Khi thân ảnh của hắn biến mất không lâu trên mặt nước này, chỗ này rốt cục trở nên hoàn toàn yên tĩnh, nhưng trên mặt nước lại có một cái vết tích ngưng tụ không tiêu tan.
Rất đơn giản để khắc một cái vết tích trên mặt đất hoặc trên đá, nhưng có thể khắc một đạo vết tích ở trên mặt nước lưu động lại tựa như Thần tích, trên sử sách cũng chưa từng thấy có người tu hành nào có thể làm được.
Những người còn lại không thể làm được, mà chỉ có Đinh Ninh mới có thể thành công, đây chính là ấn ký đặc biệt của hắn.
Trong gió tuyết phía trên đột nhiên xuất hiện một cái bóng hình kỳ quái.
Bất kể là người tu hành hay là dị thú, khi kịch liệt xé gió lao đi trên không trung, chắc chắn sẽ mang đến tiếng xé gió, chắc chắn sẽ đục ra một lỗ thủng trong gió tuyết yên bình của thiên địa này, khơi dậy vô số mảnh tuyết bay hỗn loạn.
Cái bóng hình này rất nhanh, tốc độ như sao băng.
Nhưng khi kịch liệt lao đi bên trên không trung, lại dung hợp với gió tuyết một cách cực kỳ quỷ dị, vô thanh vô tức, cũng không có nguyên khí dao động kịch liệt.
Nó mang lại sự thay đổi duy nhất cho mảnh thiên địa này là hàn ý nồng đậm hơn.
Mặt nước có tuyết đọng nổi lơ lửng nhanh chóng đóng băng, băng lạnh cứng rắn mà trong suốt lan tràn xuống đáy nước, đóng băng tất cả mà không hề tạo ra chút tiếng động nào, chỉ có một đường vết kiếm kia vẫn lưu lại trên bề mặt cực kỳ rõ ràng.
Cái bóng hình kỳ quái này trong nháy mắt khi sắp tiếp xúc với mặt nước, nhẹ nhàng lộn một vòng, cực kỳ nhu hòa dừng lại trên mặt băng.
Đây là một loài yêu thú rất kỳ lạ.
Lý do sử dụng từ "loài" mà không phải từ "con" hoặc "đầu" để mô tả, bởi vì nó giống như một con sâu lớn, cũng giống như một con rồng.
Hoặc nếu dùng ngôn ngữ chính xác hơn để miêu tả, nó giống như một con sâu lớn dài hai trượng, trên đầu mọc sừng, hơn nữa trên người phủ đầy vảy rồng u ám.
Nó không phải là Giao long.
Bất kể là băng tinh u ám kết thành vảy rồng, hay là khí tức nó phun ra khi hít thở, đều tản ra Long tức cực kỳ thuần chính, đủ để Giao long sợ hãi. (Long tức: khí tức của rồng)
Loại Long tức độc đáo này xuất hiện trong vô số sử sách ghi chép, mà lần gần nhất để cho người tu hành trong thiên hạ có cơ hội tiếp xúc, tự mình cảm ngộ một lần, chính là lúc Bách Lý Tố Tuyết cưỡi U Long xông vào Hoàng cung Trường Lăng xưa kia.
Hình thể và ngoại hình của con rồng này hoàn toàn không thể so sánh với U Long giống như ngọn núi khổng lồ kia, nhưng Long tức cùng nguyên khí dao động trên người nó lại cho thấy cường đại hơn rất nhiều so với U Long nọ.
Nếu không phải như thế, nó làm sao có thể vượt qua hư không mà gió tuyết không có chút biến đổi, giống như là Hoàng giả có thể khống chế gió tuyết một cách tùy ý tự nhiên?
Thế nhưng trên lưng nó lại có hai người.
Nó mang theo một loại kính sợ ngoài bản năng đối với hai người đang đứng trên lưng mình.
Hai người trên lưng nó có một người là Trưởng Tôn Thiển Tuyết, một người là Thiên Mộ.
Mà nó đương nhiên chính là Mân Sơn trùng lột xác kia, vừa có được huyết mạch của U Long, lại được nguyên khí của Cửu U Minh Vương kiếm ôn dưỡng, đạt đến mức độ hoàn hảo.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn vết kiếm trên mặt băng, thần sắc dần dần ngưng trọng, quay về phía Thiên Mộ hỏi:
- Có thể cảm ứng được không?
- Rất đơn giản.
Thiên Mộ cực kỳ dứt khoát trả lời.
Đinh Ninh đã đuổi theo Trịnh Tụ, cho nên thứ cần cảm ứng trong lời nói giữa Trưởng Tôn Thiển Tuyết và gã đương nhiên không phải là Trịnh Tụ, mà là những hạm lớn U Phù này.
Hạm lớn U Phù bởi vì được rất nhiều Tu hành giả cùng thợ thủ công vương triều Đại Tề gia tăng pháp trận mà càng thêm cường đại, song giờ khắc này lại thành một nét bút hỏng.
Trong nhận biết của Thiên Mộ, những hạm lớn U Phù rời đi này giống như là da con trăn khổng lồ, mặc dù thân ở xa xa, song thân thể vẫn nối liền với vảy da của con trăn đang thối lui này. Đối với gã mà nói, chuyện này thực sự quá đơn giản.
......
Đinh Ninh rơi vào trong đống tuyết.
Nơi hắn đặt chân chính là chỗ một luồng khí tức biến mất mà Trịnh Tụ cố ý lưu lại cho hắn trong nhận thức.
Trong nhận thức của mình, hắn vẫn luôn đi dọc theo một đường đến đây.
Sau đó con đường này bị đứt đoạn.
Phía sau tuyết thậm chí ngay cả dấu chân cũng không có.
Ở Trường Lăng mười mấy năm trước, Trịnh Tụ là người hiểu rõ hắn nhất, cho nên khi nàng phản bội hắn với Ba Sơn Kiếm Tràng mà liên thủ với Nguyên Vũ, hắn không hề phòng liền bị thua thảm hại.
Nhưng hắn cũng rất hiểu Trịnh Tụ.
Cho dù cách nhiều năm như vậy, chỉ sợ hắn cũng là người hiểu rõ Trịnh Tụ nhất trên đời này.
Cũng ở Trường Lăng mười mấy năm trước, khi hắn và nàng gặp mặt lần đầu, bắt đầu quen nhau và cùng nhau chiến đấu, nàng và hắn cũng từng chơi trò chơi như vậy rất nhiều lần.
Nàng chạy trốn và hắn thì đuổi theo.
Hoặc nàng cố tình ẩn núp, chờ đợi để hắn có thể tìm thấy mình.
Khi trời mưa, nàng có thể ẩn mình trong một chiếc thuyền che bằng cỏ, hái quả mận tươi và pha sẵn một bình trà nóng chờ hắn.
Lúc tuyết rơi bay tán loạn, nàng chắc hẳn sẽ ở trong cửa hàng nhỏ ở ngõ sâu mà hắn yêu thích nhất, gọi một nồi thịt dê, uống một bầu rượu đầy.
Nhưng tất cả đều là quá khứ.
Khi hai chân hắn rơi xuống đất, những ngọt ngào trong quá khứ kia đã sớm hóa thành sát ý vô hình.
Nếu có lưu luyến, chắc chắn sẽ do dự, sẽ mềm lòng mà kiếm ý trở nên bất định.
Nàng ẩn nấp khí tức đi lại trong tuyết, chịu đựng giá rét, vậy hắn cũng phải hạ xuống đi lại, chắc chắn cũng không thể thông qua dấu vết mà nhận biết cùng nguyên khí có khả năng tìm kiếm được để truy tìm nàng.
Đây là sự kiêu ngạo và tính toán của nàng.
Có lẽ theo nàng thấy, năm đó nàng cùng Vương Kinh Mộng chơi những trò chơi nhỏ kia, cũng do nàng cố ý lưu lại chút dấu vết, mới có thể để cho Vương Kinh Mộng tìm được. Có một ngày nàng thực sự ẩn nấp đi, đối phương lại khó có thể tìm thấy sự tồn tại của nàng.
Đây là một vách đá tuyết.
Nơi manh mối biến mất chính là cuối vách đá này.
Vách đá tuyết này trông giống như một cây cầu gãy.
Đinh Ninh đứng ở rìa vách núi tuyết này, nhìn cánh đồng tuyết bao trùm tuyết trắng xóa phía dưới, gió núi lạnh thấu xương tựa như lưỡi dao sắc bén cắt vào trên người hắn.
Hắn thấy một dấu chân.
Hai dấu chân này rất nông, nhưng hắn lại rất quen thuộc, đây hiển nhiên là dấu chân thuộc về Trịnh Tụ.
Vị trí của hai dấu chân này còn cao hơn cả chỗ dấu chân của hắn, cho bất cứ kẻ nào cảm giác, là chủ nhân của đôi dấu chân này đi tới nơi đây, sau đó cứ như vậy tiến về phía trước một bước, nhảy xuống vách núi tuyết này.
Tất nhiên nàng sẽ không tự sát.
Dưới vách đá tuyết không có thứ gì, không có bất kỳ dấu chân nào.
Nàng chỉ cố tình để lại đôi dấu chân này, nói với hắn biết rằng mình đã đến nơi đây.
Cố ý lựa chọn một vách núi tuyết như cầu gãy này, là bởi vì xưa kia đã từng có một năm tuyết rơi, hắn cùng nàng ngắm tuyết ở trên một vách núi tuyết như vậy.
Nàng muốn để cho hắn rơi vào trong hồi ức, muốn cho hắn biết nàng vẫn nhớ rõ những chuyện này.
Đồng thời dấu chân rất mới này còn nói cho hắn biết, nàng ở trong núi cách đó không xa, nhưng hắn vẫn nhìn không thấy nàng như trước.
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn một đôi dấu chân này, sau đó duỗi ngón tay vạch ra.
Dấu chân bị một đạo kiếm khí sắc bén đảo qua, biến mất vô tung.
Kiếm ý thanh minh mà kiên định.
Đây là trảm quá khứ.
Theo một đạo kiếm khí này được thi triển ra, một đoạn ký ức có liên quan kia cũng giống như bụi bặm bị hắn loại bỏ khỏi thức hải.
Sẽ không bao giờ nhớ tới, sẽ không bao giờ nghĩ về nó một lần nữa.
Nếu như tới giết nàng.
Kể từ khi nàng cố tình để lại rất nhiều vết tích liên quan đến quá khứ.
Hắn liền triệt để chém tới.
Kiếm ý đến từ tâm ý.
Những tri kỷ từng thực sự đồng sinh cộng tử với hắn, những chuyện đã trải qua cùng bọn họ trong quá khứ càng ngày càng hiện ra rõ ràng ở trong đầu hắn, thế nhưng bóng dáng Trịnh Tụ lại càng thêm xa xôi, càng ngày càng nhạt.
Hắn không hề trở nên yếu đi, ngược lại đang trở nên mạnh mẽ hơn.
Khi hắn tiếp tục cẩn thận xem xét tất cả dấu vết nhỏ xung quanh vách núi tuyết này, có mấy luồng khói xanh bốc lên giữa gió tuyết bốn phía.
Hắn chẳng hề suy nghĩ gì nữa.
Bởi vì bản thân chuyện này chính là sự sắp đặt của hắn.
Một ít Thanh Lang của vương tộc Ô Thị sẽ đến. *Thanh Lang: sói xanh
Đây không phải là trò chơi ở Trường Lăng năm đó.
Vì cơ hội này mà hắn đã chờ đợi rất lâu, ở trước khi tuyết rơi nơi Yến cảnh, hắn đã mang rất nhiều con sói khổng lồ của Ô Thị vận chuyển đến bên trong Yến cảnh.
Những dã thú này từ nhỏ đã sinh trưởng trong cánh đồng tuyết, bằng vào bản năng theo dõi con mồi của dã thú, vào thời điểm này lại càng hữu dụng hơn so với Tu hành giả cường đại.