- Xùy!
Kiếm Huyền thiết trong tay một gã tượng binh mã quân bộ ở phía trước hung hăng đâm vào một cái bóng đen từ trong Thiên Mộ sơn lao ra. (kiếm Huyền thiết: kiếm bằng sắt đen tầm thường)
Nhưng bóng đen này không hề ngã xuống.
Kiếm Huyền thiết đâm vào thân thể y lại nhanh chóng mục nát, khói đen dọc theo thanh kiếm Huyền thiết này chảy xuôi đến trên người tên tượng binh mã quân bộ này.
Trong cơ thể tượng binh mã này cũng phát ra thanh âm mục nát, hào quang trong mắt nhanh chóng ảm đạm, trong thất khiếu chảy ra khói đen.
Gã tượng binh mã nhìn như luôn luôn không ngừng động tác này nghiễm nhiên cúi đầu, quỳ xuống như sụp đổ.
Từng cái bóng người quanh quẩn khí đen vọt vào trong đội hình tượng binh mã.
So sánh với tượng binh mã kia, những bóng người này lộ ra cực kỳ cô đơn, thê lương bi ai giống như tiếng đàn lúc này.
Thế nhưng chỗ "bọn họ" đi qua, giống như có một trận ôn dịch tràn tới.
Đại quân tượng binh mã đối với quân đội thế gian mà nói là vô cùng cường đại này, lại yếu ớt đến mức giống như mảnh giấy sẽ bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Từng tên tượng binh mã bị hất văn ngã xuống đất, từng tên từng tên tượng binh mã giống như diều đứt dây, bị lực lượng nguyên khí cường đại đánh bay, phân mảnh.
Từng cái bóng người từ Thiên Mộ Sơn đi ra, cùng đóa hoa đen và Hắc trúc trên mặt đất nối liền thành một mảnh thủy triều màu đen, nhanh chóng lan tràn về phía Tu hành giả cùng quân sĩ phía sau đại quân tượng binh mã này.
Trái tim Từ Duệ đập nhanh đến mức khó có thể khống chế, môi hắn mở ra, nhưng chỉ không ngừng run rẩy, mà không thể phát ra bất kỳ quân lệnh nào.
Những tượng binh mã này đáng sợ ở chỗ "bất tử", nhưng nếu gặp phải tồn tại cũng "bất tử" như bọn họ, lực lượng của đối phương lại càng cường đại hơn, sẽ không còn chỗ đáng kiêu ngạo nữa.
Khi thủy triều màu đen tràn qua những đại quân tượng binh mã này, hạm đội U Phù trên thực tế đã bị diệt.
Bởi vì điều thực sự đáng sợ của hạm đội U Phù không phải là những Tu hành giả và quân sĩ bình thường mà là bản thân hạm lớn U Phù cùng với những tượng binh mã này.
......
Hạm lớn U Phù hừng hực thiêu đốt trước khi hóa thành sắt mục chìm dưới đáy nước, sớm đã chiếu sáng nửa bầu trời.
Cho dù là tên Tông sư vô danh đã sớm tránh thế ở quận Ngư Dương kia, đều thấy được ánh lửa như vậy trên đỉnh núi tuyết phương xa, gã phát ra tán thưởng, biết hạm đội U Phù từng tung hoành hải ngoại, không ngừng vận chuyển lượng lớn tài nguyên tu hành cho vương triều Đại Tần ở sau ngày hôm nay sẽ không còn tồn tại.
Lúc này Trịnh Tụ càng gần hạm đội bị diệt này, đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì.
Trên thực tế khi những quả cầu lửa màu vàng đỏ giống như mặt trời chói chang xuất hiện trên không trung, nàng đang hành tẩu trong rừng tuyết cũng đã xoay người nhìn lại.
Ngọn lửa màu vàng đỏ chiếu sáng khu rừng tuyết nơi nàng đang ở, chiếu rọi đến nỗi cả người nàng đều nhuộm màu vàng đỏ, thậm chí xuyên thấu qua quần áo của nàng, phản chiếu ra đường nét thân thể hoàn mỹ của nàng.
Nàng vẫn chưa thấy Thiên Mộ ra tay.
Nhưng nàng cực kỳ hiểu rõ Đinh Ninh, hoặc có thể nói là Vương Kinh Mộng ngày xưa.
Nàng biết đối phương chắc chắn có phương pháp giải quyết triệt để hạm đội này, bao gồm cả đại quân tượng binh mã của nàng, nếu không hắnsẽ không ra tay.
Từ khi Diệp Tân Hà chết đến bây giờ, tâm tình của nàng rốt cục lần đầu tiên có sự dao động một cách vi diệu.
Nàng không ngờ Đinh Ninh đã có được lực lượng như vậy.
Hàn ý trên người càng ngày càng đậm.
Đúng lúc này nàng nghe được tiếng sói gào thét trong rừng núi cách đó không xa.
Trong núi rừng ở quận Ngư Dương vốn có rất ít hổ sói bản địa, hơn nữa tiếng sói gào cực kỳ hữu lực, du dương.
Nàng rũ mí mắt xuống, rốt cục tự biết muốn trốn thoát sẽ không thể đơn giản như vậy, không còn là những trò chơi mà nàng từng cố ý nhường nhịn lúc ở Trường Lăng năm xưa.
May mắn thay nàng vẫn còn đủ kiên nhẫn.
Không đơn giản như vậy, có nghĩa là trốn thoát và truy sát như vậy cần nhiều thời gian hơn.
Gần như theo bản năng, nàng rút trâm cài tóc trên đầu ra, nhìn như tùy ý đâm vào dưới lớp vỏ thông bên cạnh, nhưng mỗi một lần đâm đều có thể dễ dàng xấu ra một con côn trùng màu trắng mập mạp.
Nàng trực tiếp nhai những con côn trùng cây này, sau đó nuốt xuống.
Mùi vị này đắng đến khó tả, nhưng nàng đã sớm quen lúc tu hành ở quận Giao Đông, loại hương vị này có thể đánh thức rất nhiều bản năng đã ngủ say của nàng.
Chạy trốn tìm đường sống bên trong loại băng lạnh này, muốn sưởi ấm thì không có thứ gì khác ngoài ngọn lửa ấm áp, thức ăn, quần áo hoặc chân nguyên của người tu hành.
Song nàng biết Đằng Xà xoay quanh ở trên trời, không chỉ quan sát nơi có hơi khói hoặc ánh lửa, thậm chí sẽ có người quan sát động tĩnh nhỏ bé của núi rừng.
Có Thanh Lang đến từ Ô Thị truy tung trong núi rừng, một chút mùi máu tanh sẽ hấp dẫn sự chú ý của chúng.
Cho dù chân nguyên ở trong thân thể lưu động trong phạm vi cực nhỏ, điều đó cũng không an toàn.
Bởi vì Đinh Ninh đang ở gần đó.
Tuy nàng không hiểu Cửu Tử Tằm của hắn, cũng không biết công pháp này có thể cảm nhận được nguyên khí dao động rất nhỏ trong khoảng cách bao xa.
Không thể nào xác định, vậy càng không thể mạo hiểm.
May mà nàng đã từng có rất nhiều kinh nghiệm trốn thoát như vậy, may mà núi rừng khu vực quận Ngư Dương này đủ rộng lớn, cây cối rậm rạp, dưới tuyết bao trùm, chỉ cần cẩn thận xử lý tốt dấu chân của mình, rốt cuộc sẽ có cơ hội chạy trốn.
Đúng lúc này, nàng ngửi thấy một cỗ khói lửa tươi mới.
Trong khói lửa có mùi lưu huỳnh rất nồng nặc, còn có một loại mùi vị là "dầu đen" từ phía bắc Yến cảnh.
Tâm trạng của nàng lần thứ hai xuất hiện dao động.
Nàng ngẩng đầu lên, sâu trong mắt lần đầu tiên xuất hiện vẻ khiếp sợ cùng phẫn nộ.
Một số khu rừng đã bắt đầu bốc cháy.
Rừng núi trong tuyết không thể nào bùng phát hỏa hoạn, cho dù là Tu hành giả cũng rất khó đốt cháy một mảng lớn núi rừng, trừ phi có rất nhiều vật gây cháy.
Một gã Tu hành giả mặc áo bào màu xám đi trong mấy mảnh núi rừng bốc cháy.
Những vật như lưu huỳnh, dầu đen và các vật liệu khác liên tục phát nổ trong rừng núi mà y đi qua.
Cho dù trong thời tiết như vậy, loại lửa núi kia cũng đủ để thiêu hủy mấy mảnh núi rừng này, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ mấy mảnh núi rừng này không sót một chút nào.
Chuyện này đã chặn kín khả năng Trịnh Tụ hành tẩu trong mảnh núi rừng kia.
Tu hành giả mặc áo bào màu xám này là Thân Huyền.
Lúc trước y là người bị truy tung ở Trường Lăng, mà bây giờ, y lại là người truy tung nữ chủ nhân hạ lệnh vây bắt mình lúc trước.
Y cũng là một trong những người am hiểu ẩn nấp nhất ở Trường Lăng, đồng thời cũng là một trong những người am hiểu săn bắt nhất.
......
Mấy mảnh núi rừng thiêu đốt xa xa cũng không phải là con đường nhất định phải đi qua, Song nếu con đường có thể đi lại không ngừng bị đào mất, vậy đường lui sẽ càng nhỏ, khả năng bị phát hiện đương nhiên lại càng lớn.
Trịnh Tụ hít sâu một hơi, nàng dập tắt cơn giận dữ trong lòng mình, biết lần này Đinh Ninh đã chuẩn bị đầy đủ.
Đúng lúc này, trong rất nhiều khu rừng cách cô không xa dấy lên rất nhiều luồng khói mới.
Đó là khói bếp, xen lẫn mùi thức ăn, đồng thời cũng cho thấy những nơi đó đều có người theo dõi nàng.
Những người đó có thể tùy ý đốt lửa, ăn cơm nóng hổi mà ngọt ngào, giống như cắm trại dã ngoại vậy, hơn nữa nàng cũng không thể nào phân biệt được chỗ khói bếp nào có Đinh Ninh.
Nhưng nàng lại không thể nào đốt lửa, không dám sinh ra thêm một luồng khói bếp không thuộc về những người này.
Nàng chỉ có thể nhìn hơi khói, bị ép phải ngửi vào mùi thơm của thức ăn.
Nàng thậm chí không dám tức giận.
Bởi vì nàng biết đây là thủ đoạn mà Đinh Ninh cố ý bố cục, như lưỡi dao chậm rãi cắt thịt như tùng xẻo, chính là muốn làm cho nàng rốt cục không thể chịu đựng được.
Hương thơm của đồ ăn rốt cuộc dần dần nhạt đi, những người truy tung nàng đã thưởng thức xong bữa ăn này.
Nhưng khi nàng còn chưa kịp nguyền rủa ở trong lòng, một cái bóng ma đã xuất hiện trên bầu trời.
Đó là một đám mây mưa đen sì.
Trong loại thời tiết này vốn không thể xuất hiện mây mưa, nước rơi xuống hiển nhiên sẽ hóa thành băng, hóa thành bông tuyết bay múa rơi xuống đất.
Nhưng độ cao của đám mây mưa này lại rất thấp, cũng không phải được hình thành tự nhiên.
- Dạ Sách Lãnh.
Sắc mặt Trịnh Tụ lạnh lùng như băng, nàng biết người nào đang tới.
Mưa lớn bắt đầu rơi xuống.
Những đám mây mưa quét qua nhiều khu rừng, bao gồm cả nơi nàng đang ở.
Dạ Sách Lãnh sau khi rời khỏi Trường Lăng càng thêm tùy ý tiêu sái, hơn nữa không hề có rất nhiều cố kỵ như lúc ở Trường Lăng, hôm nay cô chỉ cần phóng thích toàn bộ chân nguyên cùng thiên địa nguyên khí mà mình tích góp ra, hóa thành mưa to, căn bản không cần giữ lại bất cứ thứ gì.
Những giọt mưa to bằng hạt đậu nành quét sạch tuyết đọng trên tán cây, nước mưa lạnh lẽo tưới lên người Trịnh Tụ, làm ướt quần áo của nàng.