Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 835 - Q8 - Chương 163: Chuyện Xưa Của Ngươi, Chuyện Xưa Của Ta

Q8 - Chương 163: Chuyện xưa của ngươi, chuyện xưa của ta Q8 - Chương 163: Chuyện xưa của ngươi, chuyện xưa của ta

Trong số tất cả những Tu hành giả phản bội Ba Sơn Kiếm Tràng năm đó, Diệp Tân Hà là một người khiến người ta khó có thể hiểu được nhất.

Mặc dù thân phận xuất thân từ quận Giao Đông của y dần dần được công bố, tất cả mọi người vẫn không cách nào lý giải.

Bởi vì Diệp Tân Hà dường như hoàn toàn không chiếm được lợi ích gì, mặc dù giúp Trịnh Tụ nhưng rốt cuộc ngay cả Nguyên Vũ cũng đồng loạt chiến thắng, người mà tất cả mọi người đều nhớ kỹ đều là Trịnh Tụ chứ không phải là y.

Cho nên khi Diệp Tân Hà im lặng không nói, tên thợ săn trung niên này lại rất tò mò hỏi một câu,

- Chẳng lẽ ý nghĩ của ngươi là... Rốt cuộc sau khi giúp Trịnh Tụ chiến thắng Nguyên Vũ, lại chiến thắng nàng, trở thành vương giả cuối cùng trên thế gian?

- Chuyện này quá dài, biến số quá nhiều.

Diệp Tân Hà lắc đầu,

- Ta sẽ không nghĩ đến chuyện lâu dài như vậy.

Tên thợ săn trung niên bắt đầu chia cá, gã không suy nghĩ thêm về vấn đề phiền não này.

- Chuyện xưa của ngươi vốn là chuyện của ta.

Diệp Tân Hà nhìn đoạn cá bề ngoài vàng óng, bên trong lại trắng như tuyết, mùi thơm tỏa ra bốn phía, sau đó bắt đầu chậm rãi kể lại.

- Ta khoan thai ẩn thế và không tạo nên chút tiếng tăm gì, chỉ bởi vì ngươi xuất hiện trước ta. Trong câu chuyện xưa mà quận Giao Đông đã chuẩn bị sẵn, khi Trịnh Tụ đến Trường Lăng, ta cũng sẽ bắt đầu trở thành Tu hành giả phong quang nhất nơi này. (phong quang: nổi bật, đứng đầu)

- Ta sẽ trở thành Tu hành giả tài năng nhất ở Ba Sơn Kiếm Tràng, cuối cùng trở thành Kiếm thủ thiên hạ của Ba Sơn Kiếm Tràng.

- Trong câu chuyện xưa đã được chuẩn bị sẵn, Nguyên Vũ vẫn sẽ phát động biến ở Trường Lăng, vẫn muốn diệt Ba Sơn Kiếm Tràng. Chúng ta sẽ thúc đẩy hắn làm như vậy, nhưng cuối cùng hắn sẽ thất bại, sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ bởi vì hành vi đê tiện này, sau đó ta dẫn Ba Sơn Kiếm Tràng thuận lý thành chương phản diệt Hoàng tộc Trường Lăng, tiếp quản nơi này.

- Cuối chuyện xưa đã được chuẩn bị sẵn này, quận Giao Đông ta không chỉ chinh phục cựu quý tộc, chinh phục Hoàng thất Trường Lăng, mà còn thu hồi Ba Sơn Kiếm Tràng về sử dụng riêng. Nhưng sai lầm lớn nhất của câu chuyện xưa này chính là ngươi xuất hiện trước khi ta kịp làm những chuyện kia. Việc Vương Kinh Mộng chợt xuất hiện khiến người trong thiên hạ đều biết đã làm đảo lộn toàn bộ câu chuyện này.

- Thực ra ta cũng có lòng tin có thể chiến thắng mỗi một Kiếm sư mà ngươi khiêu chiến lúc đó, ta cũng có thể làm được tất cả mọi chuyện mà ngươi làm ra lúc ấy, ta cũng có thể trở thành Kiếm sư thiên tài chói mắt nhất Trường Lăng, nhưng trước khi ta kịp làm, ngươi đã thành công, trừ phi ta có thể chiến thắng ngươi.

- Nhưng lúc ấy ta cũng đã là đệ tử của Ba Sơn Kiếm Tràng, hơn nữa ngươi lại có được bí mật của vương triều Đại U để lại, cộng thêm Ba Sơn Kiếm Tràng mặc cho ngươi lựa chọn, về tu vi cũng là người sau vượt người trước, dần dần vượt qua ta.

- Cho nên ngươi cứ như vậy mà chiếm lấy câu chuyện xưa của ta.

- Vốn Kiếm thủ thiên hạ quang huy vạn trượng, lãnh quân diệt ba triều Hàn Triệu Ngụy của Ba Sơn Kiếm Tràng hẳn là ta, sẽ được ghi chép trong sử sách mãi mãi, kể cả người trong truyền thuyết hậu thế kia cũng phải là ta, mà không phải Vương Kinh Mộng. Mặc dù sau này ngươi chết trận ở Trường Lăng, ghi chép như vậy cũng không thể nào thay đổi được.

- Ngươi quá mạnh, nếu không giúp Nguyên Vũ giết ngươi, tất cả chuyện xưa mà quận Giao Đông chuẩn bị sẵn đều không thể nào thực hiện được. Hoặc là Nguyên Vũ chết đi, Ba Sơn Kiếm Tràng và ngươi trở thành chủ nhân mới của vương triều Đại Tần, thiên hạ thống nhất, ngươi trở thành Hoàng đế mới. Hoặc là Nguyên Vũ vẫn nơm nớp lo sợ diễn kịch, cả đời đều cuộn mình dưới bóng tối của Ba Sơn Kiếm Tràng, tất cả sử sách và chuyện xưa đều sẽ ca tụng câu chuyện của ngươi, chứ không phải câu chuyện của quận Giao Đông và ta.

- Nếu muốn tìm lại cuộc đời và chuyện xưa của ta một lần nữa, hoặc có thể nói là chuyện xưa báo thù thuộc về ta, vậy cũng chỉ có phản bội Ba Sơn Kiếm Tràng và ngươi.

Diệp Tân Hà sắc mặt hờ hững nói những lời này, mặc cho đoạn cá trước người lạnh đi, dầu mỡ máu vàng óng trên vảy cá biến thành một màu trắng khó coi, khi nói đến một câu này, sắc mặt của y chợt biến đổi, mỉa mai nở cười lạnh,

- Chỉ trách ngươi quá ưu tú, lại vừa có được thiên phú kinh người, lại được truyền thừa U đế, còn được gọi là Kiếm thủ của Ba Sơn Kiếm Tràng, ngươi không cảm thấy không hợp đạo lý trên thế gian này, không cảm thấy sẽ bị trời phạt sao?

Đinh Ninh đang im lặng thưởng thức món cá.

Loại cá hồ nước lạnh này trải qua thủ đoạn nướng của tên Tông sư nước Yến kia, đích thật là mỹ vị nhân gian, hơn nữa sau hôm nay, cũng không biết năm nào mới có thể gặp lại.

Hắn từ từ ăn đoạn cá của riêng mình, sau đó đặt đũa xuống, nói:

- Ta đã từng nghĩ mình chịu trời đố kị, nhưng không nghĩ rằng sự phản bội này đến từ người mình yêu hoặc là bằng hữu mà mình tín nhiệm nhất.

Sau đó hắn hít sâu một hơi, nhìn thẳng Diệp Tân Hà, hỏi:

- Loại chuyện xưa gì, so sánh với những bằng hữu đã từng đồng sinh cộng tử, hỉ nộ ái ố cùng ngươi? Chuyện xưa đó có thực sự quan trọng không?

- Chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ người của quận Giao Đông trưởng thành như thế nào, hôm nay có bằng hữu thân thiết bên cạnh, ngày mai có thể trở thành người giết chết ngươi, hoặc là địch nhân bị ngươi giết chết. Kỳ thật ta có chút thưởng thức Nguyên Vũ, người chân chính đứng ở chỗ cao nhất, trước tiên cần phải vô tình.

Diệp Tân Hà nhìn Đinh Ninh, lạnh lùng nói:

- Hơn nữa có một chuyện mà ta vẫn muốn làm nhất, vốn là muốn thử xem có thể giết chết ngươi hay không. Hơn nữa thời đại của Vương Kinh Mộng đã chấm dứt, tu vi chân nguyên của ngươi bây giờ đã không ở phía trên ta nữa. Ngươi đang khổ cực chờ đợi một cơ hội hành tung của ta xuất hiện, nhưng đối với ta mà nói, đây cũng là một cơ hội, bởi vì ngươi còn chưa đột phá Bát Cảnh.

- Ngươi cũng giống như ả, vấn đề lớn nhất của Tu hành giả quận Giao Đông các ngươi chính là quá tham lam. Cho nên cũng muốn trừ bỏ đi một Tu hành giả ẩn thế không xuất hiện như hắn.

Đinh Ninh lắc đầu, chậm rãi đứng dậy đi về phía sân tuyết ngoài viện, thanh âm nương theo tiếng gió núi cùng tuyết rơi, tiếng đạp tuyết tiếp tục truyền vào trong phòng:

- Người quá tham lam sẽ có sơ hở, tư tâm sầu lo quá nhiều, mặc dù giấu rất nhiều cảm xúc ở sâu trong lòng, luôn luôn gông xiềng, tâm cảnh các ngươi không đủ thanh minh, kiếm ý làm sao có thể hoàn mỹ?

- Ta cũng tu đại đạo vô tình, vạn vật trong thiên địa hay sinh mệnh ở trong mắt ta chỉ như sô cẩu*, chém giết tất cả, chắc chắn sẽ sạch sẽ hơn so với tâm tình ngươi.

Diệp Tân Hà nở nụ cười. (trong câu "Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu")

Y đứng dậy, đi theo Đinh Ninh đi về phía sân tuyết ngoài viện.

Khi đi thẳng ra căn viện gỗ này, tuyết đọng phía sau y liền kết thành từng mảng bay lên, đã dệt thành một tấm lưới.

Vô số tuyết mỏng nhẹ nhàng bay xuyên qua như kiếm, dần dần thành một cái màng mỏng, ngăn cách thiên địa nguyên khí bên ngoài.

Đây là cuộc chiến sinh tử, là chuyện liên quan đến báo thù, cũng không phải là mời so đấu một cách công bằng, cho nên ra tay hienr nhiên không cần phân biệt trước sau.

Diệp Tân Hà đi ra khỏi tòa viện này lại trực tiếp ra tay, không phải bởi vì một chén cháo kia, mà do không muốn để cho mình phân tâm đối mặt với khí tức của một gã Tông sư nước Yến nọ.

Mặc dù biết rõ một gã Tông sư nước Yến kia sẽ chỉ đứng ngoài quan sát, nhưng chẳng qua cảm giác được sự tồn tại của gã ở trong cái viện kia, sẽ khiến cho tâm thần của y bị phân tán.

Một mảnh gỗ hiện ra trước mặt y.

Đây chính là Đào Thần kiếm của Ba Sơn Kiếm Tràng.

Đào Thần kiếm là phôi kiếm do Linh mộc trải qua lôi hỏa rèn luyện chế thành, trải qua nguyên khí của mấy đời đại Kiếm sư Ba Sơn Kiếm Tràng tẩm bổ, đã sớm không còn là phàm vật nơi thế gian, thậm chí bởi vì là bội kiếm của Tông chủ Ba Sơn Kiếm Tràng đời trước, năm đó Diệp Tân Hà đã có tư cách cầm kiếm này, từ ý nghĩa nào đó mà nói, nếu Đinh Ninh thoái ẩn, hoặc có thể nói hắn mặc kệ không quan tâm chuyện tông môn, vậy y chính là Tông chủ tương lai của Ba Sơn Kiếm Tràng.

Diệp Tân Hà nói rằng mình vô tình, kiếm ý của y cũng đích xác hoàn toàn vô tình.

Khi thanh kiếm bản mệnh này xuất hiện trước người y, nguyên khí trong tiểu thiên địa mà y khống chế cũng không hội tụ về phía kiếm mảnh này, kiếm khí trên kiếm lại lãnh khốc ngăn cản tất cả lực lượng thấm vào cùng dung hợp.

Thế giới lôi hỏa trong đạo kiếm mảnh cực kỳ vô tình này xảy ra biến hóa huyền diệu, làm cho tất cả nguyên khí trong không gian nó đi qua đều bị cắt ra, dao động.

Theo ánh mắt lạnh như băng của Diệp Tân Hà, đạo kiếm mảnh này kéo ra một cái thông đạo chân không, rơi về phía cổ họng Đinh Ninh.

Bình Luận (0)
Comment