Đây là kiếm mạnh nhất từ khi hắn và Trịnh Tụ giao thủ tới bây giờ.
Cũng là kiếm mạnh nhất của hắn từ trước đến nay.
Khi kiếm ý của hắn bắt đầu hình thành, lực lượng từ trong thiên địa được dẫn dắt đến bắt đầu ngưng kết, hình thành sát ý chân chính, rất nhiều Tông sư trên thế gian đều cảm ứng được.
Bao gồm cả Bạch Sơn Thủy ở đất Sở xa xôi.
Kể cả Triệu Tứ tiên sinh vừa mới thu hồi kiếm bản mệnh của mình.
Hai đại Tông sư này đồng thời sinh ra cảm ứng, đều không khỏi lặng lẽ nghĩ đến, còn có ai trên thế gian này có thể chịu được một kiếm như vậy.
Quan điểm của bọn họ đại biểu cho quan điểm của tất cả Tông sư có thể cảm nhận được.
Loại sát ý này làm cho các Tông sư tha hương xa xôi đều cảm thấy kính sợ, cảm thấy tim mình đập nhanh một cách khó hiểu.
Trong mắt tất cả bọn họ, một kiếm này xuất hiện cũng chỉ có thể mang ý nghĩa trận chiến giữa Đinh Ninh cùng Trịnh Tụ kết thúc.
......
Đại Hình kiếm trong tay Đinh Ninh vung thẳng tinh không vô tận.
Mặt đất trước mặt hắn im ắng nứt ra.
Một cỗ khí tức U Minh từ sâu trong lòng đất rẽ đất phun ra, mang theo vô số hạt cát màu đen, giống như Địa ngục đã mở ra một cánh cửa, chờ đợi Trịnh Tụ rơi xuống.
Một đạo ảnh kiếm vô cùng to lớn từ dưới đất bốc lên, quét về phía Trịnh Tụ đã bay lên giữa không trung.
Trong miệng Trịnh Tụ phát ra một tiếng kêu rên.
Tinh quang bên ngoài cơ thể nàng lắc lư kịch liệt.
Ánh sao từ hư không vô tận rơi xuống trong nháy mắt này trở nên cực kỳ chói mắt, tạo thành trụ ánh sáng rộng lớn mấy trăm trượng.
Dưới hào quang cực độ này, một đạo ảnh kiếm này của Đinh Ninh có vẻ càng thêm u minh, hắc ám.
Tinh quang như xích sắt không ngừng vỡ vụn.
Chùm sáng tinh quang đứt gãy lại không hề tiêu tán, mà giống như xiềng xích bình thường đứt gãy, điên cuồng vung vẩy ở bên ngoài cột sáng.
Trong thành Trường Lăng, những ngôi sao trên bầu trời tương liên với những vọng lâu cùng tường thành và tinh quang bên ngoài cơ thể Trịnh Tụ bắt đầu lắc lư kịch liệt.
Bụi bặm giữa mái hiên, trong khe hở của tường thành bắt đầu rơi như tuyết bay.
Đại đa số người trong thành Trường Lăng không biết lúc này đang xảy ra chuyện gì.
Trong ánh mắt hoảng sợ của bọn họ, tường thành nguy nga mới xây kia đầu tiên là chịu không nổi khí cơ chấn động như vậy, bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Những vết nứt này mang theo tiếng vang kinh khủng, dùng tốc độ kinh người kéo dài trên tường thành, sau đó trong vết nứt có đá vụn không ngừng rơi xuống, nối liền sau đó là đá vụn lớn hơn.
Tường thành bắt đầu sụp đổ từng đoạn.
Sau đó vọng lâu cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Pháp trận ở trung tâm vọng lâu cũng bắt đầu sụp đổ.
Tinh quang tràn đầy giống như nước chảy xuôi ra từ trong pháp trận, theo vết nứt của vọng lâu thẩm thấu ra ở trên bề mặt tường.
Tất cả các vọng lâu ở Trường Lăng bị hào quang kinh khủng này thắp sáng.
Hai tay Đinh Ninh cực kỳ ổn định.
Mặc dù da thịt trên hai tay hắn cũng bắt đầu nứt ra, có máu tươi theo cổ tay không ngừng chảy xuôi vào trong ống tay áo, nhưng Đại Hình kiếm của hắn mang ra kiếm ý U Minh, lại vẫn vững vàng tiến về phía trước.
Vô số tinh quang đứt gãy như xiềng xích quất vào đạo kiếm ảnh U Minh thật lớn kia.
Trung tâm của chùm sáng tinh quang, khi cảm thụ được cỗ cắt chém kiên định này, Trịnh Tụ đột nhiên điên cuồng hét rầm lên.
Nàng đã vận dụng tất cả các thủ đoạn.
Từ khi ra khỏi quận Giao Đông, tiến vào Trường Lăng cho đến lúc này, đây là lần đầu tiên nàng không thể nào khống chế vận mệnh cùng sinh tử của mình, nàng giống như là một con cá vô năng vô lực đặt trên bàn, chỉ có thể mặc cho pháp trận Trường Lăng cùng kiếm trong tay Đinh Ninh định đoạt.
Nàng rất rõ ràng lực lượng pháp trận nào, song nàng lại không cách nào tưởng tượng, kiếm của Đinh Ninh vận mà còn đang tiến lên, vậy mà còn đang không ngừng phá vỡ cái loại lực lượng khổng lồ đang bao bọc lấy nàng.
Thân thể Đinh Ninh bay ngược về phía sau.
Đây là một cuộc đối kháng không thể diễn tả bằng lời.
Trong cảm giác của hắn, uy áp khổng lồ của pháp trận này dường như có thể hoàn toàn nghiền nát thân thể hắn chỉ sau một khắc.
Thế nhưng ngay giờ khắc này, hắn cũng phát ra một tiếng thét lớn.
Nương theo một tiếng thét chói tai của hắn, Đại Hình kiếm trong tay hắn chuyển chém thành đâm, mà mấy cỗ chân nguyên trải qua việc không ngừng áp súc trong cơ thể lại biến thành kiếm khí sắc bén nhất thế gian này, bộc phát ra từ mũi của Đại Hình kiếm.
Kiếm khí óng ánh bị ép thành giọt nước, lại nhanh chóng ngưng đọng.
Một tiếng răng rắc khẽ vang.
Kiếm khí này bị bẻ gãy, song cũng đã đâm thủng tầng tầng tinh quang, đứt gãy ngay ở trong cột sáng.
Một đoạn kiếm khí này lượn một vòng ở trước mặt Trịnh Tụ, xẹt qua ngay trước mặt nàng.
Cùng lúc đó, tay trái của Đinh Ninh chỉ lên không trung vạch một cái.
Lực lượng còn lại trong cơ thể hắn đều theo ngón tay, hội tụ trong một thanh Mạt Hoa Tàn kiếm.
Mạt Hoa Tàn kiếm nổ vang một tiếng ầm thật lớn, chuôi kiếm gần như nổ tung một đoạn.
Thanh tiểu kiếm còn sót lại này mang theo khí tức điên cuồng, mang theo một loại khí tức ngọc đá cùng vỡ không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, xuyên qua khe nứt tinh quang đã sắp khép lại, lần thứ hai nhanh như tia chớp đâm vào tâm mạch Trịnh Tụ!
Một tiếng xùy nứt vang.
Một cỗ máu tươi phun ra ở chỗ mũi kiếm.
Thanh tàn kiếm này thấm đẫm máu tươi, ngay cả hoa nhỏ màu trắng trên thân kiếm cũng có vẻ kiều diễm dị thường.
Bóng dáng Trịnh Tụ bên trên bầu trời lúc này chợt mờ đi.
Giữa thân kiếm có tàn ảnh của một bàn tay như bạch ngọc.
Lòng bàn tay bị xuyên thủng và cắt ra.
Tình cảnh này ngưng đọng ở trong mắt Đinh Ninh trong tích tắc, sau đó lại nhanh chóng biến mất.
Tất cả các ngôi sao từ bầu trời rơi xuống trong nháy mắt này cũng biến mất.
Tinh quang ngưng kết như xiềng xích, đồng loạt vỡ vụn, biến thành vô số điểm sáng rực rỡ, như ánh bạc bay lả tả ở trong thiên địa.
Tàn ảnh của Trịnh Tụ cũng tiêu tán bên trong đầy trời ánh bạc này, làm cho người ta có cảm giác, dường như nàng cũng đã hóa thân thành vô số ánh bạc, nguyên khí trở về tinh không, biến mất ở phiến thiên địa này.
Đinh Ninh chậm rãi thu hồi Đại Hình kiếm.
Hắn đã cố gắng hết sức.
Hắn biết Trịnh Tụ vẫn chưa bị một kiếm này của hắn ám sát.
......
Tinh quang biến mất.
Thân thể trần trụi của Trịnh Tụ bị nâng đến độ cao mà người tu hành khó có thể đạt tới.
Da thịt trắng như sứ của nàng trong nháy mắt bị tinh thần nguyên khí lạnh lẽo và tịch diệt cắn nuốt thành màu xanh xám, tiếp theo bao trùm ra một tầng sương lạnh tối tăm.
Trong nháy mắt tiếp theo, nàng rơi vào bóng tối vô biên, thuận theo thông đạo nguyên khí trở về, rơi xuống đất.
Nàng thực sự đã rơi vào cảnh nội nước Tần.
Song nàng biết pháp trận rốt cuộc lại không khống chế được, vẫn không thể để cho nàng trở về thành Trường Lăng.
May mắn duy nhất chính là nàng vẫn còn sống sót.
Khi nàng có được ý thức một lần nữa, nàng cảm thấy lạnh lẽo.
Nàng té úp trong vũng bùn nơi hoang dã.
Trong tầm mắt có chút mơ hồ, nàng nhìn thấy trên bầu trời có vô số cơn lốc màu đen cùng vô số lưu hỏa do tinh thần nguyên khí hình thành giống như con rồng khổng lồ xuyên qua bốn phương tám hướng.
Nguyên khí thiên địa trong tầng mây nhiễu loạn không yên, phát ra từng trận sấm sét.
Nàng cảm thấy may mắn trước tiên.
Sau đó nàng đột nhiên cảm thấy ở má trái có chút lạnh, lạnh hơn tất cả các bộ phận còn lại của cơ thể.
Cái lạnh này thấm sâu vào tủy xương trên khuôn mặt của nàng, khắc sâu vào nhận thức của nàng.
Tay nàng gian nan nâng lên, theo bản năng chạm vào chỗ đó.
Sau đó nàng cảm nhận được chỗ mình chạm vào không hề lạnh.
Mà lại là nóng ẩm.
Có máu tươi nóng bỏng không ngừng chảy xuống từ chỗ đó, bị khí tức rét lạnh bên ngoài nhanh chóng đông lạnh.
Mà nơi ngón tay nàng chạm tới, máu thịt lại thiếu đi, chỉ còn xương cốt.
Hô hấp của nàng đột nhiên ngừng lại.
Nàng giống như một con rối bị đóng băng, ngón tay hoàn toàn cứng ngắc dừng lại trên phần xương mà nàng chạm vào, bất động trong một thời gian dài.
Lúc này nàng hoàn toàn không chú ý tới, một bàn tay khác của nàng cũng không hề nâng lên, trên bàn tay có một thanh kiếm sáng, gần như tách rời toàn bộ bàn tay của nàng ra.