Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 843 - Q8 - Chương 171: Oán Hội

Q8 - Chương 171: Oán hội Q8 - Chương 171: Oán hội

(Oán hợp lại)

Rất nhiều người lập tức cảm nhận được sự tồn tại của Trịnh Tụ, ngay từ đầu bất kể là Thân Huyền đang yên lặng chờ đợi trong rừng núi bị lửa thiêu thành than cốc kia, hay là nữ tiểu thư Trần quốc đang nghỉ ngơi trong doanh trướng bên cạnh Đinh Ninh cách đó không xa, toàn bộ đều nhanh chóng đuổi theo.

Nhưng ngay sau đó, tất cả bọn họ đều bỏ cuộc.

Bởi vì bất kể Trịnh Tụ hay là Đinh Ninh, bọn họ đều quá nhanh, nhanh đến mức vượt qua lẽ thường.

Nhanh đến mức vượt qua lẽ thường có nghĩa là cần phải trả ra cái giá tương ứng.

Không chỉ mang ý nghĩa chân nguyên hao tổn với tốc độ kinh người, đồng thời thân thể còn phải gánh chịu chân nguyên phun trào vượt qua cực hạn.

Tốc độ như vậy sẽ làm cho cơ thể người tu hành không ngừng xuất hiện tổn thương trong mỗi một hô hấp.

Cảm nhận được Trịnh Tụ cùng Đinh Ninh nhanh chóng đi xa, đám người Thân Huyền và Kỷ Thanh Thanh trầm mặc không nói gì.

Nếu như dùng tốc độ như vậy chạy trốn, trước khi chạy đến khoảng cách nhận biết cực hạn của bọn hắn, chỉ sợ chân nguyên cùng thân thể của bọn họ cũng khó có thể duy trì.

Thế nhưng Trịnh Tụ còn đang chạy trốn, cho nên dù nàng có bị bức đến như chó nhà có tang, ở phương diện tu vi cùng lực lượng thuần túy vẫn vượt qua cường giả trong Thất Cảnh như bọn hắn.

Chẳng qua một người chạy một người đuổi còn hung hiểm hơn so với cuộc chiến sinh tử giữa đại đa số Tông sư Thất Cảnh trên đời.

Trên da thịt như sứ trắng của Trịnh Tụ mơ hồ xuất hiện rất nhiều tơ máu, ngay trong phút chốc những tơ máu này tựa như sẽ thẩm thấu ra, đầu ngón tay nàng bắn ra một viên hạt sen trong suốt như ngọc, đánh lên không trung phía trước, sau đó môi son khẽ mở ngậm vào trong miệng.

Hạt sen sẽ tan ra ở trong miệng nàng, xông vào trong ngực bụng, nhanh chóng làm cho những tơ máu kia biến mất, làm cho da thịt nàng lại trở nên óng ánh như sứ trắng hoàn mỹ nhất.

Khi trong sứ trắng lại tiếp tục lộ ra tơ máu một lần nữa, đầu ngón tay của nàng lại tiếp tục bắn ra một hạt sen như trước, sau đó chu kỳ lúc trước lại bắt đầu.

Quá trình nhìn như bình thản không biết ẩn chứa bao nhiêu hung hiểm cùng thống khổ, nhưng điều làm cho đôi mắt Trịnh Tụ càng ngày càng lạnh lẽo, là nàng vẫn luôn không có cách nào thoát khỏi cơn gió phía sau kia.

Cơn gió kia mỗi lần đều sẽ bị nàng kéo rất xa, thế nhưng khi chân nguyên trong cơ thể nàng suy kiệt, khi thân thể nàng tiếp cận cực hạn, trong khoảng thời gian cần dựa vào hạt sen Linh Liên để chữa trị, cơn gió kia lại có thể đuổi theo.

Nàng hiểu Đinh Ninh sẽ không chậm hơn mình, hắn chậm là chỉ vì không muốn thân thể xuất hiện tổn thương, bởi vì hắn chỉ cần đuổi theo nàng, không để mất tung tích của nàng là được.

Nhưng vì sao tổng lượng chân nguyên trong cơ thể hắn dường như cũng vô cùng vô tận.

So với rất nhiều năm trước, hắn thực sự đã có sự thay đổi rất lớn, trở nên mạnh hơn nàng tưởng tượng.

Khi cơ thể nàng xuất hiện những tơ máu lần thứ bảy, sau khi những tơ máu và hạt sen trong miệng nàng biến mất một lần nữa, nàng dừng lại.

Đã rời xa một mảnh núi tuyết kia của quận Ngư Dương.

Lúc nàng dừng lại, cách đó không xa có một mảnh nông trại, còn có một mảnh rừng hạnh.

Nàng đi qua rừng hạnh, đẩy cửa vào một nông trại này.

Trong nông trại này có một người phụ nữ đang dệt vải, một em bé đang ngủ trong cái nôi bên cạnh cô.

- Cho ta canh nóng.

Nàng không có bất kỳ lời nói dư thừa nào, lạnh lùng ra lệnh người phụ nữ này.

Ngày thường tự nhiên uy nghiêm, hơn nữa khí tức độc đáo của Tu hành giả cường đại như nàng đã làm cho người phụ nữ này không dám có chút cãi lại, bắt đầu sợ hãi đốt lửa, hâm nóng canh gạo nếp trong nồi.

Nàng ngồi xuống ghế gỗ vốn của người phụ nữ này, trên mông còn có độ ấm của người phụ nữ kia còn sót lại.

Nàng chỉ ngồi yên lặng như vậy, thỉnh thoảng liếc nhìn đứa bé trong nôi bên cạnh.

Nhưng không biết vì sao, người phụ nữ đã kinh hoảng vô cùng này lại càng thêm hoảng hốt, không hề phát hiện thìa gỗ vốn chuẩn bị dùng để khuấy canh gạo nếp đã rơi vào trong củi.

Thế lửa mới vừa vặn bùng lên.

Thìa gỗ rơi trong củi bị đốt cháy, bắt đầu nở rộ với một ngọn lửa màu vàng tươi sáng.

Có một cơn gió thổi qua.

Cỏ tranh trên nóc nhà bị thổi bay một ít, đồng loạt tung bay rắc xuống ruộng rau bên ngoài nhà.

Bóng dáng Đinh Ninh xuất hiện ở ngoài cửa nông trại này.

Trịnh Tụ cũng không đóng cửa lại.

Cho nên hắn dễ dàng nhìn thấy tất cả mọi thứ bên trong.

Hắn nhíu mày, sau đó trực tiếp đi về phía trước, tiến vào bên trong nông trại này.

Trịnh Tụ không nhúc nhích nhìn hắn, nhìn rất kỹ càng.

Đinh Ninh cũng lẳng lặng nhìn nàng, sau đó ngồi xuống cách đó không xa, mang theo hàn khí từ của phía sau tràn tới.

- Tại sao ngươi lại dám đuổi theo ta như vậy?

Cho đến khi hắn ngồi xuống, Trịnh Tụ mới mở miệng, nói ra một câu này.

Rõ ràng là liều mạng chạy trốn, nhưng nàng lại nói ra một câu như vậy.

Chẳng qua Đinh Ninh hiểu được ý của nàng.

- Có một người ở quận Giao Đông các ngươi nói cho ta biết một bí mật.

Đinh Ninh bình tĩnh nói:

- Hạt sen Linh Liên mặc dù có năng lực chữa thương và bổ sung chân nguyên nhất định của Linh dược tốt nhất trên đời, song mỗi một lần phục dụng, đặc biệt dùng với tần suất dày đặc đều sẽ phá hư năng lực phục hồi của thân thể người tu hành chúng ta. Cơ thể của ngươi sẽ càng ngày càng kém, càng về sau thân thể ngươi sẽ trở nên dễ bị tổn thương như giấy. Đến một lúc trên người mặc dù có hạt sen Linh Liên, đối với ngươi mà nói cũng là vô dụng.

- Thì ra là như vậy.

Trịnh Tụ trầm mặc một lát, lạnh lùng nói:

- Bởi vì điểm này cho nên ngươi không sợ ta lợi dụng hạt sen Linh Liên giết ngược ngươi.

- Chỉ đến lúc thực sự sắp giết chết một người, mới có thể nhìn thấy nàng còn ẩn giấu cái gì hay không.

Đinh Ninh cũng lạnh lùng nói:

- Ta muốn tiếp tục cướp đi một đồ vật mà ngươi có thể dựa vào.

Trịnh Tụ hồi lâu không nói gì.

Ngọn lửa trong bếp cực vượng, canh gạo nếp bắt đầu có hơi nóng.

Người nông phụ này là một phụ nữ bình thường nhất ở đất Yến, thế những những chuyện cũ xảy ra ở Trường Lăng mười mấy năm trước, lại là chuyện oanh động nhất trên thế gian này, cho nên nghe cuộc đối thoại của hai người này, cô đã bắt đầu hiểu ra hai người này rốt cuộc là ai.

Cô bắt đầu run rẩy.

Không phải bởi vì chính cô sợ hãi, mà bởi vì nữ nhân trong truyền thuyết kia cực kỳ lãnh khốc, cũng bởi vì con của cô đang ở bên cạnh nữ nhân kia.

- Trả thù rất tốt, báo thù rất hoàn mỹ, không ngờ Cửu Tử Tằm có thể biến ngươi thành một người hoàn toàn khác biệt.

Trịnh Tụ đột nhiên nở nụ cười, nụ cười rất lạnh, trong ý cười tràn ngập châm chọc:

- Thế gian thực sự có thân mật vô gian và ý hợp tâm đầu sao? Tại sao năm đó ngươi không nói cho ta biết bí mật của Cửu Tử Tằm?

- Bởi vì lòng dạ của ngươi không giống người khác.

Đinh Ninh lại rất bình tĩnh, hắn nhìn Trịnh Tụ, trả lời rất trực tiếp:

- Ngươi rất có dã tâm, trong mắt ta, Cửu Tử Tằm cũng không phải là công pháp tốt, rất nguy hiểm đối với người tu hành. Ta chỉ sợ sau khi ngươi biết công pháp Cửu Tử Tằm thì nhất định sẽ bất chấp tu hành. Chẳng qua ta thật không ngờ, dã tâm của ngươi còn lớn hơn, còn điên cuồng hơn so với tưởng tượng của ta.

Trịnh Tụ khẽ mỉa mai nói:

- Ngươi vốn đã sớm cảm thấy ta có dã tâm lớn.

Đinh Ninh lạnh nhạt nói:

- Chẳng ai hoàn mỹ, đa phần quý ở bao dung, quý ở việc dùng thành tâm đối xử.

- Cửu Tử Tằm rốt cuộc là loại vật gì?

Trịnh Tụ nhìn Đinh Ninh, thanh âm của nàng đột nhiên vang hơn một chút.

- Ngươi đang xin ta nói, hay là muốn dùngcác nàng đổi lấy?

Đinh Ninh nhìn thoáng qua người phụ nữ và đứa bé trong nôi, hỏi.

Bình Luận (0)
Comment