Để hiểu một người thực sự yêu ghét, phải đợi cho đến khi hắn chết.
Mà muốn vạch trần lá bài tẩy cuối cùng của một người, cũng phải ở thời điểm sắp giết chết hắn.
Đinh Ninh không tin liên quân hai nước Yến, Tề có thể thắng như vậy, là bởi vì bằng vào sự hiểu biết của hắn về Nguyên Vũ và Trịnh Tụ, hắn biết trong tay hai người chắc chắn có lực lượng ẩn giấu mà người ngoài không biết đến.
Nhưng rốt cuộc có bao nhiêu, chỉ có thể đợi đến thời khắc cuối cùng mới được công bố.
Ý định ban đầu của hắn vẫn không thay đổi.
Hắn vẫn muốn cố hết sức giải quyết ân oán trong thế giới của người tu hành.
Hơn nữa hắn không muốn lại có bất kỳ người ngoài ý muốn nào nữa.
Trên đời này, hắn chưa chắc đã hoàn toàn vô địch, nhưng hắn tin tưởng nếu mình muốn chạy trốn, cũng không còn ai ngăn cản được mình nữa.
Cho nên hắn có thể mạo hiểm.
Hơn nữa sau khi trải qua biến cố Trường Lăng, hắn càng hiểu rõ bất cứ chuyện gì cũng phải chủ động.
Hắn vẫn luôn tìm kiếm cơ hội giết chết Diệp Tân Hà.
Mà khi Diệp Tân Hà cùng Trịnh Tụ đồng thời xuất hiện ở Yên cảnh, cơ hội để hắn ám sát Trịnh Tụ rốt cục cũng đến.
Cơ hội này chỉ thoáng qua.
Cho nên thậm chí không kịp nói lời tạm biệt cùng tên Tông sư nước Yến quy ẩn sơn lâm này, thân ảnh của hắn đã biến mất trong mảnh núi tuyết này.
Tuyết đọng dưới chân hắn cũng đồng loạt tiêu tan theo thân ảnh của hắn biến mất.
Trên núi đá ngăm đen dưới tuyết đọng lưu lại hai dấu chân thật sâu, phần mép dấu chân sắc bén như đao cắt, khiến cho đôi dấu chân này nhìn qua vô cùng sắc sảo.
Tên thợ săn trung niên hít sâu một hơi, nhìn một đạo kiếm khí còn lưu lại vết tích sáng ngời giữa tầng tầng núi tuyết, cảm thụ được loại ý muốn rời đi này của Đinh Ninh, gã không kìm được cảm khái lắc đầu một lần nữa.
Diệp Tân Hà đã không còn là vật trong ao, Đinh Ninh càng cao cao tại thượng, không cách nào phỏng đoán, nếu lực lượng của chính mình cũng không sánh kịp, vậy cần gì phải miễn cưỡng?
Có thể sinh sống một cách vui vẻ, hòa hợp với trời đất này, lúc rảnh rỗi nấu canh rắn, nấu cá tươi, hưởng thụ nhân sinh tươi đẹp, cần gì phải làm cho mình không thoải mái?
Tất cả chuyện phiền lòng đều sinh ra từ tâm mình.
......
Trong nháy mắt Đinh Ninh giết chết Diệp Tân Hà, trước đó một hơi thở, Tinh Hỏa kiếm rơi xuống, nhưng có không ít Tinh Hỏa bị Đinh Ninh cứng rắn rút ra để sử dụng, khi Đinh Ninh cảm nhận được vị trí cụ thể của Trịnh Tụ, Trịnh Tụ cũng cảm nhận được hắn đã bắt được phương vị của mình.
Một đạo khí tức cường giả đối với nàng mà nói là khủng bố đến mức khó có thể tưởng tượng, đang lao đến từ núi tuyết xa xa, trong nháy mắt vọt vào thế giới nhận biết của nàng.
Cỗ khí tức khủng bố mà cường đại này làm cho nàng có cảm giác rất quen thuộc, nhưng đồng thời cũng rất xa lạ.
Xa lạ nằm ở chỗ khí tức này cường đại hơn so với trong trí nhớ của nàng, nhiều hơn vô số hương vị không thể nói rõ, xa lạ còn ở chỗ, cỗ khí tức này tràn vào thức hải của nàng, lại không còn vẻ thân cận mà trở nên lạnh lùng như vậy, lộ quy lộ, kiều quy kiều(đường quy đường, cầu quy cầu: chuyện không liên quan lẫn nhau nên nghiêm khắc phân biệt.). Cũng giống như hai người cầm ô đi qua nhau trong màn tuyết rơi, thế nhưng cũng không thèm liếc mắt nhìn nhau một cái.
Nàng biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.
Nàng biết Diệp Tân Hà chết đi, cũng biết Tục Thiên Thần Quyết đối phương giao cho nàng cũng đã bị động tay động chân mà nàng cũng không thể phát hiện, cũng biết đối phương bằng vào một kiếm này mà tập trung vào khí cơ của nàng.
Nhưng trong nháy mắt này, nàng lại không cảm thấy sợ hãi, ngược lại có chút hoảng hốt.
Trong đầu nàng chợt xuất hiện rất nhiều hình ảnh.
Những hình ảnh kia ẩn sâu trong trí nhớ của nàng, nàng đến Trường Lăng lần đầu tiên, lần đầu nhìn thấy người nam tử này.
Lông mày của nàng hơi nhíu lại.
Tâm thần của nàng dường như rất muốn xuyên qua thời gian và không gian, quay về khoảnh khắc những hình ảnh này diễn ra.
Nhưng loại hoảng hốt này cũng chỉ kéo dài tầm khoảng một hơi thở.
Khuôn mặt của nàng trở nên hoàn toàn lạnh lùng, gương mặt thanh lệ sáng bóng như sứ trắng.
Lúc này nàng đang ở một thung lũng tránh gió tránh tuyết.
Những hạm lớn U Phù khiến người ta sợ hãi, lúc này giống như một chiếc thuyền đánh cá nửa chìm nửa nổi, một nửa lộ ra trong bụi lau sậy của lòng chảo sông, lúc này khoác lên mình tuyết dày, hòa làm một thể với phiến lòng chảo sông này, cho dù có người đi qua núi non phụ cận, cũng chưa chắc có thể phát hiện ra sự tồn tại của chúng.
Liên tục chinh chiến, những hạm lớn U Phù này cần thời gian nhất định để dựa vào pháp trận tích súc thiên địa nguyên khí.
Trên lý thuyết mà nói, rút lui cùng với những hạm lớn U Phù này, khả năng nàng thoát khỏi Đinh Ninh đuổi giết cũng sẽ cao hơn.
Nhưng nếu chỉ đơn thuần muốn sống sót, cuộc sống của nàng còn có ý nghĩa gì?
Chẳng qua nếu muốn sống sót, rất nhiều năm trước nàng đã có thể làm được.
Cuộc đời này của nàng vẫn luôn là đánh cược.
Giống như hiện tại, nàng phải đánh cược chính mình sau khi thoát khỏi lần đuổi giết này, còn có lực lượng có thể chống lại Ba Sơn Kiếm Tràng.
Tấn công vương triều Đại Yến trước tiên không phải vì vương triều này dễ đối phó hơn Đại Tề, mà bởi vì mấy mỏ khoáng quan trọng của vương triều nước Yến rất trọng yếu đối với nàng.
Hiện tại trong những hạm lớn U Phù này, liền chất đầy các loại đồ vật cực kỳ trọng yếu đối với tương lai của nàng.
- Đi!
Nàng ra lệnh cực kỳ dứt khoát.
Cả hạm đội U Phù còn không rõ đã xảy ra chuyện gì, không rõ vì sao nàng lại phóng ra một kích như vừa rồi.
Càng không rõ vì sao nàng đột nhiên muốn cả hạm đội U Phù này dùng phương thức nhanh nhất, bí ẩn nhất trở về Tần cảnh, trở về Quan Trung.
Khi hạm đội U Phù rơi vào trong tầng nước băng biến mất, Trịnh Tụ đã che giấu đi tất cả khí tức của mình, rời khỏi mảnh lòng chảo sông này.
Nàng không vận dụng bất kỳ chân nguyên nào, chỉ chậm rãi mà đi giống như người bình thường.
Bông tuyết lạnh lẽo rơi trên người nàng, dần dần tích tụ một tầng tuyết trên người nàng.
Thu liễm khí tức, sẽ có nghĩa là nàng trực tiếp tiếp xúc với cái lạnh chân chính.
Đôi môi tươi nhuân như đóa hoa của nàng bắt đầu đông lạnh đến mức xanh tím, hai chân cũng dần dần tê dại lạnh như băng.
Thế nhưng nàng cũng đã quen thuộc với chuyện này.
Ở quận Giao Đông rất nhiều năm trước, kể cả trong cuộc chinh chiến của vương triều Đại Tần chinh phạt ba triều Hàn Triệu Ngụy sau này, rất nhiều lúc nàng đảm nhận vai trò thích khách, tiềm ẩn mà đi, tránh khỏi nhận biết của Tu hành giả cường đại, kể cả việc tránh né Tu hành giả cường đại đuổi giết, vốn là chuyện nàng am hiểu nhất.
Cho nên mặc dù Đinh Ninh có thể nhanh chóng đuổi theo đến thung lũng kia, nhưng nàng vẫn tự tin thoát khỏi sự truy đuổi của hắn.
Chẳng qua tất cả thực sự sẽ giống như nàng nghĩ?
......
Dư âm biến mất của hạm đội U Phù còn chưa hoàn toàn tiêu tan, từ đáy lòng chảo sông kia phiếm ra một ít bong bóng khí cùng bùn cát còn đang bốc lên trên mặt nước, rất nhiều lau sậy vốn đã ngã xuống bị một cỗ lực lượng khổng lồ từ trên bầu trời rơi xuống xé rách thành vô số mảnh vụn.
Những mảnh vỡ này giống như vô số cây tăm dài nhỏ bay ra ngoài, tạo thành một bức tường hình tròn.
Ở trung tâm vòng tròn này, mặt nước chợt trở nên yên lặng, bị một cỗ lực lượng đè ép giống như lưu ly thực chất.
Thân ảnh Đinh Ninh đã xuất hiện trên mặt nước.
Dùng tốc độ người thường khó có thể tưởng tượng từ ngọn núi tuyết xa xa vượt không mà đến, giống như thiên thạch rơi xuống nơi này, đổi lại bất kỳ tông sư nào trên thế gian này, chân nguyên trong cơ thể sớm đã hao hết, không cách nào có thể duy trì.
Thế nhưng sau khi Đinh Ninh đột phá Thất Cảnh ở quận Giao Đông, tổng lượng chân nguyên trong cơ thể sớm đã không cách nào dùng lẽ thường để ước đoán, hắn vẫn có thể tiêu xài chân nguyên một cách tùy ý.
Hắn nhanh chóng xác định phương hướng chính xác của hạm đội U Phù, đồng thời cảm giác được dư âm lưu lại khi nàng thu liễm khí tức trên người.
Hắn có thể xác định dư âm này là nàng cố ý lưu lại để cho mình cảm giác được.
Nàng cố ý cho hắn biết, nàng và hạm đội U Phù tách ra chạy theo hai hướng.
Như vậy mặc dù hắn có ý định lưu hạm đội U Phù lại, cũng chỉ có thể làm ra lựa chọn giữa nàng và hạm đội U Phù.
Là truy tìm một mục tiêu sẽ nhanh chóng biến mất, chưa chắc có thể đuổi kịp, hay là lựa chọn hạm đội U Phù có cơ hội đuổi kịp rất lớn?
Đinh Ninh không chút do dự.
Thân ảnh của hắn biến mất từ trên mặt nước này, đuổi theo phương vị dư âm khí tức của nàng biến mất.
Mục tiêu của hắn vẫn luôn là Diệp Tân Hà và Trịnh Tụ.
Về phần hạm đội U Phù, hắn chỉ cần xác định phương vị chạy trốn là đã đủ rồi.