Đinh Ninh ngồi xuống, một lượng lớn chân nguyên tích góp trong cơ thể hắn cũng đã hao hết.
Giống như voi khổng lồ ngã xuống đất sẽ càng khó bò lên hơn so với thú nhỏ bình thường, lực lượng trong cơ thể càng mạnh, lúc này trống rỗng, sẽ mang đến cảm giác mệt mỏi cùng vô lực cũng càng nhiều.
Hắn mệt mỏi đến mức ngay cả trong xương cốt cũng là một loại tư vị khó chịu khó tả.
Thế nhưng hắn biết, Trịnh Tụ sẽ còn khó chịu hơn cả hắn.
Một kiếm vui sướng đầm đìa mà hắn xuất ra cuối cùng, đã mang toàn bộ phẫn nộ cùng oán khí của hắn chém ra ngoài.
Cho nên tâm tình của hắn lúc này đã không hề còn chút lo lắng nào, cực kỳ thoải mái.
Bầu trời truyền đến tiếng gầm của Đằng Xà.
Một tên nữ tu xuất hiện ở phía sau Đinh Ninh.
Cô là nữ tiểu thư Trần quốc - Kỷ Thanh Thanh.
Có không ít người theo Đằng Xà đến đây, nhưng cho dù là Trưởng Tôn Thiển Tuyết và Thanh Diệu Ngâm đều cố ý tụt lại phía sau một bước.
- Ả chết chưa?
Kỷ Thanh Thanh có chút bối rối, mang theo một chút Thần khí cổ quái hỏi.
- Chưa chết.
Đinh Ninh cười cười nhìn cô, lắc đầu nói:
- Nhưng ta hoàn thành hứa hẹn với ngươi, chém một kiếm trên mặt nàng, nàng bị thương chắc chắn còn nặng hơn so với ngươi năm đó. Hơn nữa hạt sen Linh Liên kia đã không có hiệu quả đối với nàng.
Thân thể Kỷ Thanh Thanh hơi chấn động.
Cô im lặng trong một thời gian dài, sau đó từ từ nói:
- Như vậy tốt rồi.
Sau đó cô liền cầm ô, phóng thích chân nguyên, ngăn cản hàn khí giúp Đinh Ninh.
Cô giống như người hầu chân chính phụng dưỡng ở bên cạnh, chờ đợi những người còn lại đến.
Đinh Ninh đã hoàn thành lời hứa với cô, cô cũng tuân theo ước định trong lòng, trước khi ân oán của Ba Sơn Kiếm Tràng cùng Nguyên Vũ được giải quyết triệt để, cô sẽ thành người hầu bên cạnh Đinh Ninh.
......
Trịnh Tụ rốt cục bắt đầu cảm giác được thống khổ.
Cơ thể nàng bắt đầu khiến cho nàng cảm thấy đau đớn.
Không chỉ có vết thương trên mặt, vết thương thật lớn trên bàn tay trái, còn có da thịt toàn thân nàng hay sâu trong máu thịt đều là vô cùng đau đớn.
Mặc dù nàng có thể khống chế những tinh thần nguyên khí tịch diệt kia, song tinh thần nguyên khí dù sao cũng không phải là vật của thế giới này. Cho nên sự khống chế của nàng đối với những tinh thần nguyên khí này giống như đùa với lửa khi còn bé, khi thế lửa vẫn luôn nằm trong khống chế, liền cảm thấy ấm áp, ngọn lửa bốc lên cùng biến hóa làm cho người ta cảm thấy thú vị, song khi không khống chế được thế lửa, sẽ đốt ngược quần áo, thiêu ở trên người, giống như là cực hình.
Nàng tích súc tinh thần nguyên khí ở trong pháp trận Trường lăng nhiều năm để hình thành Tinh kiều, làm cho nàng bay lên độ cao vô hạn, mặc dù cuối cùng vẫn bị Đinh Ninh chặt đứt, nhưng vẫn để cho nàng chạy thoát truy sát, an ổn rơi xuống đất. (Tinh kiều: cầu sao)
Nhưng tinh thần nguyên khí cực kỳ cường đại cũng đã không chịu sự khống chế của nàng, tinh thần nguyên khí thấm vào thân thể nàng lại giống như dẫn lửa đốt thân thể lúc còn nhỏ.
Ngọc cung sâu trong khí hải của nàng vỡ vụn, tu vi hoàn toàn phế đi, không cách nào chống đỡ những nguyên khí này ăn mòn cùng mang đến thống khổ.
Càng mấu chốt chính là thân thể nàng đã sinh ra tính kháng thuốc đối với hạt sen Linh Liên - loại Linh dược chữa thương tốt nhất trên thế gian này, thế nên cho dù có hạt sen Linh Liên ở trong tay, nàng cũng không cách nào chữa thương.
Huống chi nàng hiện tại trần truồng như nhộng, ngay cả vải băng bó vết thương cũng không có một mảnh.
Nàng nhìn thấy bàn tay trái gần như tách ra hai nửa của mình, đôi môi bắt đầu run rẩy, mà tay phải còn nguyên vẹn cũng bắt đầu run rẩy theo.
Sau đó nàng cắn răng giựt mấy chục cọng cỏ khô héo, dùng răng và tay phải chà xát thành dây cỏ, cứng rắn buộc tay trái lại.
Sau đó nàng đã sử dụng toàn bộ lực lượng của mình, cố gắng đứng dậy.
Có vô số cảm giác như kim đâm vẫn từ lòng bàn chân truyền vào sâu trong xương cốt thân thể nàng.
Đôi chân của nàng bắt đầu run rẩy.
Nàng nhìn thấy da thịt thân thể mình giống như da tự nhiên được sản xuất nhưng thất bại, phủ đầy vết thương mưng mủ màu xanh đen, một ít huyết mạch hiện lên trên da thịt, tựa như sẽ tranh nhau chui ra khỏi da thịt trong hô hấp tiếp theo.
Những chỗ trên người nàng từng đủ để làm cho nữ nhân trong thiên hạ ganh ghét, lúc này thậm chí có thể dùng vô cùng thê thảm để hình dung.
Điều này rốt cục khiến cho nàng không thể thừa nhận, phát ra một tiếng gào thét thê lương như dã thú bị thương.
Không ai chú ý.
Đây là một vùng ngoại ô cách Trường Lăng rất xa.
Bởi vì nàng bắt đầu trưng binh với số lượng lớn vào mùa xuân năm ngoái, tất cả các quận và huyện của vương triều Đại Tần đều thiếu lao động, rất nhiều đất nông nghiệp trở nên cực kỳ hoang vắng, cỏ dại mọc đầy.
Rất nhiều nơi trong Tần cảnh còn chưa có tuyết rơi.
Vùng ngoại ô này cũng vậy.
Những cỏ dài khô vàng này bị hàn khí đông cứng đến thẳng đứng, nhìn qua càng thê lương.
Trong tầm nhìn của nàng, chỉ có một ngôi làng ở bên trái phía trước.
Tiếng gào thét của nàng đã khiến cho ngôi làng kia vang lên một trận chó sủa.
Không biết qua bao lâu.
Trịnh Tụ bắt đầu đi về phía ngôi làng nọ.
Đầu gối của nàng rất mềm, nàng thậm chí cảm thấy đôi chân của mình mềm mại như sợi mì ở Trường Lăng.
Bình thường khoảng cách này đối với nàng mà nói cũng không tính quá xa, hiện tại lại trở nên vô cùng xa xôi.
Không biết bao lâu sau, rốt cuộc nàng đã đi vào ngôi làng.
Đôi chân và phần đùi của nàng bị cỏ dại và bụi gai cắt ra càng nhiều vết thương, mùi máu tươi và tiếng thở dốc nặng nề của nàng đã thu hút sự chú ý của những con chó trong làng.
Có mấy con chó từ dưới mái hiên hoặc góc phòng khác nhau chui ra, xông về phía nàng.
Song còn không đợi đến gần, những con chó này đã ngửi được khí tức nguy hiểm, cảm nhận được mùi vị của tinh thần nguyên khí tịch diệt nhộn nhạo trên người nàng.
Bọn nó trong nháy mắt cụp đuôi, nghẹn ngào khẽ kêu rồi điên cuồng chạy xa.
Nàng đi tới trước một sân nhỏ gian nhà phía dưới cây lê.
Có một số quần áo của phụ nữ được phơi ở đó.
Song không biết do tiếng chó sủa kia khác thường, hay là tiếng bước chân cùng tiếng hít thở của nàng quá mức nặng nề, khi tay nàng còn chưa tiếp xúc với quần áo bằng vải thô kia, cửa viện nọ đã cạch một tiếng mở ra.
Một phu nhân trên tay còn cầm một ít rau quả chưa rửa sạch đi ra.
Khi chợt nhìn thấy khuôn mặt Trịnh Tụ, người phu nhân này sợ hãi lui về phía sau một bước, há mồm muốn thét ra tiếng chói tai.
Cũng đúng lúc này, Trịnh Tụ theo bản năng vươn hai tay ra.
Trong tiềm thức của nàng, người phụ nhận này sẽ bị nàng giết chết trong nháy mắt.
Bởi vì nàng không muốn để cho người phụ nữ này gọi ra tiếng, cũng không muốn để cho người nhìn thấy bộ dáng này của nàng sống sót.
Nhưng trong không khí phía trước hai tay nàng vang lên một tiếng vang khẽ, lực lượng dẫn ra chỉ khẽ phất phất sợi tóc trước trán người phu nhân này.
Tiếng la hét chói tai của người phụ nhân này vang vọng trong không khí.
Trong tích tắc, Trịnh Tụ đã đến trước mặt cô, hai tay bóp chặt cổ họng cô.
Trong đầu Trịnh Tụ có chút trống rỗng.
Hai tay của nàng không ngừng phát lực, nhưng đây lại là thời khắc nàng suy yếu nhất, trong cơ thể lại không hề có lực mới sinh ra, thân thể nàng mềm nhũn gần như dựa vào ngực người phụ nhân này.
Người phụ nhân này bị bóp cổ đến sắc mặt tím tái, kêu không ra tiếng.
Mấy tiếng kinh hô cùng tiếng quát giận dữ lại vang lên trong sân chung quanh.
- Con điên này từ đâu tới!
Một tiếng "oành" theo một tiếng mắng chửi tức giận vang lên.
Trịnh Tụ bị một cây củi khô đánh ngã xuống đất.
Ánh sáng trước mắt nàng chợt tắt, trời đất bắt đầu tối đen.
Người phụ nhân chưa tỉnh hồn kia sợ hãi đến mức khóc ồ lên.
Có thanh âm phỉ nhổ vang lên.
Trịnh Tụ không thể nhìn rõ mọi thứ, trong ý thức còn sót lại của nàng, dường như mình bị người ta đá hai cước, sau đó nàng cuộn mình lại, tựa như bị người kéo đến bên đống củi cách đó không xa.
Lại qua hồi lâu, có người có chút thương hại, cầm một cái áo cũ đắp lên người nàng.
- Gây nghiệt a, sao lại điên thành như vậy, lại biến thành bộ dáng này.
Đó là giọng nói của một bà già.
Thân thể Trịnh Tụ run rẩy, nàng giống như một nữ nhân điên và ăn mày chân chính, cuộn mình dưới cái áo cũ này.