Loại chiêu kiếm này rất bình thường, cũng không đẹp mắt, nhưng lại kéo dài cánh tay đến cực hạn, hơn nữa bất kỳ người nào hiểu được một kiếm này đều sinh ra cảm giác cực kỳ kinh diễm, bởi vì Đinh Ninh đã phát huy sự nhẹ nhàng một kiếm này đến cực hạn.
Nguyên Vũ vẫn muốn dùng chiến pháp lưỡng bại câu thương, như vậy đương nhiên có thể bù đắp cho việc vận dụng kiếm chiêu, ở phương diện gặp chiêu phá chiêu, Nguyên Vũ cũng không cho rằng mình có thể thắng Đinh Ninh.
Nhưng đúng lúc này, Nguyên Vũ có thể khẳng định, khi mũi kiếm của đối phương chạm đến thân thể của mình, bất kể mình dùng phương thức nào xuất kiếm, kiếm của bản thân cũng không có khả năng đụng tới thân thể Đinh Ninh.
Cho nên y chỉ có tránh, hoặc là ngăn cản một kiếm này.
Chợt hiện sẽ có khả năng gặp phải càng nhiều Kiếm chiêu liên miên không ngừng truy kích, cho nên Nguyên Vũ phẫn nộ quát lớn, kiếm trong tay vung lên một đóa hoa kiếm, cứng rắn đạp vào một kiếm này của Đinh Ninh.
Đinh Ninh nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoa kiếm mà Nguyên Vũ run rẩy chém qua chỉ là tàn ảnh khi kiếm trong tay hắn thu hồi.
Thân thể Đinh Ninh nhẹ nhàng nhảy về phía bên trái Nguyên Vũ, thân thể như cành Dương liễu đung đưa trong gió, mặc dù không có chân nguyên phụ trợ, trong nháy mắt hắn vẫn đâm liên tục ra bốn kiếm, trong không khí sáng lên bốn đạo kiếm quang.
Tốc độ kiếm đủ nhanh để lừa dối ánh mắt và nhận thức của con người.
Bốn kiếm này rõ ràng đâm ra có trước có sau, lúc này lại làm cho người ta không cách nào phân rõ kiếm nào trước, kiếm nào sau.
Đây lại là một chiêu xuất phát từ Kiếm kinh của Khúc Liễu Kiếm Viện, một chốn tu hành tầm trung ở Trường Lăng, nhưng tất cả mọi người đều thật không ngờ, kiếm chiêu như vậy có thể nối liền ngay sau chiêu kiếm của Bạch Viên Kiếm Kinh, hơn nữa lưu loát đến mức khiến người ta cảm thấy hoàn mỹ.
Trước người Nguyên Vũ sáng lên một màn kiếm.
Cổ tay Nguyên Vũ linh hoạt đến mức tựa như không xương, thân thể y vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, liền khiến cho kiếm trong tay như Khổng tước xòe đuôi tạo thành màn kiếm ngăn cản trước bốn đạo kiếm quang này.
Nhưng mà vẫn không có thanh âm hai thanh kiếm va chạm vào nhau như trước.
Một kiếm này của y vẫn thất bại.
Thân thể Đinh Ninh đã xẹt qua bên cạnh y.
Trong nháy mắt này kiếm của Đinh Ninh chưa từng trực tiếp chém về phía thân thể y, nhưng mũi kiếm đã xốc một mảnh bùn ở trên mặt đất lên, ném về phía sau lưng hắn.
Trong lòng Nguyên Vũ chợt dấy lên lửa giận mãnh liệt, hai chân y đột nhiên phát lực, cứng rắn xoay chuyển thân thể của mình, kiếm theo người xoay chuyển, giơ ngang ngăn cản khối bùn đất này.
Thế nhưng y đã không thể chặn được một khối bùn đất này.
Khối bùn đất này theo thế kiếm cũng không phải trực tiếp đụng tới, mà mang theo một loại xoay tròn quỷ dị, khi tiếp cận trước người y lại cứng rắn vẽ ra một vòng cung, lướt qua thân kiếm chắn trước mặt, theo một tiếng phốc nặng nề, cứng rắn đánh trúng ngực Nguyên Vũ.
Một mảnh tiếng kinh hô không kiềm chế được vang lên.
Ngực Nguyên Vũ đau đớn, hô hấp trì trệ.
Mặc dù không mang theo bất kỳ chân nguyên nào, trên khối bùn đất này vẫn mang theo lực lượng không nhỏ.
Nhưng so với thống khổ, thứ Nguyên Vũ không cách nào thừa nhận lại là loại cảm xúc nhục nhã này.
Bùn ẩm ướt bắn tung tóe trên ngực y, rất nhiều bùn đất bắn vào cằm, bắn tung tóe trên mặt y.
Đinh Ninh đã lẳng lặng đứng yên trên mặt đất cách y không đến hai trượng, thừa dịp y lúc này hô hấp không thông, đang chậm rãi điều chỉnh hô hấp.
Bất kể ở thế giới Võ giả bình thường, hay là ở trong thế giới của người tu hành, một phương có thể có thời gian nghỉ ngơi cùng điều tức hiển nhiên sẽ có chiến lực lâu dài hơn.
Nguyên Vũ đã hồi phục hô hấp.
Hô hấp của y lại không khỏi nặng nề lên.
Y và Đinh Ninh chỉ giao thủ mấy chiêu, nhưng kiếm trong tay y, ngay cả thân kiếm của Đinh Ninh cũng không thể chạm tới!
Mặc kệ y không phục như thế nào, trong lòng y lúc này rõ ràng đến cực điểm, bất kể đối với việc vận dụng chiêu kiếm, hay là loại kinh nghiệm chiến đấu này, y cũng không có khả năng đánh đồng với Đinh Ninh.
Đinh Ninh chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của hắn lướt qua đầu Nguyên Vũ, nhìn về phía bầu trời phía trên Trường Lăng.
Hắn nhẹ nhàng nói ra:
- Hiện tại chắc hẳn ngươi đã hiểu rồi? Có một số chuyện không phải là những gì ngươi nghĩ ... Thế giới ngươi nghĩ và thế giới thực luôn luôn có một khoảng cách lớn. Cũng giống như ngươi cho rằng ngươi có thể đánh một trận với ta, giống như ngươi cảm thấy nếu không có ta, ngươi và Trịnh Tụ sẽ trở thành đôi nam nữ chính hoàn mỹ nhất thế giới này.
- Nhưng không phải như vậy.
Đinh Ninh hờ hững lắc đầu,
- Mặc dù ta vào Trường Lăng muộn, có lẽ Trịnh Tụ trở thành Hoàng hậu trước tiên, nhưng về sau có lẽ là Trịnh Tụ phản bội ngươi, cướp lấy ngôi vị Hoàng đế của ngươi, rất nhiều chuyện về sau cũng chưa chắc sẽ phát sinh như ngươi nghĩ.
Tay cầm kiếm của Nguyên Vũ khẽ run rẩy, y không biết nên phản bác như thế nào.
- Thế giới này kỳ thật rất tàn khốc, mặc dù ngươi toàn tâm toàn ý đối tốt với người khác, người ta cũng chưa chắc toàn tâm toàn ý với ngươi, cuối cùng cả đời này đều đang chờ đợi đụng phải một người đúng.
Đinh Ninh nhẹ giọng giễu cợt:
- Huống chi ngay cả toàn tâm toàn ý đối tốt với người khác mà ngươi cũng hoàn toàn không làm được, bất kể đối với bạn bè, đối với người ngươi yêu, ngươi đều luôn dối trá như vậy, xoắn xuýt như thế, dối trá cùng xoắn xuýt đến mức làm cho người ta ghê tởm.
Nói xong một câu này, Đinh Ninh liền xuất kiếm.
Đối với người mà hắn thật sự căm ghét, hắn không có bất kỳ sự đồng tình nào, cũng không muốn cho kết cục tốt đẹp.
Kiếm của hắn không rơi về phía thân thể Nguyên Vũ, mà rơi xuống mặt đất trước người.
Thân thể của hắn lại lui về phía sau.
Nương theo hai chân đạp liên tục, mũi kiếm không ngừng trượt lên ở trong dấu chân hắn lưu lại, xốc ngược lên trên.
Từng mảnh bùn đất theo kiếm của hắn dẫn dắt, không ngừng nhanh chóng bay lên, như từng tấm mảnh kiếm không ngừng bắn về phía thân thể Nguyên Vũ.
Đây cực kỳ không giống như trận quyết đấu giữa Kiếm sư cường đại, rất giống như em bé nhỏ chơi đùa trong bùn đất, nhưng theo đường kiếm trong tay Đinh Ninh không ngừng thay đổi, những mảnh bùn bị giẫm cứng sau đó nhấc lên, cũng có quỹ tích phi hành khác nhau trên không trung.
Có mảnh thẳng như mũi tên, có mảnh như ngói bay lượn trên mặt nước, có mảnh lại từ trên không trung rơi xuống, có mảnh lại như Khí lướt tới, bay vòng vòng trên không trung rồi quay về.
Nguyên Vũ không thể tránh được tất cả những mảnh bùn này.
Y cũng không thể hoàn toàn không để ý những mảnh bùn này mà trực tiếp xông về phía Đinh Ninh.
Lực lượng khối bùn đất lúc trước đã làm cho y hiểu được nếu cứng rắn thừa nhận những bùn đất này đập vào, sẽ không có khả năng theo kịp bước chân Đinh Ninh, không có khả năng đến gần bên người hắn.
Vì vậy y hít một hơi thật sâu, vung kiếm mà thủ.
Thế nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, y lại cảm thấy khó thở.
Kiếm của y chém nát mảnh bùn bay tới, mảnh bùn vỡ vụn thành bụi, che lấp tầm mắt của y, cũng làm cho lượng lớn bụi bặm xông vào trong khoang mũi y.
Y nhịn không được ho khan.
Một mảnh bùn cắt qua má y.
Một máu tươi diễm lệ chảy xuống gò má.
Có rất nhiều mảnh bùn rơi xuống người y, trên người y lại xuất hiện càng nhiều vết thương, càng nhiều máu tươi đang chảy xuống.
Tiếng kinh hô trên đê sông lúc đầu đã hoàn toàn biến mất, thiên địa trở nên hoàn toàn yên tĩnh lại, chỉ có tiếng bùn đất bị đánh nát rất nhỏ, cùng với tiếng xé rách khi mặt đất cứng rắn cắt qua quần áo và thân thể.
Nguyên Vũ rống lên, y bắt đầu điên cuồng vung kiếm, chạy như điên về phía Đinh Ninh.
Mà Đinh Ninh vẫn bình tĩnh né tránh, lui về phía sau.
Lúc này tất cả mọi người đều hiểu dụng ý của hắn.
Hắn chỉ dùng một ít chiêu kiếm đơn giản nhất của Trường Lăng, khiến Nguyên Vũ hiểu được rất nhiều đạo lý, sau đó hắn để y rơi vào tuyệt cảnh giống như Vương Kinh Mộng rất nhiều năm trước.
Bất kể chiến đấu như thế nào cũng không thể thực sự đến trước mặt đối thủ, ngay cả góc áo đối phương cũng không tiếp xúc được.
Nguyên Vũ như bị loại bùn đất bình thường nhất thế gian này phanh thây xé xác.
......
Không có chân nguyên phụ trợ, máu tươi chảy càng nhiều, khí lực càng biến mất càng nhanh, động tác và phản ứng càng chậm.
Nguyên Vũ cảm thấy ánh mặt trời càng ngày càng rực rỡ chói mắt, nhưng trước mắt y lại dần dần mơ hồ.
Một mảnh bùn cắt qua đầu gối của y.
Theo một luồng máu tươi xen lẫn huyết nhục phiêu tán rơi rụng, y cũng không cách nào duy trì cân bằng thân thể mình, quỳ xuống.