Đám cháy âm ỉ trong A Phòng cung vẫn chưa được dập tắt.
Nguyên Vũ dường như bị thế gian này cố ý quên lãng, nhưng đã là cố ý, liền có nghĩa là y cũng không hề bị lãng quên thực sự, mà chỉ cố ý làm như không thấy.
Lúc này y động, liền bị cả thiên hạ chú ý.
Trong thành Trường Lăng, Hứa Hầu Hoành Sơn mập mạp như núi nghe được tin tức, gã ngây người trong vài hơi thở, sau đó đẩy ra cửa sổ đối với người thường mà nói có vẻ rất lớn, nhưng vẫn cảm giác được có chút khó chịu.
Gã uống một ấm trà thảo dược, nhìn một gốc cây ngô đồng trong phủ đệ, thở một hơi thật dài.
Cây ngô đồng kia tự nảy mầm sinh trường trong một mùa xuân rất nhiều năm về trước, không biết hạt được gió thổi tới từ phương nào, hoặc là đất để lấp vườn từ nơi khác vận chuyển đến vừa vặn xen lẫn rễ cây trong đó.
Cũng vào mùa xuân đó, có một tên Tu hành giả rất trẻ mang kiếm lần đầu tiên đi vào Trường Lăng, còn bị tướng lĩnh cửa thành ngăn cản, cố ý gây khó dễ một phen.
Mà tên tướng lĩnh kia liền trở thành đối tượng khiêu chiến đầu tiên của tên Tu hành giả rất trẻ kia.
Tên Tu hành giả trẻ tuổi lúc ấy không hề có danh tiếng kia chính là Vương Kinh Mộng.
Mỗi một tiết trời trong năm, Trường Lăng đều có rất nhiều Tu hành giả trẻ tuổi như hắn đến, tìm kiếm cơm ăn, tìm kiếm cơ hội thành danh, song ai có thể nghĩ được, một người xứ khác như vậy lại có thể cuốn lên gió mây trong thiên hạ?
Giống như Hứa Hầu Hoành Sơn, còn có rất nhiều quyền quý Trường Lăng tràn ngập cảm khái như vậy.
Bọn họ biết rõ khi Trịnh Tụ chết, khi Từ Phúc cùng Bạch Khải đều vứt bỏ Nguyên Vũ mà đi, kết cục đã được định trước, nhưng nếu thời khắc này đến, tâm tình của bọn họ vẫn như uống một chén trà lạnh trong thời tiết rét buốt, tâm tình tràn đầy một thứ mà ngay cả chính mình cũng khó nói rõ.
Không ai cố tình giấu giếm tin Nguyên Vũ đang trở về Trường Lăng.
Vì vậy tin tức nhanh chóng truyền ra toàn bộ thành.
Tất cả mọi người đương nhiên vẫn muốn xem náo nhiệt như trước, muốn tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Nguyên Vũ và Đinh Ninh, nhưng so sánh với trận quyết đấu giữa Trịnh Tụ và Nguyên Vũ, Trường Lăng lại không ồn ào náo nhiệt như vậy, phần lớn mọi người đều giống như Hoành Sơn Hứa Hầu, có chút thổn thức và cảm khái khó hiểu.
Câu chuyện thực sự không thể giấu đi ngay cả khi thiêu hủy toàn bộ sử sách.
Khi Nguyên Vũ chính miệng nói ra Đinh Ninh chính là người năm đó sống lại, câu chuyện của người kia và Ba Sơn Kiếm Tràng năm đó liền theo Thần Đô Giám cùng Giám Thiên Ty biến mất mà tràn ngập ở giữa đường phố.
Cho nên dù là người trẻ tuổi chưa từng trải qua đoạn thời gian đó, hoặc là người Tần chuyển đến Trường Lăng sau này, đều đã hoàn toàn rõ ràng câu chuyện năm xưa.
Càng có nhiều câu chuyện, hình ảnh những người đã biến mất năm đó lại càng rõ ràng.
Trong lòng mỗi người đều có bình luận đúng sai, nhưng mặc kệ như thế nào, trong mười mấy năm qua, vương triều Đại Tần là vương triều cường đại nhất thế gian, Nguyên Vũ là Đế vương mạnh nhất thiên hạ.
Mà một người như vậy lại phế bỏ hoàn toàn tu vi, một mình cô độc trở lại tòa Vương thành ban đầu thuộc về y, làm cho người ta có cảm giác vẫn giống như gió đầu đông đìu hiu thổi qua thân thể.
Toàn bộ tòa thành đang rất yên tĩnh chờ đợi.
Thành Trường Lăng đột nhiên có gió thổi.
Gió này đến từ Ngô Đồng Lạc.
Khi rất nhiều người gần Ngô Đồng Lạc quay đầu nhìn về phía con hẻm kia, liền nhìn thấy có gió bình hòa từ trong ngõ nhỏ kia thổi ra, mang theo một ít ánh sao mà mắt thường có thể thấy được.
Tất cả mọi người đoán được đáp án đều khiếp sợ khó tả.
Đinh Ninh đang đẩy đi toàn bộ chân nguyên trong cơ thể.
Hắn nói sẽ cho Nguyên Vũ một cơ hội quyết đấu công bằng tuyệt đối, cho nên chắc chắn sẽ không nuốt lời.
Đối với hắn mà nói, bản thân cũng đã chờ đợi cuộc gặp gỡ này với Nguyên Vũ rất nhiều năm.
Tổng lượng chân nguyên trong cơ thể hắn nhiều hơn so với Tu hành giả bình thường rất nhiều, cho nên gió từ nơi này thổi ra, thổi khắp thành, thậm chí cuốn bay lá ngô đồng nơi Hoành Sơn Hầu phủ.
Một đạo kiếm quang lộ ra từ trong tay hắn.
Đại Hình kiếm là kiếm mạnh nhất và tốt nhất mà hắn có thể tìm được trên thế gian này, nhưng sau khi bức Nguyên Vũ đi tới bước này, hắn đương nhiên không muốn dựa vào thanh kiếm này chiếm tiện nghi của Nguyên Vũ trong trận quyết đấu này.
Hắn cũng không quá chủ quan cùng tận lực, cũng không dùng Mạt Hoa kiếm.
Mạt Hoa kiếm quá ngắn, dưới tình huống không cần chân nguyên, sẽ không lợi dụng được đặc tính của nó.
Trong những Tu hành giả ở Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa, cũng có bội kiếm không khác gì kiếm trong tay Nguyên Vũ hiện tại.
Một thanh trường kiếm cũng được làm bằng gỗ Kim cương được đưa đến sân nhỏ của hắn.
Kiếm trong tay Nguyên Vũ hiện tại tên là "Huyền Mộc", mà thanh kiếm này của hắn tên là "Đoạn Kim". (Đoạn Kim: đồng tâm)
Khi tất cả chân nguyên chảy ra từ trong kinh mạch, Khí hải trở nên trống rỗng, Đinh Ninh uống một chén nước trong, liền nắm theo kiếm này ra cửa.
Trong Ngô Đồng Lạc, đoàn xe chờ đợi hắn rất dài.
Ai cũng không muốn phát sinh chuyện ngoài ý muốn nữa, cho nên trong đoàn xe này, tụ tập gần như tất cả Tông sư của Ba Sơn Kiếm Tràng và Mân Sơn Kiếm Tông, hoặc có thể nói là những Tông sư mạnh nhất thiên hạ đều chờ ở trong đoàn xe này, bao gồm Tịnh Lưu Ly cùng Bạch Sơn Thủy, Triệu Tứ, Triệu Nhất.
So sánh với cường giả trong thiên hạ đến Trường Lăng giết Vương Kinh Mộng rất nhiều năm trước, hiện tại toàn bộ những người này đang bảo hộ Đinh Ninh chu toàn, trừ phi Nguyên Vũ có thể giết chết Đinh Ninh trong quyết đấu, nếu không thiên hạ hiện tại không có bất kỳ người nào, bất cứ quân đội nào có thể khiến hắn chết đi.
Khí tức của những cường giả trong đoàn xe ít nhiều đã thay đổi nguyên khí lưu động trong thiên địa, làm cho đoàn xe này tiến lên, khắp nơi trong không khí đều là tinh quang khác thường, hào quang sáng tắt bất định, có vẻ có chút không chân thật.
Người trong ngõ nhỏ càng ngày càng nhiều, đều đi theo đoàn xe này, nhưng lại không đến quá gần, sợ quấy rầy đoàn xe kia.
Đoàn xe đi thẳng ra ngoài thành, đến bờ sông Vị Hà.
Nơi này là đất trống, hơn nữa địa thế thấp, đứng ở trên đê sông chung quanh liền có thể thấy rất rõ ràng trận quyết đấu này.
Ở Trường Lăng rất nhiều năm trước, tuyệt đại đa số Tu hành giả quyết đấu cũng đều ước hẹn ở chỗ này, như vậy sẽ không làm hư hại phòng ốc, cũng sẽ không phá hư ruộng đất.
Trên quan đạo xa xa đối diện đoàn xe này, có một người cô độc cầm kiếm đi tới.
Vô số người đứng ở trên đê sông Vị Hà thấy rõ một màn này, trong lòng trong nháy mắt gợi lên vô số hồi ức, khuấy động vô số mưa gió.
Nguyên Vũ đến.
Đoàn xe tản ra.
Trên bãi cỏ hoang dã trên bờ sông, chỉ còn lại Đinh Ninh đứng một mình.
Ngồi bên trên những chiếc xe ngựa gần với Vị Hà nhất đều là nhân vật trọng yếu của Trường Lăng, một ít người đã trải qua chuyện năm đó.
Ví dụ những Vương hầu như Hoành Sơn Hứa Hầu, không biết vì sao khi tận mắt nhìn thấy Nguyên Vũ đi tới, nhìn thấy y cùng Đinh Ninh gặp nhau lần cuối cùng, trong thân thể bọn họ đột nhiên sinh ra một chút mệt mỏi, sinh ra chút thả lỏng, lại cảm thấy kết thúc ân oán như vậy rất hoàn mỹ.
Đinh Ninh lãnh đạm nhìn bóng dáng Nguyên Vũ càng ngày càng gần.
Trong con ngươi của hắn có chút ý lạnh, nhưng cuối cùng lại trở nên đạm mạc.
Nhìn Nguyên Vũ rốt cục đi tới trước mặt mình, ngữ khí của hắn nhẹ nhàng, có chút chán ghét mở miệng,
- Ngươi có thể nghỉ ngơi một chút, ngươi muốn bắt đầu khi nào cũng được.
Sợi tóc Nguyên Vũ đã bị mồ hôi thấm ướt, dính ở trước trán, y thoạt nhìn còn chật vật hơn so với bất cứ lúc nào, nhất là khi bị vô số người nhìn, nhưng y nhìn những người phẫn hận mình nhất, ngược lại chỉ nở nụ cười.
- Dựa theo thói quen của Trường Lăng, song phương quyết đấu, không phải nên nói chút gì đó?
Y nhìn thẳng ánh mắt Đinh Ninh, mang theo một chút ý điên,
- Mặc dù ngươi không muốn nói nhiều với ta, nhưng có một số lời ta không nói ra lại không thấy thoải mái.
Đinh Ninh cũng nhìn thẳng ánh mắt y, nói:
- Ngươi muốn nói cái gì?
Nguyên Vũ chậm rãi nói:
- Ta đã nghĩ ra mình thực sự ghét ngươi từ khi nào.