Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 844 - Q8 - Chương 172: Kiếp Sau

Q8 - Chương 172: Kiếp sau Q8 - Chương 172: Kiếp sau

- Ngươi cứ nói đi?

Trịnh Tụ không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi ngược lại.

Đinh Ninh đơn giản chỉ nhướng mày, hoàn toàn không nói ra bất cứ lời nào.

- Con người cuối cùng sẽ thay đổi.

Tay Trịnh Tụ đặt ở bên cạnh cái nôi, ngón tay khẽ gõ lên đó, ôn nhu một cách hiếm thấy nói:

- Ta muốn biết rõ bây giờ ngươi là loại người gì.

Đinh Ninh vẫn không trả lời, bởi vì hắn cảm thấy đối thoại như vậy không cần thiết, hơn nữa rất nhàm chán.

Trịnh Tụ lại nhìn hắn, nói tiếp:

- Lúc ấy ngươi có thể tự mình đi chết bởi vì sinh tử của một số người ở Trường Lăng, vậy nếu như ngươi thật sự là một người không tiếc hy sinh chính mình, ngươi có thể chết vì đứa bé này, hoặc là để cho ta sống hay không?

- Ta cảm thấy từ ban đầu ngươi đã sai rồi.

Đinh Ninh cười lạnh, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của đối phương, hắn hoàn toàn không cách nào nhớ tới bất kỳ chuyện ngọt ngào nào năm đó, chỉ có chán ghét mà thôi:

- Chưa từng tuyệt đối vị tha cùng vì người khác thì có thể không lựa chọn hy sinh mình. Bất kỳ lựa chọn nào cũng có liên quan đến yêu ghét của bản thân, năm đó ta lựa chọn đi chết trận, chỉ là bởi vì hai nguyên nhân, một là không thứ nào lớn hơn việc trong lòng chết đi, hai là bản thân những người của Ba Sơn Kiếm Tràng chính là tri kỷ cùng chung sống chết với ta, như là tay chân của ta, cho nên cho dù ta có chết, ta cũng muốn bọn họ được sống. Nhưng hiện tại một đôi mẹ con ở Yến cảnh mặc dù vô tội, song trước đó ta cũng không hề có tình cảm thâm hậu gì với hai người mẹ con nàng, ngươi nói muốn ta chết vì hai mẹ con nàng, xin lỗi ta không có lòng vị tha như vậy, nếu ngươi nhất định phải lấy sinh tử của mẹ con nàng để ép ta, vậy ngươi cũng chính là thủ phạm, ta chỉ có thể giết chết ngươi báo thù cho hai mẹ con nàng. Hơn nữa nếu thả ngươi như ngươi rời đi, sẽ có càng nhiều người vô tội như hai mẹ con nàng vì ngươi mà phải chết. Nói vậy chắc hẳn nàng cũng có thể hiểu được."

Câu nói cuối cùng này của Đinh Ninh cũng nói với người nông phụ bình thường kia.

Vốn người nông phụ bình thường này đã sợ hãi đến cực điểm, nhất là khi ngón tay Trịnh Tụ khẽ gõ trên nôi, cả người cô càng run rẩy, thậm chí không nhịn được muốn động bước, chẳng qua bị ánh mắt bình tĩnh của Đinh Ninh ngăn lại.

Hiện tại nghe được những lời này của Đinh Ninh, thân thể người nông phụ bình thường này mặc dù vẫn run rẩy như trước, nhưng trong ánh mắt lại đột nhiên có thêm một chút ý tứ khác, thậm chí quay người khẽ gật đầu với Đinh Ninh.

Trịnh Tụ trầm mặc hồi lâu, sau đó mở miệng chậm rãi nói:

- Ngoại trừ ngươi ra, chưa từng có một ai thực sự biết được bí mật của Cửu Tử Tằm, nếu ngoại trừ ngươi ra không ai biết được, vậy ai có thể biết ngươi là đang cố ý bi tình, không thể xác định ngươi có thể trùng sinh, trở nên mạnh hơn sau khi chết? (bi tình: bi thương vì tình)

- Tôi có cần không?

Đinh Ninh dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu nhìn nàng, đùa cợt nói:

- Ta vốn đã vô địch, cần gì phải chết một lần để trùng tu, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ buông tha thứ dễ dàng có được, sau đó mạo hiểm chết một lần để trùng tu sao?

- Chỉ vì làm cho ngươi càng thêm áy náy? Ngươi sẽ cảm thấy tội lỗi vì chuyện đó sao, điều đó có ý nghĩa ư?

Nhìn Trịnh Tụ lại lâm vào trầm mặc, Đinh Ninh lại bổ sung một câu.

Trịnh Tụ không thể phản bác lại.

Bởi vì điều này thực sự không có ý nghĩa.

- Nếu như ngươi vẫn giống như người trước kia, vậy ta có thể tin tưởng ngươi. Ta có thể cầu xin ngươi... Cầu xin ngươi nói cho ta biết bí mật của Cửu Tử Tằm, ta sẽ buông tha cho hai mẹ con này.

Trịnh Tụ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Đinh Ninh,

- Bởi vì ta thực sự rất muốn biết Cửu Tử Tằm rốt cuộc là cái gì.

Đinh Ninh lơ đễnh nhìn nàng một cái.

Sau đó quay người khẽ gật đầu với người nông phụ phía sau Trịnh Tụ, lại đưa tay ôm đứa bé trong nôi lên, đưa cho người nông phụ này.

Người nông phụ này không nói gì, nước mắt tràn đầy gương mặt, quỳ xuống dập đầu với Đinh Ninh, sau đó nhanh chóng đẩy cửa rời đi.

Tiếng bước chân của cô ngày càng xa, sau đó biến mất hoàn toàn.

Nông trại này trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Trịnh Tụ bắt đầu uống canh nóng.

- Nếu như chưa bao giờ có dẫn chứng, không có sư phụ dạy ngươi, cũng không có ai từng thử, chẳng qua ngươi đạt được một bộ điển tịch tàn phá, trên điển tịch ghi lại, nói cho ngươi biết khi ngươi sắp chết, có thể làm theo phương pháp của môn công pháp này, sẽ có khả năng chết đi sống lại. Ngươi sẽ thử tu luyện để xem nó thật sự có công hiệu này hay không?

Đinh Ninh nhìn nàng, hỏi.

Trịnh Tụ dừng một chút.

Đôi môi nàng bởi vì hơi ấm mà trở nên tươi đẹp vẫn còn dừng ở trên miệng bát thô ráp.

Nàng suy nghĩ nghiêm túc, sau đó nói:

- Cũng có khả năng, có thể có được cơ hội để trọng tu.

Đinh Ninh lắc đầu:

- Cho nên ngươi khác hẳn với người bình thường, cho dù ta chiếm được truyền thừa của U đế, chiếm được Cửu Tử Tằm, thậm chí ta hoàn toàn suy đoán ra phương pháp tu hành của công pháp này, nhưng không có tiền lệ để làm theo, thậm chí ngay cả U đế cũng đã chết, không thấy sống lại, cho nên trong lòng ta vốn không tin vào sự hồi sinh của Cửu Tử Tằm. Làm sao dám lấy thân thử hiểm?

Trịnh Tụ nói:

- Cho nên năm đó ngươi không nói cho ta biết về Cửu Tử Tằm, cũng vì cảm thấy ta và người bình thường không giống nhau, ngươi thậm chí lo lắng ta chiếm được công pháp này, chắc chắn sẽ thử một lần, sợ sẽ mất đi ta?

Đinh Ninh nhìn nàng một cái, không trả lời.

Trịnh Tụ cười lạnh,

- Nếu cảm thấy ta có dã tâm lớn, lại là người điên cuồng như thế, vì sao còn muốn chọn ta?

- Ta đã nói với ngươi rằng không một ai hoàn hảo.

Đinh Ninh bình tĩnh nói:

- Cho dù vì chuyện của Lý gia cùng Thương gia, ngươi đã chạm tới ranh giới của ta, nhưng khi ta và ngươi gặp nhau, khi ta nói ra chuyện này, ngươi nói ngươi sẽ thay đổi, lúc đó ta liền cho rằng ngươi thật sự sẽ thay đổi. Nhưng sự thật chứng minh trong lòng ngươi cũng không hề nghĩ như vậy, cho nên thực sự vẫn là ta sai rồi.

Trịnh Tụ chỉ im lặng không nói một lúc thật lâu.

Một cuộc trò chuyện như vậy làm cho nàng nghĩ về rất nhiều điều.

Song rốt cuộc nàng cũng giống như Đinh Ninh, cảm thấy những thứ này thực sự đã không còn ý nghĩa.

Khuôn mặt của nàng trở nên lạnh lùng một lần nữa, sau đó nói:

- Rốt cuộc bản thân công pháp của Cửu Tử Tằm như thế nào, vì sao toàn bộ thân thể ngươi đã bị đốt cháy thành tro, nhưng vẫn còn có thể sống lại?

- Nếu chỉ nói đạo lý, vậy rất đơn giản.

Đinh Ninh cũng không hề do dự, rất trực tiếp nói:

- Loại công pháp này lại giống như tu luyện vật bản mệnh, để cho ngươi cắt ra một đoạn khí huyết, niêm phong cất giữ ở chỗ nào đó. Khi bản thể người tu hành tử vong, tinh thần ý chí tựa như ký sinh vào Phù văn trong phi kiếm, chuyển vào bên trong đoạn khí huyết bản mệnh kia.

- Ta cùng Nguyên Vũ cũng nghĩ đến có khả năng như thế, cho nên mới dùng Chân hỏa thiêu sạch khí huyết của ngươi, nhưng lại không nghĩ tới, một đoạn khí huyết bị cắt ra có thể được gìn giữ và bảo tồn nơi nào đó ngoài cơ thể, sinh mệnh của vật tươi sống, há có thể tồn tại lâu dài?"

Trịnh Tụ nhìn Đinh Ninh, nói:

- Trong điển tịch của thế giới người tu hành cũng không có bất kỳ ghi chép nào, giống như thịt tươi để trong thời gian dài hiển nhiên sẽ biến thành thịt thối, mãi mãi không thể thay đổi, chuyện này hoàn toàn trái ngược với đạo lý trên đời.

- Khí huyết của vật có sinh mệnh theo lý mà nói thực sự không cách nào sống lâu dài sau khi rời khỏi cơ thể, nhưng sẽ có chút trường hợp đặc biệt, ví dụ như đóng băng nơi cực hàn, thời gian sống sót sẽ trở nên lâu dài.

Đinh Ninh thản nhiên nói:

- U đế có Cửu U Minh Vương kiếm.

Trịnh Tụ nhíu mày,

- Tại sao khí huyết của ngươi lại ở trên Cửu U Minh Vương kiếm của Đại tiểu thư Công Tôn gia?

Đinh Ninh nở nụ cười có chút cảm khái:

- Khi nàng ái mộ ta, ta đã có ngươi, nàng tổn thương vì chuyện tình cảm, lúc rời khỏi Trường Lăng đã từng hỏi ta một câu, kiếp này coi như đã muộn, vậy nếu có kiếp sau, ta có thể ở cùng với nàng hay không. Ta liền tặng nàng Cửu U Minh Vương kiếm.

Trịnh Tụ nói:

- Cho nên lúc ngươi tặng kiếm, một đoạn khí huyết bản mệnh đã bị ngươi phong ấn trong kiếm này.

- Ta vốn không tin Cửu Tử Tằm thật sự có thể chết mà sống lại, mặc dù tặng kiếm nhưng hoàn toàn không nói với nàng chuyện liên quan đến Cửu Tử Tằm, cũng không nghĩ tới thật sự có kiếp sau.

Đinh Ninh bình tĩnh nói:

- Sau này ngươi và Nguyên Vũ dùng thủ đoạn lôi đình gạt ta diệt đi Công Tôn gia, nàng cho rằng là do ta bày mưu tính kế, hiểu lầm ta, nhưng vẫn không hề vứt bỏ Cửu U Minh Vương kiếm này, cho đến khi ta chết trận ở Trường Lăng, nàng mang theo Cửu U Minh Vương kiếm vào nơi đây. Lúc này phép lạ thực sự xuất hiện, ta sống lại từ đó.

- Cho đến khi nàng trở về Trường Lăng, ngươi mới mượn chuyện này mà sống lại?

Ánh mắt Trịnh Tụ nhảy lên một cái, nghe ra manh mối.

- Cửu Tử Tằm khiến ý niệm không tiêu tan, vây khốn ở nơi chết trận, đối với ta lúc ấy mà nói là không biết cơ thể ở nơi nào, cảm giác giống như vẫn luôn bị vây khốn dưới lòng đất tối tăm, không cách nào thoát khốn, tựa như luôn bị bao bọc ở trong nhộng tằm, không cách nào phá kén mà ra. Cho đến khi nàng mang kiếm trở về Trường Lăng muốn báo thù cho ta, đến nơi ta chết trận tế lễ, khí huyết được phong tồn trong Cửu U Minh Vương kiếm mới rốt cục hồi phục kết thành một thể với ý thức.

Đinh Ninh thản nhiên nói:

- Khí huyết lặng lẽ rời khỏi Cửu U Minh Vương kiếm, máu thịt trùng sinh nhanh chóng kết thai hóa thành trẻ con, chẳng qua bỏ rơi bên bờ sông mấy ngày mà người ta không phát hiện, nhưng đợi đến khi ta có ý thức một lần nữa, quay đầu tìm hiểu thời gian, lúc đó cũng đã là thời điểm Nguyên Vũ đăng cơ năm thứ tư. (phong tồn: bao bọc và gìn giữ)

Bình Luận (0)
Comment