Quả cầu lửa màu vàng đỏ đầu tiên chính thức va chạm với hạm lớn U Phù.
Oanh một tiếng, giống như có một quả cầu lửa rơi vào chảo dầu.
Hỏa diễm màu vàng đỏ va chạm với âm khí màu đen, không hề hủy diệt lẫn nhau, mà chỉ dọc theo âm khí màu đen bắt đầu cháy rừng rực.
Càng ngày càng nhiều quả cầu lửa màu vàng đỏ rơi xuống bề mặt hạm lớn U Phù.
Mỗi một quả cầu lửa màu vàng đỏ đều là như thế.
Tất cả bề mặt hạm lớn U Phù đều bốc cháy.
Những ngọn lửa màu vàng đỏ này dọc theo âm khí màu đen thiêu đốt vào Phù văn bên ngoài hạm lớn U Phù, dọc theo thông đạo của Phù văn, xâm nhập vào bên trong hạm lớn.
Vô số thanh âm hoảng sợ vang lên ở sâu trong hạm lớn U Phù.
Trên thế gian này chắc hẳn không có bất kỳ loại hỏa diễm nào có thể đốt xuyên thiết giáp cứng dày của hạm lớn U Phù, song khi những hỏa diễm màu vàng đỏ này dung hợp cùng những âm khí kia, lại nở rộ ra nhiệt lực kinh người hơn, bắt đầu đốt xuyên chỗ yếu của hạm lớn U Phù, nhất là ở những pháp trận hay trận khu do những tinh thạch kia tạo thành bên trong thuyền.
Phù văn cùng pháp trận tổn hại, đã mang ý nghĩa là nguyên khí sẽ điên cuồng lưu tán.
Từng hồi tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên từ sâu trong hạm lớn U Phù.
- Bỏ hạm!
Tiếng hét lớn phát ra quân lệnh lúc trước lại vang lên, chẳng qua trong tiếng quát lớn lần này lại mang theo rung động.
Trong cửa khoang mở ra nổi lên vô số gió.
Tất cả Tu hành giả cùng Trận sư lao ra khỏi cửa khoang trước tiên.
Tiếp theo là quân đội.
Đầu tiên là tiếng bước chân hỗn loạn mà kịch liệt, sau đó là tiếng bước chân chỉnh tề không chút lộn xộn cùng tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe.
Từng chiếc hạm lớn U Phù toàn thân bốc cháy, giống như quái vật nào đó chìm trong dầu nóng, làm cho người ta hoàn toàn không tưởng tượng ra bộ dáng lúc trước.
Những Tu hành giả và Trận sư, quân đội từ trong khoang thuyền tuôn ra, giống như nội tạng hoặc phân lan tràn trên mặt băng.
Hỏa diễm thiêu đốt mặt băng, khiến mặt băng đông cứng bắt đầu trở thành nước, những hạm lớn U Phù toàn thân thiêu đốt này bắt đầu chậm rãi chìm xuống.
Một lượng lớn hơi nước nóng phun trào.
Thứ phun ra trước tiên bên trong cửa khoang mở ra là gió, hiện tại trong gió phun ra đã mang theo hơi nước nóng bỏng cùng từng luồng hỏa diễm này, thậm chí những hỏa diễm này dần dần liên kết thành một mảnh.
Nhưng mặc dù như vậy, quân đội rút khỏi hạm lớn U Phù cuối cùng vẫn có bước chân ổn định, vẫn không hề loạn chút nào.
Hỏa diễm thậm chí cắn nuốt chiến xa cuối cùng, khiến cho những chiến xa này xuyên ra từ bên trong màn lửa, mặc dù áo giáp trên người những chiến mã và quân sĩ này đều bắt đầu bốc cháy rừng rực, nhưng động tác của bọn họ vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.
Đây chính là tượng binh mã.
Đồ vật mà Trịnh Tụ dựa vào để thay đổi toàn bộ cuộc chiến chính là thứ nàng lấy được từ trên người Vương Kinh Mộng ngày xưa, hơn nữa dùng toàn bộ tích lũy vô số năm của quận Giao Đông cho nàng mà tạo thành quân đội như vậy, làm cho nàng thay đổi hoàn toàn vận mệnh của hai nước Yến, Tề.
Gần vạn tượng binh mã này cùng với tất cả những người Tu hành giả và quân sĩ Đại Tần thất hồn lạc phách, kinh hãi đến mức không thể dùng ngôn ngữ để hình dung trên mặt băng hiện tại, lại là lực lượng cuối cùng.
Nhất là những tướng lĩnh trung thành với Trịnh Tụ và Nguyên Vũ, sự kinh hãi của bọn họ đến từ việc những hạm lớn U Phù này bị hủy, cũng chỉ thế mà thôi.
Thế nhưng thiếu niên áo đen kia vẫn còn đứng trên mặt băng kia, biểu thị mục đích của gã và Ba Sơn Kiếm Tràng cũng không phải chỉ là muốn hủy diệt bản thân những hạm đội U Phù này, mà muốn tiêu diệt toàn bộ lực lượng của hạm đội U Phù.
Vậy còn dựa vào cái gì?
Tướng lĩnh lúc trước không ngừng phát lệnh là Từ Duệ, hắn là tâm phúc của Từ Phúc.
Hắn bao bọc trong ánh lửa, nhìn thiếu niên áo đen yên lặng bất động kia, bởi vì kinh hãi cùng đau lòng, cho nên khuôn mặt hắn vặn vẹo đến mức khó có thể tưởng tượng được.
- Giết!
Hắn lại phát ra một đạo quân lệnh.
Tượng binh mã rời khỏi hạm lớn U Phù cuối cùng như thủy triều bắt đầu đi về phía mặt băng phía trước.
Chỗ đáng sợ nhất của những tượng binh mã này chính là thân thể của bọn họ không chỉ là thân thể, chỉ cần một ít pháp tinh hạch tâm bên trong không mất, chỉ cần thợ thủ công chế tạo binh mã này vẫn còn tồn tại ở trong tay Trịnh Tụ, cho dù thân thể tượng binh mã tàn phá thì cũng có thể phục hồi như cũ.
Theo một nghĩa nào đó mà nói, đây là một đội quân bất tử dũng mãnh nhất, thực sự không sợ chết.
Một ít phi kiếm xen lẫn giữa những binh mã này, tiếng xé gió nức nở.
Quân đội cường đại có lượng lớn Tu hành giả phối hợp, chắc chắn cũng chỉ có quân đội mới có thể chống lại.
Hắn không tin Ba Sơn Kiếm Tràng chiếm giữ ở quận Giao Đông có thể mai phục một chi cường quân trong Yến cảnh đủ để giết chết chi quân đội bất tử của mình. (cường quân: quân đội tinh nhuệ, mạnh mẽ)
Tượng binh mã bắt đầu chạy.
Tất cả tiếng bước chân của quân bộ cực kỳ giống nhau, quân kỵ cùng chiến xa đi theo phía sau bọn họ.
Những bước chân chỉnh tề tạo ra chấn động khủng khiếp trên băng.
Trên mặt băng xuất hiện vô số vết nứt, sâu đến đáy sông.
Theo bước chân dồn dập giẫm lên, trong vết nứt tiếp tục sinh ra vết nứt, vô số mảnh vụn băng óng ánh bắn tung tóe lên trên.
Khí thế xung phong của quân đội như vậy, cho dù Từ Duệ cùng những Tu hành giả ra tay này cũng đều cảm thấy run rẩy, nhưng không biết vì sao, nhìn thiếu niên áo đen vẫn trầm mặc bất động kia, trong lòng bọn họ lộ ra dự cảm chẳng lành.
Dưới đáy sông mà bọn họ không nhìn thấy, trong bùn cát có khí đen dâng lên.
Khí đen nồng đậm như mực, trong nháy mắt lấp đầy khe hở giữa những vết nứt băng giá, lặng yên lan tràn lên trên.
Một bông hoa màu đen mọc ra trong khe hở của băng, trong nháy mắt nở rộ.
Sau một đóa là vô số đóa.
Trên mặt băng trắng tinh biến thành một biển hoa.
Một biển hoa màu đen.
Vô số thanh âm hít khí lạnh đồng thời vang lên.
Đại quân tượng binh mã dường như không bao giờ giảm tốc độ lại chợt chậm lại, ngay cả những phi kiếm theo đuôi cũng cảm nhận được lực trói buộc mãnh liệt, cảm thấy sự ăn mòn khác thường.
Thế nhưng đây vẫn chỉ là khởi đầu.
Có người ở trên núi đánh đàn, tiếng đàn nghẹn ngào như khóc, thê lãnh thanh đạm, làm cho ai cũng cảm thấy bi thương, cô khổ.
Bên trong khe băng tràn ngập những đóa hoa kia, có Hắc trúc bắt đầu sinh trưởng. (Hắc trúc: trúc đen)
Rất nhiều Tu hành giả ở phía sau tượng binh mã bắt đầu trở nên trầm trọng dị thường.
Bọn họ bắt đầu tỉnh ngộ Hắc trúc và tiếng đàn này đến từ người nào.
Nếu bỏ qua ân oán giữa Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa và Nguyên Vũ, Trịnh Tụ không nói, vương triều Đại Tần vẫn luôn thiếu Thương gia một câu trả lời thỏa đáng.
Bé gái mồ côi của Thương gia giống như cô hồn dã quỷ, vẫn luôn có thể gõ đau trái tim của tất cả người Tần.
Đại quân tượng binh mã như chìm trong vũng bùn.
Băng tiếp tục vỡ ra.
Từng khối băng cuồn cuộn lật lên trên, phía dưới có khí đen vô cùng vô tận dâng lên.
Phần lớn hạm lớn U Phù đã biến mất, thiêu đốt thành sắt mục, chìm vào trong nước.
Nhưng trên mặt băng này lại có quái vật khổng lồ như hạm lớn U Phù dâng lên.
Đó là một ngọn núi đen.
Có vô số bia mộ trên núi.
Từng tiếng quát lớn mãnh liệt cùng tiếng kiếm reo kịch liệt vang lên.
Hầu như tất cả Tu hành giả và Trận sư đều ra tay.
Ngay cả đại tiểu thư Thương gia cũng đã xuất hiện, nếu còn có đám người Bạch Sơn Thủy đến, nếu không cách nào để cho đại quân tượng binh mã thoát khốn gia nhập chiến đấu, bọn họ sẽ thật sự có thể bị diệt toàn quân.
Nhưng Thiên Mộ Sơn này vậy mà không còn là Thiên Mộ Sơn quen thuộc với Tu hành giả trên thế gian.
Có từng cái bóng người xuất hiện giữa những bia mộ này.
Từng cái bóng người này đều là lượn lờ tử khí, không phải vật sống, song hết lần này tới lần khác lại nhộn nhạo loại khí tức chỉ có Tông sư mới có được.
Rất nhiều đạo kiếm quang theo bản năng dừng lại trên không trung, sợ hãi không dám tiến lên.
Chủ nhân của những kiếm quang này cực kỳ rung động khi nhìn thấy, những bóng người không phải vật sống này xuất hiện càng ngày càng nhiều, hơn nữa đi ra Thiên Mộ Sơn, xông tới chỗ đại quân tượng binh mã.