Một tiếng "phốc" khẽ vang.
Một gã Tông sư đến từ Yến cảnh đã xuất hiện trước người Hoàng Chân Vệ một cách quỷ mị, kiếm bản mệnh sáng ngời ánh tím trong tay trực tiếp xuyên thủng ngực bụng Hoàng Chân Vệ, lộ ra từ phía sau lưng hắn.
Tên Tông sư Yến cảnh này đã đỏ mắt khi nhìn thấy gần hai vạn quân sĩ bị Nguyên Vũ dùng một kiếm giết chết, trong lòng tất cả mọi người đều là ý quyết tử, nhưng trong nháy mắt này đều ngây người cả người.
Gã hoàn toàn không nghĩ tới sẽ dễ dàng như vậy.
Hoàng Chân Vệ là thân truyền của Mặc Thủ Thành trấn thủ Trường Lăng, đã sớm là Tông sư Thất Cảnh, tu vi cao tuyệt đến mức nào, sao có thể dễ dàng bị gã đâm một kiếm?
Máu tươi cùng chân nguyên lao ra từ phía sau Hoàng Chân Vệ.
Nhưng ngay khi tên Tông sư Yến cảnh này kinh ngạc, những máu tươi cùng chân nguyên này lại chợt như vật sống, co rút ngược lại trong cơ thể Hoàng Chân Vệ.
Sắc mặt Hoàng Chân Vệ hờ hững, ngón tay phải làm kiếm, trực tiếp bắn ra một cỗ kiếm khí màu vàng óng.
Người Tông sư Yến cảnh này kịch liệt rút kiếm bản mệnh ra, ngăn cản kiếm khí màu vàng óng này, nhưng trong một tiếng nổ vang, người Tông sư Yến cảnh này hoàn toàn không cách nào ngăn cản uy lực của một kiếm kia, nửa thân thể trực tiếp bị chấn thành sương máu!
Hoàng Chân Vệ không dừng lại, trong lỗ máu bị đâm thủng trên người lại có hai loại sương mù màu vàng và màu xám quấn quanh, hoàn toàn không giống máu thịt của người tu hành bình thường, nhìn qua giống như một thế giới huyền ảo đang chuyển hóa, miệng vết thương dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được phục hồi như cũ.
Thân hình của hắn trực tiếp biến mất bên cạnh tên Tông sư Yến cảnh bị hắn dùng một kiếm giết chết, xuất hiện bên cạnh một gã Tông sư mặc áo bào màu đen.
Tựa như chỉ nhìn tên Tông sư này một cái, hai luồng nguyên khí màu vàng trên không trung tựa như hai thác nước, từ hai bên trái phải hợp kích, như hai bức tường khổng lồ ép về phía tên Tông sư kia.
Tên Tông sư áo bào đen kia sợ hãi hét lớn một tiếng, nguyên khí trên người điên cuồng tăng vọt, vô số luồng gió đen vây quanh thân thể gã xoay tròn, song lại không thể vọt ra hai bức tường khổng lồ này vây quanh. Trong nháy mắt có vô số tiếng va chạm mãnh liệt vang lên, có vô số mảnh vụn máu thịt bay ra trong gió đen bốn phía.
Tên Tông sư này vậy mà trực tiếp bị một kích của Hoàng Chân Vệ tiêu diệt.
Toàn trường đều kinh hãi!
Những Tông sư còn lại đang liều mạng quyết tử phát động trùng kích cũng đều dừng lại, cả người chấn động không thôi.
Hoàng Chân Vệ trong nháy mắt liên tục giết Tông sư, hoàn toàn giống như Nguyên Vũ tự mình ra tay, ngay cả thủ đoạn vận dụng thiên địa nguyên khí cũng không chỉ là Thất Cảnh.
Về phần chỗ yếu hại trên thân thể bị xuyên thủng trong nháy mắt lại nhanh chóng phục hồi như cũ, hơn nữa ngay cả việc ra tay cũng không bị ảnh hưởng, ngay cả những người tu hành thủ đoạn tu âm thần quỷ vật vương triều Đại Tề cũng hoàn toàn không cách nào làm được chuyện này.
Hoàng đế Nguyên Vũ chắp tay đứng yên.
Có vô số khói bụi kèm theo nguyên khí hỗn loạn điên cuồng lưu động, từ mặt đất bay lên, tựa như sương mù dày đặc, dần dần che lấp bóng hình của y.
Trên chiến trường vô cùng huyết tinh đẫm máu phía trước, máu tươi hội tụ thành sông, dọc theo mặt đất lan tràn về phía y.
Khuôn mặt của y tràn ngập tự tin và uy nghiêm, trong lòng y tràn ngập niềm vui và hài lòng.
Loại sung sướng cùng thỏa mãn này thậm chí có thể so sánh với niềm vui và thỏa mãn khi y chiếm hữu được Trịnh Tụ ở Trường Lăng năm đó.
Y hoàn toàn khống chế Hoàng Chân Vệ, cố ý nhận một kiếm của tên Tông sư kia.
Loại dược lực của thuốc bất tử Tổ sơn này cường đại không hề khác biệt với dự đoán của y.
Trên chiến trường máu chảy thành sông, Hoàng Chân Vệ lại ra tay.
Hai chân của hắn nặng nề rơi trên mặt đất, tóe lên một tầng sóng máu, hắn không để ý đến sự khiếp sợ của những Tông sư này, toàn bộ thân thể bao bọc trong một tầng kiếm khí màu vàng óng, trực tiếp đụng vào một gã Tông sư ở phía trước.
Tên Tông sư này sợ hãi, hoàn toàn không dám chống lại, điên cuồng chạy về phía sau.
Hai bên trái phải có ba gã Tông sư liên thủ, ba đạo kiếm khí như ba ngọn núi lớn đánh về phía Hoàng Chân Vệ.
Hoàng Chân Vệ cứng rắn đỡ lấy!
Một tiếng nổ lớn vang lên, rất nhiều quân sĩ phía sau cảm thấy trước mắt tối sầm, trong tai nổ vang, nhất thời không nghe thấy những thanh âm khác.
Thân ảnh Hoàng Chân Vệ điên cuồng xông lên bị cứng rắn ngăn chặn, kiếm khí quấn quanh trên người, có vết thương sâu tới mức có thể nhìn thấy xương, miệng mũi đều chảy máu.
Nhưng trong ba gã Tông sư toàn lực xuất kiếm, có một gã đã hoảng sợ kêu lên.
Bởi vì thương thế như vậy cũng không có chút ảnh hưởng nào đối với Hoàng Chân Vệ, hắn đưa tay vung lên, có mấy đạo hào quang thánh khiết ngưng tụ thành phi kiếm đã bay về phía trước người tên Tông sư này.
Mà tên Tông sư này bởi vì một kích vừa rồi, chân nguyên trong cơ thể vẫn không ngừng chạy loạn, còn không cách nào ngưng tụ.
Phốc phốc phốc phốc!
Tên tông sư này hoàn toàn không làm ra phòng ngự hữu hiệu, thân thể bị mấy đạo kiếm quang này chém đến chia năm xẻ bảy.
- Nguyên Vũ! Ngươi có dám chiến đấu một mình với ta!
Một gã Tông sư điên cuồng, mặc kệ Hoàng Chân Vệ này, nhảy thẳng ra giữa không trung, giống như thiên thạch vọt về phía Nguyên Vũ, hô lớn rung trời.
- Làm càn!
- Bằng ngươi?
Trong khói bụi bao phủ, hai tiếng quát lạnh của Nguyên Vũ truyền ra.
Theo hai tiếng quát lạnh này, trong khói bụi xuất hiện hai cái lỗ thủng rõ ràng, trong đó có kiếm quang trong suốt hiện ra.
Đạo kiếm quang đầu tiên vọt tới, hai tay tên Tông sư này đè xuống, có vô số tia lửa màu vàng nở rộ trước người gã.
Đạo kiếm quang thứ hai vọt tới, tên Tông sư này kêu thảm thiết một tiếng, thân thể bị chặt đứt ngang người, kêu thảm thiết từ trên không trung rơi xuống.
Lúc này kỵ quân Đại Tần đã vọt tới phía sau Nguyên Vũ không xa, khi thấy tình cảnh này, lại là một hồi tiếng cổ vũ cùng tiếng hô giết như sóng thần.
Ba cánh quân tiên phong của hai nước Yến, Tề trước mặt bọn họ đã hoàn toàn sợ hãi.
Ngay cả những Tông sư lúc trước lao ra cũng đã không thể khống chế được tâm tình của mình.
- A!
Có một gã Tông sư đi trước không kiềm chế được nỗi sợ hãi trong lòng, xoay người bỏ chạy.
- Loại thân thể bất tử này quá mức quỷ dị, cường chiến chịu chết sẽ không hề có ý nghĩa.
Một gã Tông sư khác còn nói một câu này, sau đó cũng nhanh chóng lui đi, những lời này ngoại trừ giao phó cho những Tông sư đang sóng vai tác chiến này ra, lại càng giống như là thuyết phục chính mình, để tránh sau này mình sẽ hoàn toàn mất đi chiến ý, tu vi không còn tiến cảnh nữa.
Tông sư còn lại còn đang do dự, Hoàng Chân Vệ đã tiếp tục giết chóc.
Một tiếng ầm vang vọng.
Hoàng Chân Vệ một tay phá cự kiếm của một gã Tông sư, đồng thời kiếm quang trong tay cùng với cả cánh tay đâm xuyên qua ngực của tên Tông sư này, nâng tên Tông sư này lên cao cao phía trước, sau đó cánh tay chấn động, thân thể của tên Tông sư này trực tiếp như bị xé rách chia năm xẻ bảy, phiêu bạt ra ngoài.
- Người này tuyệt đối không còn là Hoàng Chân Vệ nữa!
Ba cánh quân tiên phong hai nước Yến, Tề hoàn toàn không cách nào xông về phía trước, bắt đầu tan tác, trong lòng một ít người tu hành trong đó chỉ có thanh âm như vậy vang lên.
Cho dù là triều địch nhưng bọn họ trước đó cũng đã xác định, Hoàng ty thủ trong Trường Lăng là một gã Tu hành giả trẻ tuổi tao nhã, cho dù là giết địch thì cũng sẽ không có loại phương thức tàn bạo tàn phá di thể sau khi địch nhân chết đi.
Ý tưởng này nhanh chóng được đáp ứng.
Phản ứng này đến từ bản thân Hoàng Chân Vệ.
Các Tông sư còn lại cũng đã không muốn giao thủ với hắn nữa, dồn dập chạy tán loạn.
Hoàng Chân Vệ không bị những Tông sư này ngăn trở, trong nháy mắt đã tiến vào trong ba cánh quân tiên phong đang bỏ chạy tán loạn kia.
Hai đạo kiếm quang màu vàng óng không ngừng bắn ra từ trong tay hắn, mỗi một đạo đều dài tới mấy chục trượng, mỗi một lần bắn ra đều đồng loạt xốc lên một mảnh sóng máu, máu tanh tàn nhẫn đến cực điểm.