Thanh kiếm vẫn còn trong tay.
Nhưng Nguyên Vũ nâng thanh kiếm này lên, lại rốt cuộc không thể chạm tới bất kỳ địch nhân nào nữa.
- Ta sẽ chết sao?
Cả người Nguyên Vũ đầy máu và bùn, tóc của y cũng dính đầy những thứ này, nhìn không ra màu sắc, y ngẩng đầu lên, ánh mắt ảm đạm như đom đóm nhìn Đinh Ninh đi tới trước người, trong lòng lộ ra vẻ ngơ ngẩn, nhưng không biết vì sao lại thay đổi giọng điệu tự xưng,
- Quả nhân tung hoành cả đời, sẽ chết như vậy sao?
Đinh Ninh nhìn y, không hề đáp lại mà chỉ khẽ gật đầu.
- Quả nhân vậy mà thật sự phải chết.
Nguyên Vũ nở nụ cười, tiếng cười rất thê lương, vẻ mặt lại rất quỷ dị,
- Đây là vương triều của Quả nhân, chung quanh có vô số con dân của ta, bọn họ lại để ta chết ở chỗ này?
Đinh Ninh lạnh nhạt nói,
- Bởi vì chuyện này rất công bằng.
- Trên đời này làm sao có công bằng thật sự?
Nguyên Vũ lẩm bẩm nói,
- Quả nhân sinh ra đã là Đế vương, mà các ngươi sinh ra cũng chỉ là con dân của Quả nhân.
Đinh Ninh nói:
- Trong lòng con người tự nhiên có công bằng.
Máu trên người Nguyên Vũ càng chảy càng nhiều, y cảm giác mình cùng cả thiên địa dính vào nhau, thế nhưng trong tầm mắt của y, sắc trời lại tối sầm, tối đến mức không nhìn thấy Đinh Ninh trước mắt.
Cuối cùng y đã hiểu được điểm kết thúc cuộc đời mình.
- Quả nhân cả đời này không lỗ.
Y có loại cảm giác muốn khóc, nhưng vẫn mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đinh Ninh đang đứng thẳng,
- Quả nhân chiếm được thiên hạ, trở thành Đế vương đã định trước sẽ được ghi chép trong sử sách, cho dù là thống nhất giang sơn này, công lao phần lớn cũng sẽ ghi vào sử sách của Quả nhân, còn có Quả nhân cũng chiếm được nữ tử mà Quả nhân muốn trở thành Hoàng hậu.
Đinh Ninh không đáp lại những lời này của Nguyên Vũ.
Bởi vì lúc này, khí tức của Nguyên Vũ đã đoạn tuyệt.
Kẻ thù thay đổi cuộc đời của mình đã chết.
Cho dù hắn có nói gì đi nữa, Nguyên Vũ cũng không thể nghe thấy được.
Về phần cuộc đời kẻ thù này, hiển nhiên để cho chuyện xưa và sử sách sau này bình luận.
Trên đê sông yên tĩnh hồi lâu.
Có người nào đó bắt đầu khóc.
Có vài người khóc là vì nhớ tới vị Đế vương này tốt, nghĩ tới mình nhận được ân huệ bởi vì một ít mệnh lệnh của Nguyên Vũ, có vài người khóc cũng vì không giải thích được, chỉ vì cảm thấy sợ hãi đối với sự thay đổi trong tương lai.
Trời đất bốn phía nổi lên gió.
Gió từ bốn phía cuốn về phía cơ thể của Đinh Ninh.
Theo Đinh Ninh động ý niệm, thiên địa nguyên khí bắt đầu chảy xuôi trở về thân thể hắn.
Gió xô đổ thân thể Nguyên Vũ.
Y ngã xuống trong vũng bùn phía trước.
Đây là kết thúc của ân oán tích góp nhiều năm.
Dạ Sách Lãnh trong xe ngựa nhìn tình cảnh như vậy, nàng chắc chắn là một trong những nữ tử kiên cường nhất Trường Lăng, nhưng lúc này nghĩ đến rất nhiều chuyện đã xảy ra trong quá khứ, hốc mắt của nàng vẫn không kìm được ửng đỏ.
Người thoải mái nhất trong xe ngựa chính là Tạ Trường Thắng.
Nhìn Nguyên Vũ đã chết, gã chỉ trầm mặc mấy hơi thở, liền hỏi đám người Tịnh Lưu Ly cùng ở trong xe ngựa,
- Xử lý hậu sự của hắn như thế nào, nghiền xương thành tro, hay là chôn tại chỗ?
Không ai để ý đến gã.
Đinh Ninh đứng lặng lẽ ở bãi sông này thật lâu.
Khi làm xong chuyện này, hắn đã không còn có chấp niệm gì với tòa thành này nữa.
Hắn nhìn thi thể Nguyên Vũ, nghĩ chỉ sợ đến lúc cuối cùng, Nguyên Vũ cũng có thể cảm thấy rất nhiều chuyện mà hắn tranh giành, thì ra lại không thú vị như vậy, vốn cũng không phải là thứ hắn thực sự để ý.
Đinh Ninh trở về xe ngựa, đoàn xe lăn bánh rời đi.
Những người đổ ra khỏi thành cũng từ từ tan đi.
......
Thật ra Nguyên Vũ mới là nhân tố bất an duy nhất, khi y chết đi, mọi chuyện đều rất bình tĩnh tự nhiên.
Đại đa số người dân Trường Lăng đều không biết thi thể Nguyên Vũ được xử lý như thế nào, Ba Sơn Kiếm Tràng không quản, nhưng cũng không có đại táng cực lớn, có lẽ những quân sĩ và triều thần trung thành với Nguyên Vũ đã chọn địa phương chôn cất y.
Vài ngày sau, Phù Tô chính thức đăng cơ, trở thành Tân hoàng. (Hoàng đế mới)
Lại qua mấy chục ngày, Bạch Khải cùng một số thuộc hạ trở về Trường Lăng, trước đó tin tức Bạch Khải phản bội vương triều đã biến mất không dấu vết.
Theo Bạch Khải về triều, thiên hạ đã được dẹp yên.
Ba nước Sở Yến Tề cũng đã biến mất, theo đó là một vương triều thống nhất trước nay chưa từng có.
Một thời gian dài sau đó.
Đo lường cân bằng và tiền tệ cũng thống nhất, theo rất nhiều lệnh ân xá và một số pháp lệnh ưu đãi ban hành, cho dù là những đám người bản địa của Sở Yến Tề, cũng lấy tốc độ kinh người tiếp nhận sự thay đổi như vậy.
- Nhớ lại cố quốc làm gì, ngược lại làm người Tần. Mỗi người đều có ruộng đồng, ai cũng có nhà ở, có cái gì không tốt, còn bận tâm gì nữa.
Ở quận Giao Đông trong mùa xuân ấm áp kế tiếp, trong một quán rượu nào đó, một kẻ say rượu là thương nhân đến từ Tề cảnh nói ra, liền đại biểu cho tiếng lòng của đại đa số mọi người.
Sau khi thiên hạ thống nhất, lợi ích mang lại là điều hiển nhiên.
Không chỉ buôn bán thuận tiện hơn, lưu thông hàng hóa càng thuận lợi, hàng hóa khan hiếm các triều đại ban đầu, hiện tại cũng có thể mua được ở bất cứ chỗ nào, mấu chốt nhất chính là ngay cả giặc cỏ cũng trở nên ít đi, thương đội xuyên qua biên cảnh xưa kia, cũng trở nên ổn định an toàn.
Thương nhân say xỉn trong gió xuân này từ đất Tề lặn lội đến đây, mang theo rất nhiều da đến quận Giao Đông, cũng sắp chở rất nhiều cá khô cùng dược liệu trở về.
Cách đó không xa, một con hẻm gần biển đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Có hoa tươi bay lả tả, có cồng chiêng rền trời, là đang làm hỉ sự.
Rất nhiều em bé đi chân trần theo người lớn từ trong phòng chạy ra ngoài xem náo nhiệt.
Bọn họ cực kỳ ngạc nhiên khi thấy trên biển có rất nhiều thuyền lớn.
- Là nhà giàu nào gả con gái mà khí phái như vậy?
Những người không rõ nguyên nhân này tấm tắc khen ngợi.
Trong khách sạn cách con hẻm kia rất gần, trong một gian phòng lầu trên, lại tụ tập rất nhiều quan viên sắc mặt nghiêm túc.
Những quan viên này đến từ Trường Lăng.
Bọn họ biết rõ đây là đại hôn quan trọng nhất thiên hạ, là đại hôn của Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Hiện tại trong những con thuyền lớn kia, ngoại trừ những Tông sư nổi danh thiên hạ ra, còn có rất nhiều cường giả đến từ hải ngoại xa hơn.
Mà những Vương quốc bên ngoài Âm Sơn cũng sớm phái sứ giả đến.
Mặc dù sau khi rời khỏi Trường Lăng Đinh Ninh đã không hỏi chính nữa, nhưng tất cả quyền quý Trường Lăng đều hiểu được, có một số việc nhất định phải khiến hắn hài lòng.
Một bức văn kiện mật hỏa tốc được truyền đến căn phòng này.
Sau khi thấy rõ nội dung của bức văn kiện mật này, quan viên cầm đầu nhoẻn miệng cười,
- Thánh thượng gia phong Hoàng Chân Vệ vị Hà Công, thấy từ tưởng niệm, quy táng Đông Lăng.
Nghe được mấy câu này của y, quan viên tụ tập đều hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, có loại cảm giác như được giải thoát.
Mấy ngày trước, khi bọn họ biết được Đinh Ninh cùng Trưởng Tôn Thiển Tuyết biến mất lúc đại hôn, cũng nghe được Đinh Ninh hỏi về chuyện quy táng Hoàng Chân Vệ.
Đối với Trường Lăng mà nói, mặc dù hành tung của Đinh Ninh trong đại đa số thời gian đều bất định, phần lớn thời gian đều là du lịch ở nước ngoài, nhưng chuyện hắn cố ý nhắc tới, cố ý quan tâm chính là đại sự chân chính.
......
Trong động phòng, nến đỏ đang lung lay.
Bên ngoài động phòng, một đám người say chuyếnh choáng còn đang rót rượu, còn đang náo loạn.
Đinh Ninh vén khăn cô dâu màu đỏ của tiểu nương tử.
Cho dù đã quen với đủ loại trận chiến, lúc này Trưởng Tôn Thiển Tuyết vẫn xấu hổ đỏ mặt.
Đây thật sự là tân nương tử đẹp nhất thiên hạ, Đinh Ninh nhìn tới mức có chút ngẩn người.
- Đẹp không?
Có một số tiếng cười vang lên trên mái nhà.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết xấu hổ dậm chân.
Đinh Ninh lại hào phóng ngẩng đầu lên, lớn tiếng cười nói:
- Rất đẹp, nhìn mãi không chán.
(Hết)
Cảm ơn độc giả đã đi đến cuối cùng bộ truyện, đã ủng về về mặt vật chất và tinh thần cho team dịch, trong quá trình dịch có nhiều sai sót rất mong được bỏ qua. Hẹn mọi người ở một bộ truyện khác.