Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 846 - Q8 - Chương 174: Lấy Kiếm

Q8 - Chương 174: Lấy kiếm Q8 - Chương 174: Lấy kiếm

Đinh Ninh bình tĩnh nhìn nàng, hắn thậm chí không nhúc nhích, chung quanh thân thể chợt xuất hiện vô số đạo kiếm khí xoay tròn vây quanh hắn.

Giữa những kiếm khí này nhìn như có khe hở, thế nhưng phía sau khe hở vẫn là kiếm khí cực nhỏ.

Từng luồng tiểu kiếm Tinh Hỏa trùng kích vào những kiếm khí này, giống như hạt gạo bị nghiền nát khi rơi vào cối xay, hóa thành từng đoàn lưu diễm không có chút ý nghĩa nào.

Những bông hoa nhỏ màu trắng trên Mạt Hoa Tàn kiếm đang liên tục nở rộ tàn phai, những tiểu kiếm Tinh Hỏa này hóa thành lưu diễm màu bạc cũng không ngừng tỏa ra, biến mất.

Đây là Ma Thạch kiếm ý của hắn, là chiêu kiếm phòng ngự mạnh nhất thiên hạ.

Thậm chí còn mạnh hơn so với một kiếm mà Trịnh Tụ biết được khi Vương Kinh Mộng thi triển năm đó.

Song bất kể là Trịnh Tụ hay là Đinh Ninh, nhìn những Tinh Hỏa kiếm kia bị một đạo kiếm ý này ngăn cản, thần sắc lại không hề có chút biến hóa nào.

Trịnh Tụ biết một kích này của mình không giết được Đinh Ninh, mà Đinh Ninh cũng biết Trịnh Tụ không chỉ có một kích như vậy.

Khi ánh bạc vẫn không ngừng sáng tắt quanh người Đinh Ninh như trước, tâm thần Trịnh Tụ rơi vào trên thanh tiểu kiếm trôi nổi trong hư không, dưới Tinh Hỏa màu tái nhợt đang không ngừng bao khỏa rèn luyện.

Thanh tiểu kiếm này bắt đầu rơi xuống.

Chỉ trong nháy mắt, nó đã phá vỡ nguyên khí của phương thiên địa này, theo ánh sao, trong tích tắc đã chính thức xông vào phiến thiên địa này.

Một tiếng ầm vang vọng, thiên địa chấn động.

Một vòng gợn sóng ánh sáng màu bạc tỏa ra giữa tầng mây bốn phương thiên địa.

Bầu trời giống như có một ngọn núi hình khuyên xuất hiện.

Mà trung tâm của ngọn núi này lại tạo thành khu vực nguyên khí chân không, chỉ có một đạo kiếm quang cô độc mà lạnh lùng đang điên cuồng rơi xuống.

Trên đạo kiếm quang này bao bọc tinh quang sinh ra liên hệ khó hiểu cùng những ánh bạc bên ngoài cơ thể Đinh Ninh, khi nó còn đang ở trên không trung, có vô số luồng tinh quang như nước chảy mà mắt thường có thể thấy được, đã từ trên đạo kiếm kia nối liền tới hào quang màu bạc bên ngoài cơ thể Đinh Ninh.

Tia kiếm lưu chuyển bên ngoài cơ thể Đinh Ninh bắt đầu vỡ vụn.

Hắn nhíu mày, nhanh chóng hiểu ra vì sao đạo kiếm quang này của Trịnh Tụ lại có được lực lượng như vậy.

Một cỗ khí áp khủng bố bắt đầu từ Khí hải của hắn nhộn nhạo ra ngoài, song đúng vào lúc này, hắn lại cảm ứng được một chuyện thú vị, lông mày nhíu chặt trong nháy mắt giãn ra, cỗ lực lượng bản mệnh đáng sợ sắp tuôn ra từ trong Khí hải của hắn cũng tan biến.

Sâu trong đôi mắt của Trịnh Tụ bị Tinh Hỏa tái nhợt chiếu đến trắng bệch, xuất hiện một chút ánh sáng đỏ rực.

Đây chính là kiếm hạch nằm chỗ sâu nhất trong phôi kiếm thanh tiểu kiếm kia.

Thậm chí nàng còn giấu cả Nguyên Vũ về sự tồn tại của thanh kiếm này, là thứ nàng giữ lại để phòng ngừa có một ngày cần đối mặt quyết liệt với Nguyên Vũ, nhưng nàng thật không ngờ lại sớm bị bức ra như vậy.

Chân hỏa của Triệu Kiếm Lô là loại lửa mãnh liệt nhất thế gian này, mà Tinh Hỏa của nàng lại đến từ bên ngoài thiên địa này, tịch diệt tuyệt đối, khi hai loại hỏa diễm mạnh mẽ cực hạn mà khác biệt tuyệt đối này dung hợp cùng một chỗ, nhất định sẽ sinh ra lực lượng cực kỳ đáng sợ, nàng tin tưởng vững chắc đủ để phá vỡ chiêu kiếm phòng ngự của Đinh Ninh.

Thế nhưng ngoại trừ Đinh Ninh ra, trên đời này hiện tại còn có một người không nghĩ như vậy.

Trên đời này có một nữ tử dáng người nhỏ nhắn hơn nàng, nhưng vẫn được người ta tôn kính gọi là tiên sinh.

Cô chính là Triệu Tứ tiên sinh của Triệu Kiếm Lô.

Thanh kiếm này vốn là kiếm bản mệnh của cô.

Người của Triệu Kiếm Lô xưa giờ cao ngạo đến nước nào, hơn nữa khi cô đuổi kịp bước chân của ân sư, rốt cục thực sự lĩnh hội cùng đạt tới cảnh giới mà ân sư của cô có khả năng đạt tới năm đó, thậm chí đang vượt qua, cô sao có thể không tự tay thu hồi thanh kiếm này?

Khi thanh kiếm ẩn chứa tất cả hy vọng của Trịnh Tụ này rơi xuống thế gian, cũng là thời khắc cô thu hồi kiếm của mình.

Triệu Tứ tiên sinh nở nụ cười ngạo nghễ.

Đất đá dưới chân bắt đầu bị khí tức tỏa ra trên người cô hòa tan, biến thành nham thạch nóng bỏng.

Thanh tiểu kiếm điên cuồng rơi xuống kia lại trở nên cực kỳ rõ ràng trong nhận biết của cô.

Ánh đỏ trong kiếm hạch nằm ở chỗ sâu nhất của phôi kiếm thanh tiểu kiếm kia bắt đầu lan tràn ra ngoài.

- Trở về!

Cô khẽ quát một tiếng!

Thanh âm này cũng không vang dội, nhưng lại vô cùng quyết liệt.

Không chỉ chân nguyên trong cơ thể cô, mà ngay cả tinh thần cùng sức sống trong nháy mắt này dường như cũng hoàn toàn thiêu đốt lên, hoàn toàn nối liền với thanh tiểu kiếm.

Một tiếng "Phốc"chấn động vang vọng.

Núi nguyên khí hình khuyên trên bầu trời trong nháy mắt bị chấn nát, biến thành vô số mây vụn.

Đạo kiếm quang ở trung tâm đột nhiên đỏ đến chói mắt, đỏ như một cái lò luyện thật lớn được sinh ra trên không trung.

Loại hào quang đỏ rực làm cho người ta không thể tưởng tượng được kia đã gạt khí diễm màu tái nhợt cùng ánh sao màu bạc ra ngoài.

Thân thể Trịnh Tụ chợt run rẩy.

Thanh tiểu kiếm giờ phút này chính là kiếm bản mệnh chân chính của nàng đã được ẩn giấu rất lâu, nhưng đồng thời cũng là kiếm bản mệnh của Triệu Tứ tiên sinh, giữa nàng và Triệu Tứ tiên sinh lúc này là chân chính lấy bản mệnh tranh đấu, giống như thực sự xé rách máu thịt của hai bên.

Trong nháy mắt này, lực lượng của nàng không đến mức thua Triệu Tứ tiên sinh.

Thế nhưng nàng không thể giằng co.

Bởi vì Triệu Tứ tiên sinh đã thực sự cược sinh mệnh cuồng nhiệt của mình lên đó.

Kiếm ý của Triệu Kiếm Lô chính là không tiếc tất cả như thế.

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng, Triệu Tứ tiên sinh thà rằng mất đi tính mạng của mình, cũng nhất định phải đoạt lại một kiếm này.

Nhưng nàng lại muốn sống.

Nàng không thể đồng quy vu tận để tranh đoạt một kiếm này với Triệu Tứ tiên sinh.

Cho nên ngay trong nháy mắt này, nàng đã mất thanh kiếm kia.

Tiểu kiếm đỏ đến khiến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng được đã kiêu ngạo xuyên qua đoàn lửa màu tái nhợt, kéo đuôi lửa cuồn cuộn thật lớn, bay về phương xa, đáp xuống chỗ Triệu Tứ tiên sinh.

Mà cỗ lực lượng khủng bố đến cực điểm kia liền biến thành một chuyện cười, giống như biến thành một cái bè da rò khí, múa loạn trên không trung.

Tinh Hỏa xán lạn, trên bầu trời nở rộ ra pháo hoa nồng đậm diễm lệ nhất.

Đinh Ninh ngửa đầu nhìn loại nở rộ như vậy.

Hắn vốn chỉ là một người xem, hoàn toàn không cần tự mình ứng phó một kiếm này của Trịnh Tụ.

Dưới pháo hoa nở rộ, khuôn mặt Trịnh Tụ vô cùng ảm đạm.

Nàng không thể nói rằng trận chiến là không công bằng.

Bởi vì bản thân rất nhiều lực lượng trong thanh kiếm này không thuộc về nàng.

Hơn nữa một kiếm này thất bại, chỉ vì nàng đã không chinh phục triệt để thanh kiếm này.

......

- Còn gì nữa không?

Đinh Ninh không nhìn nàng, hắn ngửa đầu, im lặng hỏi một câu này.

Tiên Liên nơi Linh tuyền cũng đã vô dụng, kiếm bản mệnh được âm thầm luyện chế đã lâu khi chưa thi triển đã bị Triệu Tứ tiên sinh đoạt lại.

Còn gì nữa không?

Nếu như còn thứ gì đó, vậy lần này cũng chỉ có thể lấy ra.

Đinh Ninh bình tĩnh nói một câu này, lại ẩn chứa châm chọc nói không nên lời, cùng với uy thế và khoái ý không nói ra được.

Bởi vì thứ khiến Trịnh Tụ khó đối phó nhất, chính là nàng luôn luôn có những lá bài tẩy.

Vậy bây giờ còn có nữa không?

Trịnh Tụ lạnh lùng nhìn mặt đất dưới chân, không hề đáp lại.

Trong không trung có một cái cột sáng sao trời sáng ngời đến cực điểm rơi xuống, bắn về phía Đinh Ninh.

Cùng lúc đó, thân thể của nàng lướt ra sau.

Đinh Ninh xuất kiếm.

Cỗ khí tức bản mệnh vừa mới lộ ra từ trong cơ thể hắn kia tựa như ác thú thực sự lao ra ngoài cơ thể.

Đây là lần đầu tiên hắn thực sự vận dụng toàn lực lực lượng của Cửu Tử Tằm và Đại Hình kiếm.

Trong thiên địa này vang lên vô số tiếng cắn nuốt khủng bố nhỏ vụn.

Một đạo kiếm quang không gì không phá này giống như mang theo vô số tằm nhỏ vô hình, cắn nuốt nguyên khí dọc đường, thậm chí ngay cả ánh sao tịch diệt không còn một mảnh.

Kiếm quang trong nháy mắt đến trước người Trịnh Tụ.

Quần áo trên người nàng vỡ vụn, biến thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.

Thân thể hoàn hảo của nàng bại lộ trong không khí băng lãnh.

Bình Luận (0)
Comment