Bông tuyết rất nhẹ rất mềm, nhưng chồng chất dày, lại hiện ra hương vị hoàn toàn khác biệt, thanh âm cành cây bẻ gãy nối liền không dứt trong rừng.
Không chỉ có cành khô, những thân cây ngày thường tán càng mở rộng, phân nhánh càng nhiều ngược lại thừa nhận càng nhiều sức nặng, thường thường dao động ở trong gió nhẹ, sẽ khó có thể thừa nhận mà đột nhiên bị bẻ gãy, lộ ra chỗ đứt gãy mới mẻ đến cực điểm.
Diệp Tân Hà đầu đội nón lá bằng trúc vàng cũ kỹ, chân mang giày cỏ, đi trên đường trên núi tuyết.
Tuyết đọng trên đường núi đã dày, đạp vào không qua mắt cá chân, cho dù là thợ săn trong núi cũng đã đóng cửa không ra, trong núi chỉ còn một mảnh lạnh lẽo, vạn vật đều tĩnh lặng.
Trong sơn cốc có một tiểu viện dùng củi khô làm tường rào, cũng có vẻ lung lay sắp đổ trong tuyết, nhưng trong ống khói bằng vỏ cây trên mái hiên lại có khói, bên trong nhà có ánh lửa, lại làm cho người ta có cảm giác ấm áp.
Diệp Tân Hà như từ xa đến thăm bằng hữu, nhưng không ngờ lại gặp tuyết rơi dày, y không nhanh không chậm đi tới trước tòa tiểu viện này, đẩy cửa tòa viện đơn sơ ra, đi vào tiểu viện.
Bên trong nhà gỗ có vẻ có chút yếu ớt trong gió tuyết lại cực kỳ đơn sơ, ngoại trừ một cái võng da thú ra, chỉ có một cái bếp đá, bên trên đặt một cái nồi đá.
Trên vách tường đầy kẽ hở là gạo nếp, thịt khô, các loại nấm khô và một số rau dại để làm gia vị nêm nếm được treo đầy, cực kỳ phong phú.
Ngọn lửa trong bếp đá cũng không tính là vượng, một ít củi khô đã biến thành than đỏ bừng, chiếu sáng nửa khuôn mặt của chủ nhân căn nhà gỗ này.
Đây là một người thợ săn trung niên.
Ít nhất so sánh với thợ săn bình thường, cho dù cùng ở trong căn phòng tồi tàn như vậy, trang phục của gã như thế cũng có vẻ rất sạch sẽ, thậm chí có thể nói là rất tinh khiết.
Quần áo của gã cũng được bao phủ bởi tro bụi và khói bếp, nhưng tất cả những vết tích này đều rất mới.
Bởi vì theo hô hấp của gã, luôn có một ít lực lượng kỳ thổi tung bụi bặm trên người gã bay ra.
Làn da của gã trong ánh lửa chiếu rọi, có một loại sáng bóng như ngọc bích, lấp lánh ánh huỳnh quang.
Lúc này gã đang nấu một món canh rắn, thịt rắn không ngừng quay cuồng trong cháo gạo thanh đạm như bạch ngọc, hiện tại vừa mới bỏ thêm vào một ít rau dại khô xắt nhỏ như ngọc xanh, gã đang cầm một cái thìa gỗ chậm rãi đảo, rất là kiên nhẫn.
Một loại canh được nấu kỹ mới có mùi thơm cùng vị ngọt nhẹ nhàng tươi mát, giống như ánh lửa ấm áp, thậm chí có thể làm cho người ta tạm thời quên đi hàn ý.
- Canh rắn mùa đông, hình như có chút không hợp thời.
Diệp Tân Hà hơi nhướng mày, y ngồi xuống đối diện tên thợ săn trung niên này, hơ ấm một đôi giày cỏ của mình, đồng thời nhìn nồi canh rắn kia, chậm rãi nói.
Nghe những lời này của y, người thợ săn trung niên này mỉm cười, nói:
- Đây là rắn hoa cúc độc đáo trong núi quận Ngư Dương, vốn nuốt mầm non hoa cúc khi loại hoa này nở rộ trên núi, là thời điểm chúng nó mập mạp nhất, nhưng quá béo sẽ dẫn đến ngấy, như ăn cho qua bữa, cho nên chân chính theo đuổi cực hạn của mỹ vị, kỳ thật tốt nhất chính là mùa đông, thịt nạc mà nhẵn nhụi, tươi ngon đến cực điểm, hơn nữa rau dại làm gia vị được phơi khô ở mùa thu đến bây giờ vừa vặn sử dụng, lại càng tuyệt xứng. Cả Yến cảnh sẽ không còn loại canh nào ngon hơn thế nữa.
- Khi sấm mùa xuân vang vọng vạn vật hồi sinh, rắn hoa cúc ra khỏi động cho nên sẽ dễ bắt được, ngươi mặc dù ngại rắn hoa cúc khi đó quá mập, nhưng có thể dễ dàng bắt được hơn so với lúc tuyết lớn ngập núi như bây giờ, lúc này là đông lạnh, nó tìm động mà nằm, tĩnh mịch bất động, mặc dù là người tu hành cũng khó có thể tìm được, muốn nấu được nồi canh rắn này, chắc chắn đã phí rất nhiều khí lực, cho nên có vẻ có chút không hợp thời.
Diệp Tân Hà cũng là cười nhạt một tiếng, êm ái nói ra.
Tên thợ săn trung niên nghe những lời này, trái lại ý cười càng nồng đậm, lắc đầu:
- Ta mặc dù thực sự là tông sư nước Yến mạnh nhất vùng Ngư Dương, nhưng sớm đã ẩn cư tránh thế nhiều năm, đối với các ngươi mà nói là tranh hùng thiên hạ, nhưng đối với ta mà nói, mặc cho vương triều các ngươi thay đổi, lại không bằng nồi canh rắn của ta trước mắt này. Nhưng ngươi vẫn đường xa mà đến, sợ ta ra tay. Cho dù thấy ta kiên nhẫn nấu canh ở đây, nhưng sát ý vẫn không tắt như trước, cũng là có chút lỗi thời.
- Không phải chủng tộc chúng ta, chính là dị chủng.
Sắc mặt Diệp Tân Hà vẫn ôn hòa như trước, nhưng lại rất thẳng thắn,
- Cuối cùng là không yên lòng.
- Lúc ngươi tới đã từng dừng ở đường tuyết trên núi, nhìn dấu vết ta lưu lại khắp núi này, lòng tin cùng khí thế lúc đến trong viện này trở nên hoàn mỹ hơn, chắc là cảm thấy có lòng tin tuyệt đối với việc giết ta, nếu ta không để cho các ngươi sai sử, ngươi chắc chắn sẽ giết ta, chỉ đáng tiếc vẫn là không hợp thời.
Tên thợ săn trung niên này buông thìa gỗ xuống, gắp ra mấy khối than từ trong bếp đá, đặt ở trong một chậu đá màu đen bên cạnh, sau đó nhìn thẳng Diệp Tân Hà, mỉm cười nói:
- Bởi vì cũng không chỉ một mình ta dùng loại canh rắn này, mà cố ý dùng để chiêu đãi một vị khách nhân từ xa đến, ngoại trừ canh rắn này ra, còn có một món ăn là cá nướng, cá dùng là Bạch Thủy ngư ở hồ lạnh, người bắt cá đã chờ ngươi rất nhiều ngày ở chỗ này, có hắn ở đây, ngươi đến nhưng sẽ không giết được ta.
Sắc mặt Diệp Tân Hà không thay đổi, lông mày lại nhíu thật sâu.
Y không nói nữa, bởi vì vào lúc này y cũng đã cảm nhận được một cỗ khí tức đang đến, một cỗ khí tức mà y có chút quen thuộc.
Y biết người tới là ai, khí cơ trên người có chút chấn động, có chút khẩn trương, có chút sợ hãi, nhưng lại có chút hưng phấn, có chút chờ mong.
Thanh âm đạp tuyết lại vang lên bên ngoài sân.
Mặt hồ kia cách nơi này rất xa, nhưng Đinh Ninh chỉ mất thoáng chốc đã đến nơi.
Khuôn mặt bị ánh lửa chiếu rọi khi hắn đẩy cửa ra, con cá lớn trong tay hắn còn chưa chết, chẳng qua mặt ngoài hơi kết sương, thân cá có chút cứng ngắc, nhưng đuôi cá vẫn còn không ngừng đong đưa.
Diệp Tân Hà nhìn Đinh Ninh đi vào, trầm mặc không nói.
Đinh Ninh cũng không nói chuyện với y trước tiên, chỉ đưa cá cho tên thợ săn trung niên.
- Vừa đúng lúc.
Tên thợ săn trung niên cực kỳ hài lòng, nụ cười như đầy hoa đào nở rộ vào mùa xuân, gã dùng đao đá mổ bụng cá, chỉ vứt bỏ đi nội tạng, cũng không rửa sạch máu và bỏ vảy, sau đó nhét chút thịt khô và nấm khô, mấy loại gia vị từ cỏ dại ở trong bụng cá, sau đó nướng nó bên trên lửa than.
Thân cá xèo xèo rung động, dầu mỡ dần dần từ trong vảy chảy ra, khiến vảy cá trở nên ố vàng, thấm vào dầu mỡ, có vẻ đẹp mắt dị thường.
- Canh rắn vừa chín, uống một chén sau đó lại vừa đúng lúc cá chín, tiếp theo lại uống thêm một chén canh rắn, sẽ không có tư vị cùng cảm giác thỏa mãn nào tốt hơn.
Tên thợ săn trung niên cười nói với Đinh Ninh và Diệp Tân Hà.
- Uống một chén?
Đinh Ninh nhận lấy bát canh rắn đầu tiên do tên thợ săn trung niên múc ra, hỏi Diệp Tân Hà.
Sắc mặt Diệp Tân Hà như thường, tiếp nhận bát canh rắn thứ hai do tên thợ săn trung niên múc ra, chậm rãi uống hết, ăn hết thịt rắn bên trong đó, lúc này mới nhìn Đinh Ninh, nói:
- Chắc hẳn ngươi biết ta là người của quận Giao Đông?
Đinh Ninh khẽ gật đầu, bình tĩnh nói:
- Ta mời ngươi uống chén canh rắn này, không chỉ là vì giao tình trước kia, còn muốn hỏi ngươi, mặc dù ngươi là người của quận Giao Đông, nhưng nhất định phải ẩn nấp trong bóng tối, không cách nào hưởng thụ hào quang địa vị như Trịnh Tụ ở quận Giao Đông và trong thời gian sau đó, nhưng vì thế mà ngươi lại phản bội rất nhiều người coi ngươi là bằng hữu chân chính, đây là vì sao?
Tên thợ săn trung niên cũng thu liễm nụ cười, nói:
- Đổi lại là ta thì cũng không hiểu được, cho nên ta cũng đồng ý cho hắn mời ngươi uống bát canh rắn này.
Diệp Tân Hà buông chén trong tay xuống, khẽ ngửa đầu, giống như đang trầm tư.