Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 845 - Q8 - Chương 173: Không Có Trường Sinh Chân Chính

Q8 - Chương 173: Không có trường sinh chân chính Q8 - Chương 173: Không có trường sinh chân chính

Lông mi Trịnh Tụ khẽ run rẩy.

Cho dù là nàng cũng biết ý thức cảm giác bị vây khốn trong bóng tối vô biên không thể thoát ra, hơn nữa kéo dài mấy năm, đó là một loại cảm thụ đáng sợ cỡ nào.

- Xưa kia khi ta đạt được Cửu Tử Tằm, U đế đã sớm trở thành truyền thuyết, không có sư(thầy) truyền, không có dẫn chứng để làm theo, tất cả đều là ẩn số, nhưng hiện tại đã có ta làm ví dụ, hơn nữa hôm nay ta đã nói cho ngươi biết chuyện bản thân đã trải qua, nhưng nếu ta nói cho ngươi biết phương pháp tu luyện của Cửu Tử Tằm một cách cực kỳ kỹ càng, ngươi sẽ lựa chọn tu hành sao?

Đinh Ninh nhìn nàng, bình tĩnh hỏi:

- Cho dù còn có Cửu U Minh Vương kiếm hoàn hảo cho ngươi, ngươi còn dám đổi pháp trùng tu, còn dám chết một lần như ta sao?

Trịnh Tụ trầm mặc không nói, không hề lên tiếng.

Đinh Ninh cũng không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn nàng.

Trịnh Tụ lại trầm mặc một lát, lắc đầu nói:

- Không, bởi vì ta sẽ không để sinh tử của mình rơi vào tay người khác khống chế.

- Cho nên ngươi sẽ không yên tâm để cho bất cứ kẻ nào bảo quản Cửu U Minh Vương kiếm, ngươi sẽ không giao thanh kiếm này cho bất cứ kẻ nào bảo quản, bởi vì thật sự đến lúc đó, người cầm Cửu U Minh Vương kiếm tựa như nắm lấy tính mạng của ngươi.

Đinh Ninh khẽ trào phúng nói:

- Cho nên việc không nói cho ngươi biết Cửu Tử Tằm là chuyện đúng đắn, đừng nói năm đó, cho dù là hiện tại cũng sẽ giống như vậy.

- Ít nhất ta đã biết bí mật của Cửu Tử Tằm.

Trịnh Tụ lạnh lùng nhìn Đinh Ninh, nói:

- Ít nhất ta biết Cửu U Minh Vương kiếm đã bị hủy, Cửu Tử Tằm đã không thể làm cho bất cứ kẻ nào chết đi mà sống lại.

Đinh Ninh cũng lạnh lùng nói:

- Lần này ngươi có thể thử xem có thể giết chết ta hay không.

- Trên đời này chưa bao giờ có trường sinh chân chính, Cửu Tử Tằm trong truyền thuyết như vậy, thuốc bất tử của Tổ sơn cũng như thế, còn có Tiên Liên trong Linh mạch của ta cũng không hề khác biệt.

Trịnh Tụ ngẩng đầu lên, cười cười tự giễu.

Đinh Ninh cười lạnh nói:

- Ta cũng không muốn trường sinh, chỉ muốn không hối hận không thẹn với lòng.

Trịnh Tụ lắc đầu:

- Ngươi thật sự có thể làm được việc không hối hận không thẹn với lòng sao?

Đinh Ninh bình tĩnh nói:

- Ta có thể an tâm.

Trịnh Tụ lại uống thêm một ngụm canh đã nguội, đầu ngón tay của nàng có một hạt sen óng ánh.

Nàng cúi đầu lau khóe miệng, đồng thời ngậm hạt sen óng ánh vào miệng.

Đây là hạt sen Linh Liên cuối cùng của nàng, cũng là viên cuối cùng mà thân thể nàng có khả năng dung nạp và tiếp nhận.

Động tác của nàng rất tao nhã, bởi vì nàng biết Đinh Ninh sẽ không ngăn cản.

Hôm nay hắn sẽ tận mắt nhìn thấy nàng sử dụng tất cả những lá bài tẩy.

Linh khí cực kỳ tinh thuần hóa giải với tốc độ kinh người ở trong cơ thể nàng, như nước suối ôn hòa rửa sạch chỗ kinh mạch tổn thương trong cơ thể, cũng nhanh chóng xoa dịu chỗ tổn thương kia.

Đối với người tu hành mà nói, đây là một loại cảm thụ chữa thương tuyệt vời, nhưng sau loại cảm thụ chữa thương tuyệt vời này, những kinh mạch như nước suối ôn nhu rửa sạch qua, những chỗ bị tổn thương nhanh chóng được xoa dịu lại khô héo giống như da thịt mất nước, thậm chí bắt đầu cứng lại kết vảy.

Khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, linh khí từ một viên hạt sen Linh Liên này cuối cùng này tuôn ra đã hoàn toàn biến mất trong thân thể.

Ngọc Cung sâu trong Khí hải của nàng trở nên càng thêm trong suốt, nhưng lại như bảo thạch cứng rắn nhất, mà không còn mềm mại nữa.

Một cỗ khí tức tĩnh mịch cường đại không hiểu sao từ trên hư không cực kỳ xa xôi rơi xuống.

Cỗ khí tức cường đại này thậm chí khiến cho những sinh vật ngủ đông trong phương thiên địa đều tỉnh giấc, đều cảm thấy tử vong uy hiếp.

Rất nhiều rắn rết ẩn nấp dưới lòng đất đồng loạt từ trong hang bùn lao ra, cố hết sức thiêu đốt sức sống của bản thân mình.

Cho dù là những con rắn, cá máu lạnh, khí huyết trong cơ thể chúng đều điên cuồng lưu chuyển, để cho chúng bơi trong nước đá hoặc xuyên qua trong tuyết, mặc dù không kéo dài được quá nhiều thời gian, sau đó sẽ bị đóng băng hoàn toàn, thực sự chết đi.

- Sâu bọ còn không muốn chết, huống chi là ta.

Trịnh Tụ nở nụ cười hờ hững mà cao ngạo, nói:

- Ta muốn thử lại một lần, xem có thể giết chết ngươi hay không.

- Nếu như có thể quyết đấu giống như Tu hành giả chân chính, đây mới là khoái ý ân cừu.

Đinh Ninh nhẹ nhàng nở nụ cười,

- Đương nhiên ta giết vào Trường Lăng, cho dù muốn đánh một trận công bằng với ngươi và Nguyên Vũ, nếu như bị các ngươi giết chết cũng sẽ không hối tiếc, đáng tiếc cho đến lúc này, mới rốt cục nghênh đón thời khắc như vậy sao?

Trịnh Tụ không nói thêm gì nữa.

Bề mặt da thịt trên thân thể nàng có vô số ánh sao lóng lánh.

Tựa như có vô số viên kim cương trong suốt, lộ ra từ trong da thịt thân thể nàng.

Giờ khắc này, rất nhiều Tu hành giả trên đời đều cảm nhận được.

Trong thành Trường Lạc ở Quan Trung, Từ Phúc ngẩng đầu lên, lão nhìn thấy trên bầu trời có rất nhiều ngôi sao tỏa ra hào quang chói mắt.

Nguyên Vũ trong hành cung yên tĩnh cũng ngẩng đầu lên.

Trên mặt y trước giờ vẫn không hề có tâm tình dao động kịch liệt nào, giờ phút này lại xuất hiện khiếp sợ chân chính, thậm chí có một chút sợ hãi.

Y đoán ra chuyện gì đang phát sinh, chẳng qua y hoàn toàn không nghĩ tới, Trịnh Tụ sẽ không thể nào tránh thoát được Đinh Ninh đuổi giết.

Y biết, sau đêm nay qua đi, chỉ sợ toàn bộ thiên hạ sẽ hoàn toàn thay đổi.

Cả vương triều Đại Tần chỉ sợ sẽ nghênh đón thời đại mới, thời đại không có Hoàng hậu.

Song y vẫn hoàn toàn không có phòng bị, vẫn chưa hề chuẩn bị thật tốt với thay đổi như vậy.

- Bắt đầu rồi.

Ở quận Giao Đông cách Quan Trung rất xa, Lâm Chử Tửu và Trương Thập Ngũ còn đang xác định chuyện gì đã xảy ra với Nguyên Vũ.

Trương Thập Ngũ nhìn những ngôi sao trở nên sáng ngời chói mắt kia, lại cảm nhận được một loại ý vị khác bên trên bầu trời, gã có chút cảm khái nhẹ giọng nói với Lâm Chử Tửu:

- Kiếm ý của hắn rất trong vắt.

- Ta chưa bao giờ nghi ngờ hắn.

Lâm Chử Tửu nở nụ cười,

- Ta chưa bao giờ cho rằng tâm ý của hắn sẽ thay đổi vì tình cũ.

So với Trương Thập Ngũ, trong nụ cười của y lại có vô số vẻ cảm khái.

Bởi vì y đã bị giam giữ trong Đại Phù Thủy Lao nhiều năm, chỉ dựa vào chút hy vọng nhỏ nhoi mà sống.

Y thậm chí còn rất rõ ràng, sở dĩ Nguyên Vũ và Trịnh Tụ để cho y còn sống là bởi vì muốn dẫn dư nghiệt của Ba Sơn Kiếm Tràng xuất hiện.

Bất kể là Từ Phúc, Nguyên Vũ, hay là Trương Thập Ngũ, Lâm Chử Tửu đều là người có quan hệ rất sâu, có liên hệ rất lớn với Đinh Ninh và Trịnh Tụ, song trong tất cả Tu hành giả trong thiên hạ hiện tại, dao động kịch liệt nhất trong nhận biết lại là Triệu Tứ tiên sinh của Triệu Kiếm Lô.

Cô cũng giống như tên Tông sư vô danh của nước Yến ở quận Ngư Dương kia, lui ẩn ở một sơn lâm vô danh nào đó.

Song đúng lúc này, ánh đỏ trên người cô chợt hiện lên.

Cô ngẩng đầu lên, xác định thanh tiểu kiếm sắp hiển hiện trên cao.

Cổ mỉm cười.

Ý cười còn sáng lạn hơn, còn kiêu ngạo hơn so với lúc so kiếm công bằng cùng Đinh Ninh.

......

Thế gian nhận thức được Tinh Hỏa kiếm đều là từ trên cao rơi xuống, như thiên thạch đâm vào mặt đát, mang theo lực lượng khủng bố không thuộc thế gian này.

Nhưng ở trong nông trại này, lực lượng Tinh Hỏa kiếm cũng không phải đến từ bầu trời, mà xuất phát từ trên người Trịnh Tụ trước tiên.

Bóng dáng Trịnh Tụ phai nhạt, vặn vẹo ở trong không khí.

Loại ảo ảnh vặn vẹo này đến từ không khí của toàn bộ không gian vặn vẹo.

Trên người nàng lộ ra những chùm sáng như kim cương, đều biến thành từng luồng Tinh Hỏa màu tái nhợt cực kỳ chân thật.

Gian nông trạch này trong nháy mắt biến thành tro bụi, biến mất vô tung vô ảnh. (nông trạch: gian để dụng cụ nhà nông)

Mỗi một luồng Tinh Hỏa nhỏ bé biến thành một thanh tiểu kiếm, bắn về phía Đinh Ninh đang đứng yên.

Bình Luận (0)
Comment