Nguyên Vũ vẫn lẳng lặng đứng trong bụi bặm.
Kỵ quân và chiến xa của Đại Tần từ hai bên lao qua bên cạnh y như thủy triều, truy kích ba cánh quân tiên phong của Yến Tề.
Vũng máu lan ra mấy trượng trước người cũng bị khí tức trên người y cắt ra, lặng lẽ tách ra hai bên.
Y không hề phát ra bất kỳ một mệnh lệnh nào nữa, nhưng trên thực tế, y đã hạ lệnh cho Hoàng Chân Vệ giết hết ba cánh quân tiên phong này!
Lúc này, Hoàng Chân Vệ hoàn toàn là một cỗ thân thể khác của y.
Hơn nữa thân thể này có dược lực của thuốc trường sinh bất tử Tổ sơn, Nguyên Vũ có thể xác định, cho dù Đinh Ninh hiện tại đích thân đến, cũng không thể nào chém giết.
Dưới ý đồ đó, chỉ trong vài hơi thở, Hoàng Chân Vệ đã xuyên qua trận địa của ba cánh quân tiên phong kẻ địch, lướt qua tất cả quân sĩ và Tu hành giả Yến Tề, đến phía trước ba cánh quân tiên phong đang chạy tán loạn.
Trong cảm giác của tất cả mọi người, Hoàng Chân Vệ không hề keo kiệt chân nguyên, điên cuồng phóng ra chân nguyên tích góp trong cơ thể, từng đạo kiếm khí như tường không ngừng quét ngang chiến trường, nhấc lên vô số sóng máu.
Hoàng Chân Vệ dùng lực một người ngăn cản con đường chạy trốn của ba đội quân, kỵ binh Đại Tần ở phía sau đạp qua vũng máu, đuổi kịp ba cánh liên quân Yến Tề đang chạy tán loạn.
Theo một tiếng gầm lớn cuồng ngạo, mũi tên của đám kỵ quân này liên tục rơi xuống, dày đặc như mưa, trong nháy mắt lại làm cho ba đội liên quân Yến Tề cuối cùng bị thương nặng.
- Giết!
Ba đội quân tiên phong này đã hoàn toàn hiểu được dụng ý của Nguyên Vũ.
Nguyên Vũ muốn tận diệt để lập uy.
Trong tiếng giết rung trời, ba cánh quân tiên phong phân ra một nhánh trọng kỵ chịu chết, xông về phía Hoàng Chân Vệ, phần còn lại toàn bộ phân tán thành các luồng nhỏ, từ hai bên sườn chạy trốn.
Nhưng đúng lúc này, toàn bộ kiếm quang đã bị Hoàng Chân Vệ chiếu sáng gấp mấy lần so với bình thường lại càng thêm chói mắt.
Đây là một cảnh tượng từng chấn nhiếp rất nhiều Tông sư.
Hai luồng phi kiếm dày đặc như sông, tựa như tinh hà trên bầu trời xuất hiện ở nhân gian, bay ra từ trong chiến xa phía sau kỵ quân đang chạy như điên.
Tốc độ của những thanh phi kiếm này vượt xa mũi tên và Phù khí phi hành bình thường, hơn nữa hình ảnh của những cực quang đều có kết cấu nghiêm mật.
Mấy trăm đạo kiếm quang mang theo tiếng gào thét tử vong, cắt về phía hai bên cánh của ba đội quân tiên phong, có hơn một trăm đạo kiếm quang chính xác xuyên qua những lưu quang ảo ảnh, vây quanh những chiến xa này xoay tròn, bảo vệ tất cả mọi người trên những chiến xa.
Những phi kiếm này mang theo lực lượng thậm chí còn xoáy lên gió lốc, khiến bốn bánh của những chiến xa này đều gần như rời khỏi mặt đất, tốc độ phía trước thậm chí không thua gì tốc độ cao nhất của khinh kỵ (kỵ binh loại nhẹ).
Toàn bộ ba cánh quân tiên phong này đều là quân đội tinh nhuệ của Yến Tề, đã trải qua vô số chinh chiến, nhưng cho dù là quân sĩ có kinh nghiệm phong phú nhất cũng chưa từng trải qua chiến trận như vậy.
Bất kỳ trận hình nào, bất kỳ sự phối hợp nào cũng hoàn toàn mất hiệu lực, bất kỳ phản kháng nào cũng không có hiệu quả, hoàn toàn biến thành đồ sát thiên về một bên.
Một đạo phi kiếm như lưu quang xuyên qua, chỉ trong một hơi thở đã mang theo hơn mười đoàn huyết vụ, mỗi một đoàn huyết vụ đều dâng lên trên một người quân sĩ Yến Tề khác nhau, đại biểu cho một sinh mệnh đang sống đã ra đi.
Một tướng lĩnh quân Yến mắt thấy đã không còn khả năng may mắn chạy thoát, thở dài một tiếng, một kiếm tự sát.
Trên chiến trường đều là tiếng than khóc, người chống cự ngày càng ít, quân sĩ tình nguyện tự sát mà không muốn bị tàn sát ngày càng nhiều, cuối cùng huyết vụ nở rộ bốn phía, bao trùm ba cánh tiên phong quân này.
Thậm chí không đến thời gian một nén nhang, ngoại trừ Tông sư và rất ít Tu hành giả rút lui lúc trước, ba cánh quân tiên phong tấn công Trường Lạc không còn ai đào thoát, cũng không có ai có thể trụ vững.
Máu nhuộm đỏ cả bầu trời.
Khi Hoàng Chân Vệ trở về bên cạnh Nguyên Vũ, chi kỵ binh Đại Tần bắt đầu rút lui, kiếm quang trên chiến xa bắt đầu thu hồi. Vùng ngoại ô bên ngoài thành Trường Lạc tựa như trải ra một tấm thảm đỏ, thê lương đến mức khó có thể hình dung.
Ba cánh quân tiên phong cách đội quân trung tâm của liên quân Yến Tề nhiều nhất từ mười dặm đến trăm dặm. Khi Nguyên Vũ ra tay, chiến đấu nổ ra, đã có phong hỏa, chim bồ câu, chiến ưng và nhiều thủ đoạn khác đưa tin về, còn có Tu hành giả nhanh chóng tiếp cận, ở xa quan sát từ trên cao.
Kết quả của của trận chiến này nhanh chóng truyền đến đại quân liên quân Yến Tề, trong nháy mắt, các tướng lĩnh tiếp xúc với quân tình này trong liên quân Yến Tề thậm chí còn hoài nghi những gì họ nhìn thấy không phải là sự thật.
Nhưng khi từng đạo quân tình báo cáo như nước chảy truyền đến, toàn bộ tướng lĩnh liên quân Yến Tề đều có loại cảm giác bầu trời trong nháy mắt tối sầm lại.
...
Trong hậu phương của quân Tề, có thể nói khoảng cách đến Trường Lạc là xa nhất trong các đội quân Tề, có mấy gã tướng lĩnh đang vây quanh Tề đế, tất cả đều trầm mặc không nói nên lời.
Ý kiến của họ không thể nào để thống nhất.
Một nửa ý kiến của tướng lĩnh là nhanh chóng rút quân để tránh đại bại, mà một nửa ý kiến khác là lại càng thêm không tiếc đại giới toàn quân đột kích, dùng quân lực khủng bố trùng kích Trường Lạc, mặc kệ tử thương cỡ nào, cũng phải công phá Trường Lạc.
Nhưng không có bất kỳ một gã tướng lĩnh nào cảm thấy mình có thể quyết đoán như vậy, cho dù quyền quyết định có nằm trong tay gã.
Bởi vì điều này không chỉ là sự sống và cái chết của hàng triệu người, mà còn là sự sống còn và sụp đổ của một vương triều.
Chỉ có đế vương của một vương triều mới có tư cách đưa ra quyết định.
Những tướng lĩnh quân Tề cấp cao này đang chờ đợi mệnh lệnh của Tề đế.
Nhưng trong khoảng thời gian rất dài này, Tề đế chỉ cảm thấy trong thức hải nổ vang, thiên địa đang xoay tròn, quang minh và hắc ám nghịch chuyển, ngàn vạn âm thanh ầm ĩ ở trong đầu.
Y ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đón ánh mặt trời, trong đầu y lại nghĩ, nếu đổi lại là vị đế vương đã nhường ngôi cho mình thì sẽ quyết định như tế nào?
Thời gian trôi qua từng phút từng phút.
Nhưng phía quân Yến vẫn chậm chạp chưa quyết định, cũng không có tướng lĩnh cao tầng đến thúc giục.
- Chờ một chút.
Tề đế cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nghĩ đến phản ứng của quân Yến, y cũng biết những người Yến này đang chờ đợi cái gì.
- Mặc kệ Nguyên Vũ lợi dụng thủ đoạn gì, mặc kệ Hoàng Chân Vệ trọng thương lập tức khỏi hẳn như thế nào, nhưng chân nguyên của hắn và Hoàng Chân Vệ sẽ không vô cùng vô tận, tiêu hao chân nguyên cũng cần thời gian rất dài bổ sung. Ba cánh quân tiên phong kia không thể quyết định thắng bại của toàn bộ trận chiến phạt Tần, thắng bại thật sự không phải ở đây, mà nằm ở chỗ có thể tiêu diệt lực lượng của Trịnh Tụ hay không.
- Nếu toàn bộ lực lượng của Trịnh Tụ bị tiêu diệt, chỉ bằng một mình Nguyên Vũ, không có khả năng chiến thắng liên quân Tề Yến ta. Mặc dù cuối cùng chỉ có thể còn lại một nửa người của chúng ta ở đây, Trường Lạc cũng tất vong, Trường Lăng cũng tất vong.
Giọng nói khó khăn của y truyền vào tai của các tướng lĩnh.
Không ai phản đối.
Nhưng nếu thật sự đến bước đó, đại quân Yến nhất định toàn lực chạy về cứu viện.
Quân Tần trước sau giáp công, Yến còn có thể tồn tại sao?
Nếu Yến không còn, mặc dù trong quá trình rút lui, quân đội vương triều Đại Tề còn có thể bảo toàn chủ lực, cũng có thể một đường bao vây rất nhiều tài nguyên cướp đoạt được từ đất Tần. Nhưng Trịnh Tụ ở đây, thực lực của Nguyên Vũ lại tiến bộ như thế, sau này vương triều Đại Tề còn có thể dựa vào cái gì để có chỗ đứng?
Trong nháy mắt này, tất cả mọi người đều nghĩ đến Đinh Ninh.
Chỉ là không để ý đến ý đồ của kiếm thủ thiên hạ Ba Sơn Kiếm Tràng đã phát động trận đại chiến phạt Tần này, cuối cùng sau khi thất bại, còn có thể hy vọng xa vời đạt được trợ giúp của đối phương sao?
Trong miệng những tướng lĩnh này càng ngày càng chua xót.