Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 836 - Q8 - Chương 164: Mãi Mãi Không Thể Thay Thế

Q8 - Chương 164: Mãi mãi không thể thay thế Q8 - Chương 164: Mãi mãi không thể thay thế

Tên thợ săn trung niên trong gian nhà gỗ cũng chạy ra ngoài viện, nhìn một kiếm này của Diệp Tân Hà, người Tông sư Yến cảnh này cực kỳ cảm khái.

Gã vốn không đồng ý với câu Vương Kinh Mộng đã cướp đi chuyện chưa của y mà Diệp Tân Hà nói ra.

Nhưng một kiếm này xuất hiện đã làm cho gã thay đổi hoàn toàn quan điểm của mình.

Bởi vì một kiếm này quá mức cường đại.

Hơn nữa rất đặc biệt.

Có một loại cảm giác bối kinh ly đạo, tự thành một phái. (bối kinh ly đạo: đi ngược lại với những đạo lý, con đường cũ)

Nhân vật như vậy rất có thể siêu thoát khỏi định nghĩa của người tu hành hiện tại, thậm chí khai sáng ra hệ thống tu hành hoàn toàn khác biệt với người tu hành hiện tại, tự nhiên không phải những Kiếm sư Trường Lăng lúc đó có khả năng so sánh.

Cho nên coi như ở trên Lộc Sơn Hội Minh, Diệp Tân Hà vẫn che dấu thực lực chân chính như trước.

Thực lực chân chính của y vẫn nằm trên trí tưởng tượng của tất cả Tu hành giả trên thế gian.

Đinh Ninh rất bình tĩnh nhìn một kiếm tuyệt tình diệt đạo của Diệp Tân Hà.

Đạo kiếm quang này bài xích tất cả khí tức trên thế gian, chặt đứt toàn bộ quy tắc nguyên khí, vậy tự nhiên cũng có thể phá vỡ bất kỳ nguyên khí nào mà hắn dẫn dắt tới.

Thế nhưng hắn đứng tại chỗ, ngay cả động cũng không nhúc nhích một chút.

Có một thanh kiếm nhỏ từ bên hông hắn bay lên.

Đây là Mạt Hoa Tàn kiếm.

Vô số bông hoa nhỏ vụn tung bay trên thân kiếm, tiếp theo bị một đạo kiếm quang vô tình này cắt ra, xén thành mảnh nhỏ.

Nhưng thân kiếm của Mạt Hoa Tàn kiếm lại đang kéo dài, vô số tia kiếm bay ra ngoài, mỗi một tia còn nhỏ hơn cả sợi tóc, tia kiếm đều đâm trúng một mảnh bông tuyết phía trên, nối liền với mảnh bông tuyết này.

Mạt Hoa Tàn kiếm dẫn dắt toàn bộ trận mưa tuyết, cứng rắn nghênh đón đạo kiếm quang vô tình này.

Một tiếng ầm vang vọng.

Trong thiên địa phát ra một tiếng nổ nặng nề đến mức khó có thể tưởng tượng được, ngàn ngọn núi đáp lại, vô số tuyết đọng từ đỉnh núi, từ trên cành cây trượt xuống, áp lực lên vô số cỏ cây chợt nhẹ, chúng nó đột nhiên từ tư thế cong cong chợt trở nên thẳng tắp.

Tất cả cỏ cây giữa ngàn ngọn núi này, đều bởi vì chấn động này mà chợt nhẹ nhõm, tựa như có sinh mệnh, khắp nơi tràn đầy một loại khí tức vui vẻ thoải mái.

Mảnh Đào Thần kiếm mỏng manh rời khỏi lôi hỏa như ẩn như hiện, dừng lại trên không trung.

Trong mắt Diệp Tân Hà xuất hiện một tia thần sắc khiếp sợ.

Một kiếm vô tình này của y có thể chém giết vạn vật trên thế gian, song thứ Đinh Ninh dẫn dắt lại chính là lực lượng của y.

Y không thể nào chém lại chính mình.

Trong nháy mắt này y không thể nào giải thích tâm tình của mình.

Y nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Đinh Ninh, lại cảm thấy hắn đang cười nhạo mình một cách tùy ý.

Trừ phi có thể vô tình chém giết ngay cả bản thân, đây mới là vô tình thực sự trên thế gian này.

Y đã chuẩn bị rất nhiều năm, vốn là một kiếm chuẩn bị dùng để đối phó Vương Kinh Mộng, lại bị phá vỡ dễ dàng như vậy.

Song y không kịp suy tư, bởi vì phản kích của Đinh Ninh đã bắt đầu.

Thiên địa dường như đột nhiên trở nên sáng sủa.

Một cỗ khí tức vui sướng khó hiểu tràn ngập khắp thiên địa.

Tất cả lực lượng do cỏ cây đột ngột không chịu áp lực mà thẳng tắp bắn ra, cùng cỗ khí tức vui vẻ thoải mái đến từ giữa ngàn ngọn núi kia, đều biến thành kiếm ý trong một kiếm này của Đinh Ninh.

Vô số cơn gió bởi vì những loại cỏ cây này dựng thẳng lên mà lưu động, bao bọc thiên địa nguyên khí, toàn bộ bị Đinh Ninh dẫn dắt tới, hội tụ vào kiếm trong tay hắn.

Một đạo kiếm quang vô song hiển hiện ở trong tay Đinh Ninh.

Đây là lần đầu tiên Đinh Ninh toàn lực vận dụng Đại Hình kiếm sau khi đạt tới Thất Cảnh.

Lực lượng nguyên khí vô cùng bàng bạc trong ngàn tòa núi hội tụ đến, trong nháy mắt đè vỡ pháp trận bằng tuyết của Diệp Tân Hà, cùng lúc đó, chân nguyên bành trướng khác với người tu hành bình thường trong cơ thể Đinh Ninh cũng điên cuồng trào ra, dũng mãnh tràn vào Đại Hình kiếm trong tay.

Toàn bộ ngọn núi đang rung chuyển.

Bao gồm cả hồ nước ở phía xa kia.

Dường như núi này, hồ này đều bị một kiếm này của Đinh Ninh cuốn đi, đánh bay.

Trong thân thể Diệp Tân Hà vang lên tiếng xương nứt vụn.

Trong lòng y dâng lên vẻ cực kỳ không thể tin được, trong cảm giác, máu thịt và xương cốt của y giống như là than đốt hết, đang biến thành từng mảnh tro bụi tiêu tan.

Y đã có thể xác định, Đinh Ninh hiện tại còn mạnh hơn so với Vương Kinh Mộng năm đó.

Khi có được cơ hội tu hành lần thứ hai, Đinh Ninh đã sửa chữa tất cả khuyết điểm trong quá trình tu hành lúc trước, thậm chí ngay cả công pháp chân nguyên, kiếm trong tay, đều đã có xu hướng hướng đạt tới cấp độ mạnh mẽ nhất thế gian này.

Tuy nhiên vẻ tự tin và ý chí chiến đấu của y vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Mảnh Đào Thần kiếm mỏng manh trước người y bốc cháy lên.

Thanh danh kiếm cấp truyền thuyết này mang theo chân nguyên bản mệnh nhiều năm khổ tu của y, hóa thành từng luồng khói xanh, mỗi một luồng khói xanh đều là một cỗ kiếm khí vô tình, tung hoành cắt đâm ở trong không khí, tạm thời ngăn cản nguyên khí khủng bố như hai tòa núi khổng lồ đè tới.

Cùng lúc đó, y tác động đến một luồng khí cơ sâu trong khí hải bản thân.

Cỗ khí cơ này liên tục vươn tới phía tinh không tịch diệt, nối liền với nữ chủ nhân Trường Lăng kia.

Tịnh Lưu Ly giết Lý Tư, khiến cho hành tung nàng trở nên vô tung bất định, cho nên Trịnh Tụ cũng không dám dùng Tinh Hỏa kiếm như vậy nữa.

Nhưng Diệp Tân Hà biết lần này Tinh Hỏa kiếm của Trịnh Tụ nhất định sẽ tới.

Bởi vì Trịnh Tụ rất rõ ràng, nếu Diệp Tân Hà nhìn thấy Tịnh Lưu Ly, vậy nàng ta chắc chắn sẽ không có cơ hội thi triển ra thủ đoạn kia.

Đinh Ninh ngẩng đầu.

Trên bầu trời sáng rõ đã xuất hiện một đường ánh sao trống rỗng.

Khí hải của Diệp Tân Hà lúc này đã trống rỗng.

Nương theo một tiếng kêu to thê lương, tất cả chân nguyên trong cơ thể y từ chỗ Khí hải phá thân thể tuôn ra, hội tụ trên Đào Thần kiếm thiêu đốt, biến thành một đạo lôi hỏa màu vàng.

Y đã không suy nghĩ đến vấn đề tu vi của mình sau này, cũng không lo lắng đến sự tồn tại của tên Tông sư nước Yến kia, y chỉ muốn giết chết kẻ địch cả đời mình đang ở trước mắt này.

Đinh Ninh động.

Hắn bước lên một bước.

Theo một bước này, lực lượng từ ngàn tòa núi hội tụ đến dung hợp với kiếm thế của hắn một cách vô cùng hoàn mỹ.

Trong một kiếm thế này còn dẫn dắt tuyết lạnh của ngàn ngọn núi, mờ mờ ảo ảo mang theo lực lượng băng hàn lĩnh ngộ được khi song tu cùng Trường Tôn Thiển Tuyết.

Nhưng làm cho người ta càng thêm khiếp sợ chính là, một đạo Tinh Hóa kiếm từ trên bầu trời rơi xuống bắt đầu tan rã.

Càng thêm chuẩn xác mà nói là càng đến gần Đinh Ninh, trên thân kiếm này lại càng có nhiều ánh lửa tái nhợt rời khỏi thân kiếm, hội tụ trong đạo kiếm quang này của Đinh Ninh.

Kiếm quang một kiếm này của Đinh Ninh mang theo ý lạnh cực độ, mang theo phong bạo, mang theo lực lượng đến từ tinh không, hoàn toàn giống như biến thành cái đuôi sáng loáng của một ngôi sao chổi.

Một đạo kiếm quang này quét ngang qua.

Bất kể là lôi hỏa của Diệp Tân Hà, hay là Tinh Hỏa kiếm từ trên bầu trời rơi xuống, toàn bộ đều bị một kiếm này quét sạch!

Vô số mảnh vụn băng tuyết mỏng manh mang theo từng điểm Tinh Hỏa tái nhợt không thể dập tắt trào lên trên người Diệp Tân Hà.

Trong nháy mắt này, thân thể Diệp Tân Hà trở nên bán trong suốt, trên người y trào ra vô số điểm sáng bạc.

Quần áo cùng máu thịt trên người Diệp Tân Hà biến thành mảnh vụn rất nhỏ, giống như vô số đom đóm tỏa ra trong bốn phía thiên địa.

Y không thể nói ra bất cứ lời nào.

Y nhìn Đinh Ninh, trong đầu tràn đầy không thể tin nổi, cảm thấy mọi chuyện đều quá mức hoang đường. Cho dù cuối cùng bị giết chết, y tuyệt đối cũng không cách nào tưởng tượng, mình sẽ bị một kiếm của Đinh Ninh giống như giết gà giết chó, không hề có năng lực phản kháng chút nào chém giết.

- Tục Thiên Thần Quyết cũng do ta cố ý giao tới trong tay ả.

Đinh Ninh đến trước mặt, lẳng lặng nhìn y, sau đó nhẹ giọng nói:

- Ngươi vẫn luôn có một chút sai lầm... Ngươi nghĩ ngươi ở rất gần ta, nhưng thực tế lại là rất xa xôi. Cho dù ngươi đến Trường Lăng trước ta, cho dù ngươi nổi bật trên đời trước ta, nhưng chờ khi ta đến Trường Lăng, ngươi vẫn chỉ là một trong Kiếm sư bị ta đánh bại, ngươi chính là ngươi, mãi mãi không có khả năng thay thế chuyện xưa của ta.

Diệp Tân Hà nghe rõ ràng những lời này.

Y không thể hiểu được tâm tình của mình rốt cuộc là như thế nào.

Y cũng không còn thời gian để suy ngẫm nữa.

Bởi vì vào lúc này, khi khí tức lưu động trước người Đinh Ninh thổi tới trên người y, y đã hoàn toàn tiêu tán.

Thân hình của y hoàn toàn biến mất, biến thành một ít tro tàn vẫn đang có huỳnh quang chớp động như trước, theo mảnh tuyết bay múa, nhào về phía thiên địa.

Đinh Ninh duỗi người hít một hơi, hắn nhìn về một hướng ở phương xa.

Trong trận chiến đánh Tần trước nay chưa từng có này, hắn đã chờ đợi thật lâu, rốt cục chờ được cơ hội giết chết Diệp Tân Hà.

Thế nhưng đối với hắn, đây vẫn chỉ là sự khởi đầu.

Trịnh Tụ cũng ở Yến cảnh, cách hắn cũng không xa xôi.

Nương theo việc Diệp Tân Hà bị giết chết, nương theo Tinh Hỏa kiếm mà y dẫn tới, hắn đã cảm nhận được phương vị cụ thể của Trịnh Tụ.

Bình Luận (0)
Comment