thẳng ngài biết được công pháp mà Từ đại nhân tu luyện, ý là ngài cũng có thể biến ta thành khôi lỗi của ngài. Như vậy bất kể trong lúc ngài đang điều động chân nguyên, hoặc là ở trong một ít hiểm cảnh đều sẽ có thêm một tầng bảo hộ.
Hắn chậm chạp nói ra hai câu này.
- Không chỉ như vậy.
Hoàng đế Nguyên Vũ có chút cảm khái lắc đầu, nói:
- Lúc trước Hoàng hậu thiết lập ván cờ, thật vất vả mới bắt được đại tiểu thư Thương gia, muốn dùng người này bức bách Đinh Ninh, song ta lại tiếp nhận điều kiện của hắn, thả đại tiểu thư Thương gia. Điều kiện này chính là thuốc trường sinh bất tử của Tổ sơn. Chính bởi vì cọc giao dịch này đã khiến Hoàng hậu hoàn toàn thất vọng với Quả nhân, một mực không chịu giao Thánh dược chữa thương là hạt sen Linh Liên cho ta.
Hoàng Chân Vệ đã hiểu được kết cục của mình, nhưng khi nghe được những lời này, hắn vẫn có chút khiếp sợ,
- Thuốc bất tử trong Tổ sơn Ô Thị?
- Thuốc trường sinh bất tử này là vật thực sự vượt qua giới hạn sinh tử, thế nhưng trong đó lại có phương diện mà người tu hành không cách nào chạm tới, vừa dùng sẽ bị thôn phệ tâm trí, từ nay về sau mình cũng không phải là mình.
Khóe miệng Hoàng đế Nguyên Vũ nổi lên chút vẻ chua xót,
- Khi Quả nhân nhận được thuốc bất tử này, liền hiểu được Đinh Ninh muốn dùng loại thuốc này làm cho Hoàng hậu hoàn toàn quyết liệt với Quả nhân, kết quả cuối cùng hắn muốn xem chính là Hoàng hậu và Quả nhân bất hòa, nhưng Quả nhân cũng không có lựa chọn, giống như nhất định cần phải được ngươi trợ giúp hiện tại, nếu không có thuốc này, Quả nhân cũng không thể nào giành được thắng lợi cuối cùng khi tranh đấu với Ba Sơn Kiếm Tràng. Quả nhân một mực tìm kiếm phương pháp vận dụng thuốc này, vốn tưởng rằng Ba Sơn Kiếm Tràng sẽ chỉ an phận ở quận Giao Đông, trước khi chưa có đủ đại quân hoặc là Đinh Ninh chưa đột phá Bát Cảnh, bọn họ không có khả năng giết vào Trường Lăng, cho nên tự nhận mình còn có thời gian, nhưng ai có thể nghĩ được Tịnh Lưu Ly lại có thể phá Tinh Hỏa kiếm, lại có thể giết chết Lý Tư, khiến cho liên quân hai nước Yến, Tề giết đến nơi này?
- Thánh thượng có biết người đời chán ghét ngài ở điểm gì nhất không?
Hoàng Chân Vệ đột nhiên mở miệng, ngữ khí của hắn cũng rất ôn hòa, nhưng bản thân những lời này lại làm cho Nguyên Vũ không hiểu sao lại trì trệ.
Nguyên Vũ có chút phản ứng không kịp, hơi giật mình:
- Cái gì?
- Thánh thượng quá hay tìm lý do.
Hoàng Chân Vệ nhìn y, nói:
- Có chút chuyện đã rõ ràng, hoặc là chuyện gì đó nhất định sẽ xảy ra, ai cũng thấy rõ, thế nhưng lại tìm lý do thì sẽ dễ dàng làm cho người ta chán ghét.
Thần sắc Nguyên Vũ không có chút thay đổi, chẳng qua đuôi lông mày hơi nhíu lại.
Hoàng Chân Vệ nói tiếp:
- Hoàng hậu sinh ra chán ghét đối với Thánh thượng, chính là bởi vì có một số việc cho dù ngài cứng rắn làm, cũng chỉ là khí phách của bậc Đế vương, nhưng nếu làm lại cảm thấy không ổn, còn cần tìm cớ che dấu cũng là dư thừa.
Cánh môi Nguyên Vũ khẽ động, nhưng còn chưa lên tiếng, Hoàng Chân Vệ lại nói tiếp:
- Giống như thần được triệu đến đây lúc này, Thánh thượng hiển nhiên cũng hiểu được tâm ý của thần, nếu thần chịu chết thì cũng không phải vì Thánh thượng, mà vì trăm vạn dân chúng trong thành này. Cho nên đã là thời thế cho phép, thần sinh ra ở đất Tần, chịu ân của lão sư ta, sứ mệnh cả đời chính là che chở cho dân chúng đất Tần, thần đương nhiên sẽ đáp ứng điều kiện của Thánh thượng, ngài cần gì phải phí công tô son trát phấn cho chính mình, cần gì phải dùng tình cảm cá nhân của Thánh thượng, làm cho ta sinh ra cảm giác đồng tình?
Nguyên Vũ khép đôi môi lại, trầm mặc một lát, nói:
- Ngươi nhìn rất thấu.
Hoàng Chân Vệ nhớ tới lão sư ở vọng lâu lúc ấy, nhẹ nhàng nói,
- Chẳng qua đứng chỗ cao, đương nhiên có thể nhìn xa.
Nguyên Vũ lại trầm mặc một lát, nói:
- Quả nhân ban cho ngươi vĩnh sinh, sẽ lệnh sử sách ghi lại công đức của ngươi, truyền tụng vạn thế.
Hoàng Chân Vệ lắc đầu, nói.
- Sử sách không ở nhất thời, mà ở thiên thu(đời đời), vô số năm sau, vương triều đã không còn tồn tại, thứ lưu truyền trong sử sách mới là chân thật. Tất cả chỉ nằm trong trái tim của tất cả mọi người, mà không phải trong văn tự của các quan sử đương triều.
Sau đó hắn ngừng nói chuyện, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Nguyên Vũ hơi khom người hành lễ.
Một cỗ Thánh quang không thuộc về Thất Cảnh tỏa ra từ trên người y, rơi vào trên người Hoàng Chân Vệ.
Lại có một luồng dược quang không thuộc về thế gian này bị cỗ Thánh quang này áp chế, thấm vào thân thể Hoàng Chân Vệ. (dược quang: ánh thuốc, màu thuốc)
Thân thể Hoàng Chân Vệ nhẹ nhàng rung động một chút, song hắn lại không hề phản kháng.
Hắn chỉ giống với lúc ở Lộc Sơn Hội Minh năm đó, hoàn toàn buông lỏng tâm can của mình, buông Khí hải của mình ra, mặc cho chân nguyên của Nguyên Vũ nối liền với chân nguyên trong cơ thể mình, dung hợp thành một thể, đưa chính mình giao ra ngoài mà không hề giữ lại chút nào.
......
Ba cánh quân tiên phong của hai nước Yến, Tề đã cách Trường Lạc rất gần.
Tiếng vó ngựa chấn động trời đất.
Nhưng đột nhiên ba cánh quân tiên phong đều đồng thời chậm lại.
Trên ngọn núi bên bờ sông lớn bên ngoài thành Trường Lạc, phát ra một trận ầm ầm nổ vang.
Có vô số chùm ánh sáng chói mắt, giống như vô số Thiên thần vung xiềng xích phát sáng, múa loạn trên không trung.
Chân nguyên trong cơ thể tất cả người tu hành bị thiên địa nguyên khí kích động, chấn động không thôi.
Những chùm ánh sáng kia không biến mất, trái lại càng ngày càng dày đặc.
Cuối cùng đỉnh núi kia đều có Thánh quang chảy xuôi, có hai cái chấm đen hiện ra rõ ràng ở trong hào quang lưu động như nước chảy.
- Giết!
Cùng lúc đó cửa thành Trường Lạc mở ra, tiếng giết rung trời.
Một chi kỵ quân Đại Tần xông ngược ra, đánh về phía ba cánh quân tiên phong này.