Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 830 - Q8 - Chương 158: Quyết Tử

Q8 - Chương 158: Quyết tử Q8 - Chương 158: Quyết tử

Chi kỵ quân này đều là kỵ binh nhẹ của quân Tần mặc áo giáp da màu đen, trước đây chưa bao giờ xuất hiện trên chiến trường đối kháng liên quân hai nước Yến, Tề, bất kể thú cưỡi hay là kỵ sĩ cưỡi bên trên đều có tinh thần tràn đầy, nhuệ khí mười phần.

Nhưng tốc độ trùng kích của chi kỵ quân này cũng không tính là nhanh.

Bởi vì họ không phải là nhân vật chính.

Nhân vật chính đến từ ngọn núi kia, còn có mấy trăm chiếc chiến xa phía sau đó.

Khi lực lượng không thuộc về Thất Cảnh bắt đầu dao động trên ngọn núi, loại nguyên khí dao động sinh ra Thánh quang đặc biệt vượt qua Thất Cảnh kia bắt đầu lóng lánh, tất cả Tu hành giả trong ba cánh quân tiên phong liền hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

Màu máu trên mặt bọn họ bắt đầu rút đi, khuôn mặt trở nên tái nhợt.

Nguyên khí dao động cường đại như vậy, chỉ có thể nói rõ thương thế của Nguyên Vũ đã phục hồi.

Trong Thánh quang có hai cái bóng người khí tức gần như liên kết thành một thể.

Tu hành giả trong ba cánh quân tiên phong này không khó đoán ra một bóng người khác hẳn là Hoàng Chân Vệ mà Hoàng đế Nguyên Vũ triệu tới từ Trường Lăng, bọn họ không biết Nguyên Vũ lúc này lợi dụng Hoàng Chân Vệ tiếp nhận dược lực của thuốc bất tử Tổ sơn, nhưng đối với bọn họ mà nói, chỉ cần thương thế Nguyên Vũ đã khỏi, còn có một Tu hành giả Thất Cảnh có thể cho y bổ sung chân nguyên, hơn nữa lúc này lại bày ra tư thái phong mang tất lộ, cũng đủ chứng tỏ Hoàng đế Nguyên Vũ sẽ lập tức tự mình ra tay.

Ba cánh quân tiên phong của bọn họ sắp trực tiếp nghênh chiến gã Đế vương đáng sợ này. Hoặc có thể nói phải dùng sinh mệnh để tiêu hao lực lượng của đối phương.

Thế nhưng đó không phải là tất cả.

Mấy trăm chiếc chiến xa phía sau quân Tần từ thành Trường Lạc lao ra, từ bên ngoài mà nói hoàn toàn cũng không giống chiến xa sát khí lạnh thấu xương.

Bởi vì giữa chiến xa được dựng thẳng nóc, chỗ mép nóc còn có lụa trắng buông xuống ngăn cản khói bụi do kỵ quân phía trước cuốn lên.

Bên trong lụa trắng, đều là đồng nam đồng nữ mặc áo trắng.

Nếu như trên chiến trường xuất hiện cảnh tượng như vậy trước khi ám sát Từ Phúc, tất cả mọi người sẽ cho rằng đây là loại tế tự đặc biệt, một loại nghi thức độc đáo nào đó, song rất nhiều Tu hành giả ám sát Từ Phúc đêm đó gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, tất cả mọi người đều biết những đồng nam đồng nữ này là lực lượng mà Nguyên Vũ dùng tất cả tài nguyên của y xây dựng nên trong những năm gần đây, là con bài tẩy cuối cùng mà y không muốn vạch trần.

Đối với ba cánh quân tiên phong của hai nước Yến, Tề mà nói, có lẽ chỉ riêng một mình kỵ quân tinh nhuệ của Đại Tần và Hoàng đế Nguyên Vũ này đã rất khó ứng phó, chứ đừng nói chi là cộng thêm lực lượng như vậy.

Nhưng tình cảnh hiện tại, thời thế cho phép, cũng giống như Hoàng Chân Vệ khi hạ quyết định cuối cùng, bọn họ còn có lựa chọn sao?

Khi kỵ quân lao ra khỏi thành Trường Lạc xông qua cánh đồng phía dưới tòa Hành cung kia, Thánh quang trên đỉnh núi bắt đầu thu liễm.

Ánh sáng như nước lan tràn khắp ngọn núi bắt đầu co rút lại, cuối cùng biến thành một đoàn ánh sáng bao trùm mấy trượng, bao bọc chung quanh hai cái bóng người ở chính giữa.

Đoàn ánh sáng này bay lên, giống như một vầng mặt trời rơi xuống, từ đỉnh núi bay xuống, trực tiếp lướt qua kỵ quân cùng chiến xa đang chạy như điên phía sau bọn họ, xông về phía ba cánh quân tiên phong hai nước Yến Tề.

Hào quang thánh thiện cùng uy áp khủng bố tiếp cận mặt đất, không có nhiệt lực chân chính như mặt trời mọc, nhưng lực lượng cường đại đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng được làm cho tất cả mọi thứ trên mặt đất biến thành tro tàn, tạo thành sóng bụi khuếch tán về hai bên.

Âm thanh hò hét rung trời vang lên, nhìn Đế vương của nước mình phát động trùng kích đầu tiên, tất cả kỵ quân Đại Tần đưa thân trường kiếm gõ vào phần giáp nơi ngực, nương theo tiếng rống to điên cuồng, phát ra từng đợt nổ vang như sấm.

Trái lại trong cánh quân tiên phong của hai nước Yến, Tề, tất cả quân sĩ đều phát ra tiếng giết thê lương. Bầu trời phía trên bọn họ trong nháy mắt tràn ngập vô số nguyên khí dao động.

Chỉ là trong nháy mắt, vô số tiếng xé gió kịch liệt đã lấn át tiếng kêu giết của bọn họ.

Từng đạo kiếm quang phi kiếm, vô số chùm sáng do Phù khí kích phát sinh ra, mũi tên dày đặc như mưa, từng vật to lớn khổng lồ do Phù khí hạng nặng ném ra trong nháy mắt hình thành một đám mây đen ở phía trên đầu ba cánh quân tiên phong Đại Tần.

Cả thiên địa đột nhiên tối sầm lại.

Cũng không phải bởi vì tầng mây đen này hình thành, mà bởi vì Thánh quang vây quanh Nguyên Vũ và Hoàng Chân Vệ đột nhiên lại tiêu tan đi mấy phần, trở nên ảm đạm hẳn lên.

Một đạo kiếm quang từ trong đoàn ánh sáng này bay ra.

Đạo kiếm quang này giống như là quái vật nào đó, cắn nuốt ánh sáng trong không khí.

Không có từ nào có thể mô tả tốc độ và uy lực của một kiếm này.

Đạo kiếm quang này từ trong nháy mắt xuất hiện, đã mang đến cho Tu hành giả của ba cánh quân hai nước Yến, Tề cảm thụ tê dại cùng khí tức tử vong hàng lâm.

Bạch! Bạch! Bạch! ...

Trong không khí có một âm thanh cắt chém rõ ràng.

Mây đen đối diện với kiếm quang dễ dàng bị cắt ra.

Tựa như một kiếm bình sơn ở Lộc Sơn Hội Minh ngày xưa, tất cả phi kiếm, mũi tên, các loại chùm sáng do thiên địa nguyên khí ngưng tụ thành, các loại Phù khí ném ra, thậm chí là một ít cự nhận bằng tinh kim có độ dày kinh người, không ngoại lệ cũng bị cắt ra, đánh bay.

Kiếm quang cũng không tổn thất quá nhiều lực lượng, kiếm ý vẫn nối liền đến cuối cùng.

Kiếm quang quét tới vị trí khoảng một phần ba đầu tiên của ba cánh quân tiên phong này.

Tất cả quân sĩ, chiến mã, thậm chí là người tu hành, toàn bộ đều bị một kiếm này chém đứt!

Bất kể là Tu hành giả cấp thấp Nhị Cảnh Tam Cảnh, hay là Tu hành giả Ngũ Cảnh Lục Cảnh, thậm chí là Tông sư Thất Cảnh không hề lựa chọn tránh đi trước tiên mà lựa chọn cứng rắn chống đỡ một kiếm này, nhưng kết cục lại không hề khác biệt trước một kiếm này.

Một gã Tông sư Thất Cảnh đến từ đất Yến vẫn còn duy trì tư thế xuất kiếm.

Khi thân thể của một ít quân sĩ cùng Tu hành giả cấp thấp quanh người gã chậm rãi tách ra, biến thành hai đoạn rơi xuống đất, kiếm bản mệnh trong tay gã còn đang lấp lóe ra hào quang đặc biệt, song ngay trong nháy mắt, kiếm bản mệnh của gã phát ra một tiếng trầm đục, hơi cong cong, bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, toàn bộ thân thể nhìn như hoàn hảo của gã cũng giống như lưu ly vỡ nát, biến thành từng mảnh tinh thể phát sáng, vỡ vụn ra.

Gần hai vạn quân sĩ và Tu hành giả ở phía trước ba cánh quân tiên phong của hai nước Yến, Tề, đồng loạt ngã xuống đất, biến thành thi thể dưới một kiếm này.

Không có từ nào có thể mô tả một cảnh tượng như vậy.

Cho dù là chi kỵ quân tinh nhuệ của Đại Tần ở phía sau Nguyên Vũ cũng đột nhiên chậm lại, bị khí tức huyết tinh này gợn lên một chút lạnh lẽo.

Hơn mười luồng khí tức bàng bạc nương theo ánh sáng chói mắt bắn ra từ trong ba cánh quân tiên phong.

Đây là tất cả Tông sư Thất cảnh còn lại trong những đội quân này.

Những Tông sư Thất Cảnh của hai nước Yến, Tề đều biết bọn họ liên thủ cũng chưa chắc có thể giết chết Nguyên Vũ lúc này, nhưng trong mắt bọn họ, đây lại là cơ hội duy nhất.

Bọn họ phải cố hết sức tiêu hao lực lượng của Nguyên Vũ, hoặc có thể khiến y trọng thương trước khi sáu trăm nam đồng nữ đồng ở chiến xa phía sau hậu phương gia nhập chiến trường nơi này.

Nhưng đồng tử của những Tông sư này đều kịch liệt co rút lại.

Bởi vì bọn họ thấy Nguyên Vũ đứng lại nguyên chỗ.

Mà Hoàng Chân Vệ ở trước người Nguyên Vũ đã bay ra, trực tiếp nghênh đón bọn họ.

Điều khiến cho trái tim bọn họ rung động nhất chính là, nguyên khí dao động nhộn nhạo ra trên người Hoàng Chân Vệ cũng cường đại giống như Nguyên Vũ, thậm chí còn có một loại hương vị cổ quái mà bọn họ hoàn toàn không cách nào lý giải.

Bình Luận (0)
Comment