Thiên địa nguyên khí xé rách không yên, trên da thịt chặt chẽ tinh mịn như sứ trắng của Trịnh Tụ bị cắt ra vết máu nhàn nhạt.
Đối phương cũng không phải chưa từng nhìn thấy thân thể nàng, thậm chí cực kỳ quen thuộc, nhưng tình cảnh lúc này lại chỉ làm cho nàng cảm thấy xấu hổ cùng phẫn nộ.
Đây là một tấm màn che cuối cùng bị thực sự gỡ xuống.
Một nữ tử dù cao quý như thế nào, khi quần áo che thân trên người nàng đã không còn tồn tại, vậy cũng không có bất kỳ khác biệt gì với nữ tử tầm thường.
Sâu trong con ngươi Đinh Ninh phản chiếu hình ảnh thân thể hoàn mỹ này, nhưng hắn không có bất kỳ do dự nào, Đại Hình kiếm chém ra phía trước trong nháy mắt tiếp tục đánh ra, một cỗ lực mới giống như núi lửa phun trào từ trong thân thể tuôn ra theo hai chân hắn đạp mạnh xuống mặt đất, theo kiếm bản mệnh trên tay đánh ra ngoài!
Oanh!
Giữa thân thể hắn và Trịnh Tụ như có một ngọn núi lớn bị hắn trực tiếp đập nát.
Trịnh Tụ thét lớn một tiếng, có một cỗ khí tức khiến người ta sợ hãi từ trên cao buông xuống, bảy viên ánh sao màu bạc hiện lên trước người nàng, không ngừng cuồn cuộn dẫn dắt tinh thần nguyên khí từ trên cao rơi xuống.
Thế nhưng bảy viên ánh sao màu bạc này vẫn không cách nào ngăn cản được lực lượng một kiếm này của Đinh Ninh.
Trong nháy mắt tiếp theo, bảy viên ánh sao màu bạc trực tiếp vỡ vụn, hóa thành vô số tia sáng màu bạc thẳng tắp
Phốc một tiếng.
Nàng phun ra một ngụm sương máu.
Thân thể trắng nõn của nàng không ngừng xoay chuyển trên không trung, yếu ớt như lá cây bị gió mạnh cuốn lên, cũng không thể che dấu bất kỳ chỗ riêng tư nào, trên người dính vết máu lấm ta lấm tấm.
Thân thể Đinh Ninh xé gió mà đi, tay phải cầm Đại Hình kiếm, chống kiếm ở trước người, phá vỡ tất cả tia sáng màu bạc xuyên qua trước người. Tay trái của hắn cũng dùng ngón làm kiếm, dẫn dắt Mạt Hoa Tàn kiếm.
Thanh tàn kiếm này thiêu đốt ý chí chiến đấu trước nay chưa từng có, nở rộ vô số hoa nhỏ trắng tinh, đã một lần nữa xông đến Trịnh Tụ trước cả hắn
Trịnh Tụ nhìn thanh tàn kiếm đâm vào mạch máu của mình, trong đầu nàng xuất hiện bộ dáng của Yên Tâm Lan - chủ nhân thanh kiếm này xưa kia, chẳng qua đôi mắt trong tích tắc còn tràn ngập sỉ nhục cùng phẫn nộ lại trở nên không hề có cảm xúc lần nữa.
Bên ngoài cơ thể nàng gợn ra một tầng ánh sáng nhu hòa.
Tàn kiếm đâm vào chỗ giữa ngực nàng, lại bị tầng ánh sáng nhu hòa này ngăn cản.
Thân thể nàng dường như trở nên nhẹ hơn, bị kiếm khí của thanh kiếm này đẩy mạnh, dùng tốc độ nhanh hơn bay ngược về phía sau.
Song bất kể nông trại hay là cây cối dọc đường, toàn bộ đều bị phần lưng trơn bóng của nàng chấn thành bột mịn.
Thân thể của nàng dường như dính lại một chỗ với thanh tàn kiếm này, lực lượng trên thanh tàn kiếm này cũng không ngừng lộ ra từ phía sau thân thể nàng.
Đinh Ninh biết vì sao lại sinh ra dị trạng như vậy.
Đây là Minh Tịnh kiếm của Linh Hư Kiếm Môn, là pháp môn mượn lực và tiêu lực mạnh nhất thế gian, từ ý nghĩa nào đó mà nói, thậm chí còn mạnh hơn Ma Thạch Kiếm kinh của hắn.
Thế nhưng trước đó, Linh Hư Kiếm môn trải qua hơn mười đời, cũng hoàn toàn không có Tu hành giả thiên phú cao tuyệt nào có thể lĩnh ngộ cùng vận dụng môn pháp môn này, ai có thể nghĩ tới đạo pháp môn này sẽ xuất hiện trên người Trịnh Tụ.
Nếu luận thiên phú, chỉ sợ Đinh Ninh cũng không thể sánh với Trịnh Tụ.
Nàng đích thật là thiên tài mà quận Giao Đông mất mấy trăm năm mới chờ đợi được, cuối cùng dồn tất cả bảo vật tài nguyên ở trên người nàng.
Chẳng qua Minh Tịnh kiếm nhìn như không thể phá vỡ như vậy, trong mắt Đinh Ninh lúc này cũng tuyệt đối vô dụng.
Hắn chỉ dùng lực phá pháp.
Trong thiên địa lại có một tiếng nổ ầm vang vọng.
Đại Hình kiếm trong tay mang theo lực lượng toàn thân của hắn, hung hăng gõ vào chuôi kiếm của Mạt Hoa Tàn kiếm.
Giống như một thanh chùy lớn, mãnh liệt gõ mạnh một cái đóng đinh vào ngực Trịnh Tụ.
Khi lực lượng hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc, bất kỳ pháp môn nào cũng đã mất đi ý nghĩa.
Tàn kiếm lại tiến về phía trước một tấc.
Chỉ tiến vào một tấc, nhưng đã xuyên qua hào quang nhu hòa bên ngoài cơ thể Trịnh Tụ.
Thân kiếm thô kệch không bằng phẳng đâm vào máu thịt giữa ngực Trịnh Tụ, một luồng máu tươi chảy xuôi trên da thịt như sứ trắng.
Cái loại kiếm ý thô bạo này đã xuyên vào trong cơ thể nàng.
Thân thể Đinh Ninh chịu lực phản kích mãnh liệt, hơi dừng lại trên không trung.
Mặc dù chiếm ưu thế áp đảo như thế, nhưng thực lực mà Trịnh Tụ thể hiện ra vẫn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nhưng còn thứ gì có thể thay đổi kết quả cuối cùng?
Trừ phi nàng có thể đột phá đến Bát Cảnh trong trận chiến này.
Trong lúc chạy trốn trước đó, nàng đã vận dụng hạt sen Linh Liên kia, khiến cho cơ năng thân thể bắt đầu suy bại, hơn nữa lại thêm một kiếm vừa rồi, nàng đã không có khả năng phá cảnh tiến đến Bát Cảnh chỉ trong giây lát.
Nhưng cho đến thời khắc này, Đinh Ninh vẫn duy trì cảnh giác mãnh liệt như trước.
Bởi vì hắn hiểu rõ Trịnh Tụ hơn bất cứ ai, hắn cảm thấy nàng còn chưa đến thời điểm tuyệt vọng cuối cùng.
Hắn trực giác Trịnh Tụ còn có vũ khí sau cùng vẫn chưa vận dụng.
Mà hắn đang muốn ép Trịnh Tụ vận dụng ra vũ khí cuối cùng này!
Thân thể Trịnh Tụ nặng nề rơi xuống đất.
Vết thương trên người nàng càng ngày càng nhiều, cũng dần dần mất càng nhiều máu.
Nàng rất mệt mỏi, cũng rất buồn ngủ.
Mấu chốt nhất chính là ngay cả quần áo che thân trên người mà nàng cũng không có, cho nên lại càng không cách nào che dấu tất cả vẻ chật vật này.
Nhưng đúng lúc này, nàng vẫn lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về phía Đinh Ninh, sau đó mở miệng nói:
- Ngươi có biết vì sao năm đó ta ra sức ủng hộ ngươi xây dựng những vọng lâu ở Trường Lăng như vậy, vì sao sau khi Mặc Thủ Thành chết, ta lại không tiếc hao tổn nhân lực vật lực kinh người, xây dựng tường thành Trường Lăng?
Đinh Ninh hơi nhíu mày, không trả lời.
Trịnh Tụ nhìn hắn lắc đầu,
- Cũng không phải e ngại Trường Lăng trở thành chiến trường, sau này tường thành cũng không dùng để phòng vệ, mà vì chuẩn bị cho khả năng loại tình cảnh như hôm nay xuất hiện, là vì có thể làm cho ta trở về Trường Lăng trong hoàn cảnh như vậy.
Khi những lời này của nàng vang lên, trong miệng nàng phát ra một tiếng vỡ vụn.
Một chiếc răng trong miệng nàng nứt ra.
Trung tâm của chiếc răng này là một cây Tinh trụ nhỏ, một cây trụ khắc Phù văn then chốt mà mắt thường khó có thể nhìn rõ.
Trong nháy mắt răng nàng vỡ vụn, cột Tinh trụ này cũng bắt đầu hóa thành bột phấn, bắt đầu tan rã.
Những nguyên khí mờ nhạt này lại giống như trở về tinh không, trong nháy mắt sinh ra cảm ứng với mấy ngôi sao trong tinh không kia.
Ở Trường Lăng xa xôi, tất cả các vọng lâu chợt rung chuyển.
Ở trên tất cả vọng lâu, tất cả Trận sư kinh hãi nhìn thấy, tất cả pháp trận dùng một loại phương thức mà bọn họ chưa từng được biết đến, cũng khó có thể hiểu được bắt đầu tự mình vận chuyển.
Từng chùm ánh sáng từ đỉnh của những vọng lâu này bắn lên không trung cao cao.
Trên tường thành mới được xây dựng ở Trường Lăng tỏa ra khí tức khác thường, kết hợp với những chùm ánh sáng này tạo thành một cái pháp trận khổng lồ.
- Ngoại trừ lực lượng của bản thân ngươi, việc hao hết thủ đoạn cuối cùng để trở lại Trường Lăng còn có ý nghĩa gì sao?
Đúng lúc này Đinh Ninh lại bình tĩnh nhìn Trịnh Tụ, hỏi ra một câu này.
- Trong nháy mắt khi thanh âm của hắn vang lên, Khí hải trong cơ thể Trịnh Tụ phát ra tiếng sụp đổ thật lớn.
Da thịt ở phần bụng trơn bóng của nàng sinh ra một loại xoay tròn như vòng xoáy quỷ dị.
Ngọc Cung nằm sâu trong Khí hải của nàng vỡ vụn sụp đổ.
Điều này có nghĩa là tu vi của nàng gần như phế đi toàn bộ.
Vô số tinh quang rực rỡ hiển hiện bên ngoài cơ thể nàng, trực tiếp xông lên không trung vô tận, mang theo thân thể của nàng bay lên trên.
Trong nháy mắt này, nàng tựa như muốn biến thành sao trời, bay về phía Tinh hải. (Tinh hải: biển sao)
Không tới cuối cùng, bất kể là dạng tu sĩ nào cũng sẽ không nỡ bỏ đi tu vi mà chạy trốn.
Thế nhưng Đinh Ninh lại không muốn nhìn nàng biến mất ngay trước mắt, cứ như vậy chạy trốn thành công.
Trước đó không lập tức xuất thủ, là bởi vì hắn vẫn luôn tập trung điều động tất cả chân nguyên cùng nguyên khí có thể vận dụng.
Lúc này hắn chợt xuất kiếm.