Trường Lăng có chút hỗn loạn.
Những vọng lâu sừng sững như người khổng lồ đã sụp đổ hơn phân nửa trong một đêm đó, thậm chí ngay cả tường thành mới xây dựng cũng sụp đổ rất nhiều chỗ.
Hoàng đế Nguyên Vũ ở Quan Trung, quân đội chủ lực của Đại Tần đều toàn lực đuổi giết quân đội hai nước Yến Tề đang tan rã.
Lúc Triệu Cao rời khỏi Hoàng cung cũng chỉ dùng xe ngựa cực kỳ tầm thường, không có quyền quý nào lúc này sẽ quan tâm hành động của một vị y quan như vậy.
Ngoại trừ một người.
Một chiếc xe ngựa cũng rất bình thường đến bên cạnh xe ngựa của Triệu Cao, người ngồi trong chiếc xe ngựa này là Trần Giám Thủ của Giám Thiên Ty.
Trong toa xe ngựa tầm thường, bởi vì hắn tồn tại mà tràn ngập một loại khí tức âm u khó tả, dường như trong không khí có vô số cây rêu vô hình đang sinh trưởng.
- Ngươi muốn làm gì?
Trần Giám Thủ rất trực tiếp hỏi.
- Ngươi rời khỏi Trường Lăng, có thể bảo đảm không ai biết được hay không, nếu như không thể, vậy cũng không cần đi theo ta.
Triệu Cao trả lời câu này.
Trần Giám Thủ nhíu mày, nói:
- Trường Lăng hiện nay có rất ít người rời khỏi mà Giám Thiên Ty không biết, nhưng người của Giám Thiên Ty rời đi lại rất ít người có thể biết, về phần ta, nếu ta muốn rời đi thì sẽ không ai biết được.
Triệu Cao cực kỳ đơn giản nói:
- Vậy thì đi theo.
Trần Giám Thủ không hỏi nhiều, đợi đến khi ra khỏi Trường Lăng, dọc theo con đường ven sông Vị Hà xuyên qua vùng ngoại ô, Triệu Cao lúc này mới nói:
- Giết Trịnh Tụ.
......
Khi chân nguyên trong cơ thể biến mất, tất cả chức năng của thân thể đều suy nhược, bao gồm cả nhận biết.
Nhận biết của Trịnh Tụ trở nên yếu đi rất nhiều.
Khi nàng cảm giác được khí tức của một ít người tu hành, đã có tiếng bước chân vang lên bên ngoài phòng ngủ của nàng.
Cỗ khí tức gần với nàng nhất cũng thực sự rất quen thuộc với nàng.
Hô hấp của nàng bắt đầu không khoái.
Cả thế giới dường như trở nên tối tăm, giữa ngực và phổi của nàng dường như đang có rêu xanh sinh trưởng.
Cánh cửa dễ dàng biến mất.
Giống như phong hóa mục nát, biến thành bụi bặm.
Trịnh Tụ từ trên giường ngồi dậy, nàng nhìn Trần Giám Thủ ở cửa, rốt cục xác định không phải nhận biết của mình xảy ra vấn đề.
Nàng có chút không biết làm thế nào, bởi vì cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ tới, người xuất hiện ở nơi này vậy mà là Ty thủ Giám Thiên Ty.
Trần Giám Thủ nhìn thấy nàng lần đầu tiên, tâm thần cũng sinh ra chấn động kịch liệt.
Hắn nhìn vết thương đáng sợ trên mặt, nhìn da thịt nàng đổi màu, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới nữ chủ nhân Trường Lăng cao cao tại thượng kia lại có một ngày biến thành bộ dáng này.
Nhận biết của Triệu Cao thoái hóa còn lợi hại hơn so với Trịnh Tụ, thân thể y cũng dần dần trở nên không kém gì người bình thường.
Sau khi Trần Giám Thủ khóa chặt căn viện này thì hắn mới đi theo, song khi đi qua cái giếng kia, y vẫn ngửi được mùi máu tươi, cảm giác được những thi thể trong giếng.
Lại nghĩ đến một ít tin tức ven đường truyền tới, y biết thôn xóm bị tàn sát kia cũng nhất định có liên quan đến Trịnh Tụ.
Vậy người nhà thực sự của chính mình thì sao?
Lúc trước có phải cũng bị người của quận Giao Đông giết chết trong lúc lơ đễnh như vậy hay không.
Không mang theo bất kỳ lòng thương xót nào, giống như tùy ý giẫm chết một số con kiến trên đường đi.
- Ở trong mắt ngươi, mạng người thật sự đê tiện như vậy sao?
Y đi đến bên cạnh Trần Giám Thủ, nhìn nữ chủ nhân ngày xưa, hỏi.
Trịnh Tụ nhìn y, mất thật lâu mới nghĩ đến người này dường như là vị y quan trị liệu cho Hồ Hợi.
Nàng nghĩ mãi mà không rõ vì sao đối phương lại đi theo Trần Giám Thủ đến trước mặt mình, làm sao lại nói một câu như vậy.
- Ngươi là ai?
Nàng không kìm được hỏi.
- Chắc hẳn ngươi biết ta, chẳng qua ngươi không nhận ra ta.
Triệu Cao khom người về phía nàng.
Y đã làm động tác hành lễ này trước mặt nàng vô số lần.
- Là ngươi?
Trịnh Tụ rốt cục nhớ tới y là ai, trong mắt bắt đầu tràn ngập cảm xúc khiếp sợ cùng khó có thể tin được.
Triệu Cao đứng thẳng lên.
Y từ từ nói,
- Hiện tại là ngươi trả lại thứ thiếu nợ ta.
Khuôn mặt Trịnh Tụ trở nên tái nhợt.
Trong nháy mắt này là bởi vì phẫn nộ, nhưng trong nháy mắt tiếp theo lại bởi vì nàng sợ hãi.
Nàng quay đầu nhìn Trần Giám Thủ, đột nhiên nở nụ cười:
- Ngươi lại là vì sao? Chẳng lẽ ta và ngươi cũng có thù?
- Bởi vì Dạ Sách Lãnh.
Trần Giám Thủ trầm mặc một lát, nói tiếp:
- Lúc đầu chỉ bởi vì nàng, sau đó bởi vì Mặc Thủ Thành, bởi vì Hoàng Chân Vệ... Bởi vì bản thân ta.
- Phản! Tất cả các người đều phản! Toàn bộ Trường Lăng đều phản rồi, chẳng qua là ta không biết.
Trịnh Tụ đột nhiên nở nụ cười như điên.
Nhìn nữ tử điên cuồng này hoàn toàn không cách nào liên hệ với nữ chủ nhân lãnh khốc kia, Trần Giám Thủ hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Hiện tại chắc ngươi cũng đã có thể hiểu được cảm thụ của Vương Kinh Mộng năm đó.
Một đạo kiếm quang sáng ngời hiện lên.
Triệu Cao rút kiếm mang theo, đâm về phía nàng.
Cảnh giới tu hành của y trước kia đương nhiên không cách nào so sánh với Trịnh Tụ, nhưng ít nhất y cũng từng là người tu hành cường đại, hơn nữa không chịu bất kỳ thương tổn nào.
Hiện tại Trịnh Tụ vốn rất khó ngăn cản được một kiếm này của y.
Hơn nữa tâm thần Trịnh Tụ lúc này đang dao động kịch liệt.
Một tiếng phốc khẽ vang.
Một kiếm này hung hăng đâm xuyên qua bụng Trịnh Tụ, cắm thân thể nàng về phía sau.
Máu tươi thuận theo rãnh trên thân kiếm không ngừng phun ra, vọt tới trên tay Triệu Cao, tiếp theo nhuộm đỏ nửa người hắn.
Trịnh Tụ kêu to cực kỳ thảm thiết.
Thế nhưng nàng không thể chết.
Bởi vì Triệu Cao không muốn nàng dễ dàng chết đi như vậy, một kiếm này của y đã tránh đi chỗ yếu hại trong cơ thể nàng.
Tay trái Triệu Cao duỗi ra, bóp chặt cổ họng Trịnh Tụ.
Tiếng kêu thảm thiết của Trịnh Tụ không thể tiếp tục vang lên, thân thể nàng cuộn tròn co quắp vặn vẹo.
Hiện tại nàng giống như một con chó.
Trong mắt Triệu Cao không có bất kỳ vẻ thương hại nào.
Y nghĩ đến người nhà của mình, năm đó có lẽ cũng giống như con chó bị giết chết.
Mà y bây giờ cũng muốn giết chết Trịnh Tụ giống như giết chó vậy.
Y rút kiếm đâm vào người Trịnh Tụ, tiếp tục chém xuống lần nữa.
- Là Đinh Ninh giúp ngươi......báo thù... ngươi... ngươi không muốn giúp hắn sao?
Cũng vào lúc này, Trịnh Tụ đột nhiên ngừng giãy dụa, nàng nở nụ cười điên cuồng, nặn ra thanh âm từ trong cổ họng.
Triệu Cao ngừng lại, y buông tay nắm Trịnh Tụ ra.
Ánh mắt Trịnh Tụ cũng đã có chút tan rã, song ý cười điên cuồng của nàng lại càng thêm nồng đậm.
- Ta và Nguyên Vũ từng dùng một số người mà hắn quan tâm để ép hắn vào Trường Lăng, ngươi cũng có thể giữ ta không chết, buộc Nguyên Vũ làm ra một ít trao đổi.
Thanh âm của nàng lúc này ngược lại vô cùng rõ ràng,
- Ta muốn xem Nguyên Vũ sẽ làm như thế nào.
Triệu Cao trầm mặc.
Y không muốn đêm dài lắm mộng.
Nhưng y lại đồng ý yêu cầu của Trịnh Tụ lúc này, y ném kiếm trong tay xuống.
- Nếu ngươi còn muốn xác định năm đó ở giữa Nguyên Vũ và Vương Kinh Mộng đích xác là ngươi chọn sai.... Nếu ngươi còn muốn tuyệt vọng với thế giới này một lần, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Y cười lạnh nói xong câu đó, sau đó bắt đầu giúp Trịnh Tụ băng bó vết thương.
Bản thân y bây giờ là một y quan.
Y có thể bảo đảm Trịnh Tụ sẽ không chết, nhưng y càng có thể bảo đảm Trịnh Tụ không còn cách nào trở thành một người tu hành nữa.
Y càng có thể xác định, khi Trịnh Tụ thực sự chết đi, chắc chắn sẽ thống khổ hơn so với hiện tại.