Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 904 - Q8 - Chương 232: Trường Hận Là Do

Q8 - Chương 232: Trường hận là do Q8 - Chương 232: Trường hận là do

Ghét một người có cần lý do không?

Đương nhiên là cần.

Đinh Ninh nhìn Nguyên Vũ, chậm rãi ngẩng đầu lên, nói:

- Ta muốn nghe lý do của ngươi.

Nguyên Vũ nói:

- Bởi vì Trịnh Tụ.

Lông mày Đinh Ninh nhíu thật sâu.

Hắn không ngờ vào thời điểm này, Nguyên Vũ chỉ nói ra bốn chữ đơn giản như vậy.

Nguyên Vũ vẫn cười như trước, nhưng trong nụ cười của y lại có rất nhiều vẻ chua xót.

- Ngay từ đầu ta căm hận ngươi rất nhiều thứ, ta căm hận ngươi tự cho là đúng, căm hận ngươi kiêu ngạo, căm hận thiên phú đặc biệt của ngươi, căm hận lực lượng của ngươi áp đảo người tu hành thế gian này, cùng với căm hận ngươi sinh ra uy hiếp đối với vương triều này, đối với ngôi vị hoàng đế của ta, căm hận công cao chấn chủ của ngươi, căm hận ngươi ngông cuồng... Bất cứ điều gì trong tất cả chuyện này, đều có thể là lý do để ta ghét ngươi. (công cao chấn chủ: thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là công lao quá lớn, khiến địa vị quân chủ bị uy hiếp mà trong lòng nghi ngờ.)

Nguyên Vũ vươn tay, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán một cái, nói tiếp,

- Ta vốn cũng không so đo lý do hận ngươi, đối với ta mà nói thì những lý do này cũng đã đủ, nhưng lý do thực sự lại là trong lòng ta không nghĩ, cũng không muốn thừa nhận. Đợi đến khi ta thực sự mất đi nàng, ta mới nguyện ý thừa nhận, lý do khiến ta hận ngươi nhất chính là bởi vì nàng.

Nguyên Vũ đùa cợt nhìn Đinh Ninh, thần sắc lúc này không hiểu sao không có chút suy yếu vô lực nào, trên mặt ngược lại giống như có chút hào quang, y quay đầu nhìn về phía mặt sông Vị Hà, chậm rãi nói tiếp:

- Năm đó khi Trịnh Tụ đến Trường Lăng, nàng là nữ tử xinh đẹp đặc biệt cỡ nào, cho dù lần đầu tiên ta nhìn thấy, đương nhiên cũng vô cùng ái mộ. Nếu không có ngươi, nàng đương nhiên sẽ trở thành Hoàng hậu. Nhưng chỉ vì ngươi mà ta chưa có cơ hội thể hiện tình cảm, nàng đã ở bên ngươi, đã trở thành người yêu của ngươi.

- Đương nhiên sau đó ta vẫn thắng, nàng phản bội ngươi, trở thành Hoàng hậu của ta, thuận tiện chôn vùi Ba Sơn Kiếm Tràng.

- Nhưng nghĩ đến chuyện nàng không phải là thân thể còn trinh, nghĩ đến chuyện ngươi là nam nhân đầu tiên của nàng, lại nghĩ không rõ mặc dù nàng phản bội ngươi, chẳng qua cần vị trí Hoàng hậu này, hay là do ta vẫn không thể sánh bằng ngươi ở trong lòng nàng. Mấy năm nay ta vẫn luôn như ngứa ở cổ họng.

- Ta không phải là người cổ hủ, vì giang sơn xã tắc, làm sao có thể không hiểu việc cởi bỏ những nút thắt này?

- Nhưng cuối cùng không thể giải quyết, cuối cùng tự tay giết chết nàng. Không phải bởi vì những năm này ta quá kiêng kỵ nàng, mà kỳ thật ở trong lòng thuần túy muốn nàng làm một thê tử toàn tâm toàn ý với ta, chỉ bởi vì ta thật sự rất để ý nàng.

- Thì ra ở thế gian này, ta yêu nhất cũng không phải là ngôi vị Hoàng đế, cũng không phải là thanh danh thống nhất thiên hạ, mà là nàng.

Nụ cười Nguyên Vũ càng ngày càng ảm đạm,

- Nhưng đợi đến khi bản thân chịu thừa nhận điểm này lại là quá muộn.

Ánh mắt Đinh Ninh lại càng ngày càng lạnh như băng, hắn lắc đầu, nói:

- Có chịu thừa nhận hay không là chuyện của ngươi, nhưng bởi vì chuyện này mà hủy đi ta và Ba Sơn Kiếm Tràng năm đó, về sau lại hủy đi nàng, đây chẳng lẽ là sai lầm của người khác?

- Ta chỉ nói với ngươi rằng khi nàng chết trước mặt ta, tất cả mọi thứ của ta đã bị hủy diệt. Nhân sinh của ta cùng vương triều thất bại thảm hại, đã không còn bất cứ thứ gì nữa, thù của ngươi đã báo, mà kế tiếp lại hẳn là thời điểm mà ta báo thù.

Nguyên Vũ thu liễm tất cả nụ cười, cũng lạnh lùng lắc đầu,

- Cho nên trận quyết đấu này đối với ngươi mà nói là một trận quyết đấu công bằng, ngươi giết chết ta chính là chấm dứt mọi chuyện, nhưng đối với ta mà nói thì cũng không phải như thế. Cho dù có thể giết chết ngươi, ta cũng sẽ không thể sống sót nữa. Liều mạng đến chết cũng muốn giết chết ngươi, ta cũng không phải không có cơ hội làm được như thế.

Đinh Ninh nâng kiếm trong tay lên, chậm rãi giơ ngang ngực, nói:

- Ngoài ra ngươi còn có điều gì hoặc là di ngôn muốn nói sao?

Nguyên Vũ cũng nâng kiếm trong tay lên,

- Kỳ thật ta cũng đã chờ ngày hôm nay thật lâu.

Hơn mười mảnh cỏ vụn đã bắn ra từ trên mặt đất giữa hai người theo một tiếng này của y vang lên.

Bất kể y hay là Đinh Ninh, trong thân thể lúc này đã không có bất kỳ chân nguyên nào, đương nhiên không có khả năng bởi vì khí tức chấn động mà khơi dậy mảnh vụn như vậy.

Thứu khiến cho những mảnh cỏ vụn này bay ra chính là bước chân của hai người.

Mặc dù mất đi chân nguyên phụ trợ, nhưng lực lượng thân thể của hai người cũng không thể so sánh với người tầm thường.

Bước chân kịch liệt như gió, trong nháy mắt làm cho thân thể hai người kéo ra tàn ảnh ở trong không khí.

Thân thể Đinh Ninh nhẹ hơn, tốc độ của hắn so với Nguyên Vũ nhanh hơn một chút.

Khi mất đi chân nguyên phụ trợ, chiêu kiếm của hắn cũng trở nên vô cùng trực tiếp, giữa một lần lướt dọc, trường kiếm trong tay hắn rất tự nhiên thẳng tắp đâm ra, lấy một loại tư thái hoàn mỹ, thuận theo tự nhiên đâm vào ngực Nguyên Vũ.

Mũi kiếm đâm nát một mảnh cỏ bay lên, bắn tới trước người Nguyên Vũ.

Nguyên Vũ không nhanh bằng Đinh Ninh, nhưng đối mặt với một kiếm này, trên mặt y chợt hiện ra thần sắc cũng không phải là sợ hãi, mà là một loại cười lạnh như điên cuồng.

Y hoàn toàn không tránh không né, trong mắt dường như vốn không có một kiếm này tồn tại.

Y cũng chỉ là vung kiếm vặn người, phát lực, một kiếm trực tiếp chém tới trước mặt Đinh Ninh.

Một mảnh tiếng kinh hô vang lên trên đê sông.

Bất kể lúc trước hai người đối thoại hay là giao thủ hiện tại, rất nhiều người trên đê sông đều đã nghe rõ, cũng đã thấy được.

Kiếm thế của Nguyên Vũ đã rõ ràng đến cực điểm.

Y đang muốn ngọc đá cùng vỡ.

Y chỉ một lòng muốn chết, đồng thời kéo theo cả Đinh Ninh.

Đối với Đinh Ninh mà nói, chiến pháp như vậy vẫn rất bất lợi mặc dù kiếm thuật của Đinh Ninh vượt xa Nguyên Vũ.

Đinh Ninh hít sâu một hơi.

Dưới loại tình huống tiến nhanh này, hắn vẫn có thể hít sâu một hơi.

Sau đó toàn bộ thân thể của hắn cực kỳ dứt khoát, giống như củi bị đốn hạ mà ngã về phía sau.

Kiếm quang của Nguyên Vũ chém qua ở bên trên hắn.

Một kiếm chém vào khoảng không, phản ứng của Nguyên Vũ hiển nhiên cũng không chậm, sau một tiếng quát lớn trầm thấp, kiếm quang đã xoay chuyển, bổ ngược xuống.

Nhưng cũng trong nháy mắt này, hai mắt Nguyên Vũ chợt đau đớn, nhịn không được liền kêu rên một tiếng.

Động tác của Đinh Ninh nhanh hơn y.

Trong nháy mắt ngã xuống phía sau, thân kiếm của Đinh Ninh đã vỗ lên trên mảnh vụn cỏ cây và sỏi đá mà chân hắn xốc lên, đập một đoàn sóng bụi này văng tung tóe lên trên mặt Nguyên Vũ.

Hắn chỉ thuần túy dựa vào huyết nhục thân thể phát lực, song chỉ dựa vào thân thể chuyển động, cổ tay run bẩy rẩy, đánh ra mảnh vụn đả kích, cũng đã đánh ra rất nhiều vết máu trên mặt Nguyên Vũ.

Thừa dịp Nguyên Vũ nhắm mắt lại, tay trái Đinh Ninh đã đặt trên mặt đất, toàn bộ thân thể của hắn đột nhiên như con quay xoay tròn bay sang một bên.

Một luồng cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm mắt cá chân của Nguyên Vũ.

Nguyên Vũ theo bản năng phản ứng lại chuyện gì sắp phát sinh, y không kịp mở mắt, không kịp đuổi chém Đinh Ninh, trường kiếm trong theo tiếng kêu đau đớn lướt ngang xuống, ngăn cản một kiếm âm độc chém vào mắt cá chân y.

Nhưng một kiếm này của y vẫn chắn vào khoảng không.

Đinh Ninh đã thu hồi kiếm của mình, trong nháy mắt y cứng rắn mở mắt ra, một đạo kiếm quang như rắn trườn đâm về phía bụng trái của y.

Đinh Ninh nghiêng người mà đứng, một chân vừa mới rơi xuống đất, giống như viên hầu dùng một chân đứng trên vách đá nguy hiểm.

Đây là chiêu kiếm trong Bạch Viên Kiếm Kinh, xuất phát từ Bạch Viên Kiếm Viện ở Trường Lăng.

Bình Luận (0)
Comment