Không ai biết được hiện tại y cần một thanh kiếm là muốn làm gì.
Nhưng trong mắt những quân sĩ và Tu hành giả vẫn trung thành với y như trước, cho dù y cứ như vậy tự sát chết đi, cũng có thể bảo toàn một ít thể diện.
Cho nên một gã Tu hành giả đứng im ở bên cạnh y trầm mặc đưa tới một thanh kiếm.
Nguyên Vũ cầm thanh kiếm này.
Trong nháy mắt khi tay y cầm thanh kiếm này, dường như có chút sức sống trở lại trong cơ thể y.
Thế nhưng bàn tay của y lại bắt đầu run rẩy.
- Quá nặng.
Y nhìn thanh kiếm này, lắc đầu,
- Kiếm phải nhẹ một chút.
Thanh kiếm này tên là "Thanh Tuyệt", cũng không phải là kiếm chế theo hình thức của vương triều Đại Tần, nhưng trong thế giới của người tu hành, trọng lượng của thanh kiếm này cũng không tính là nặng.
Những quân sĩ và Tu hành giả chung quanh vẫn không rõ y đang suy nghĩ cái gì, nhưng nghe được những lời này của y, vẫn có hơn mười thanh kiếm đưa lên.
Trong những thanh kiếm này có đoản kiếm mỏng như cánh dế, có như ngón tay mềm mại dài ba thước, cũng có trường kiếm bảy thước, nhưng thân kiếm cực kỳ mỏng manh, sức nặng chỉ bằng một phần kiếm bình thường.
Nguyên Vũ nhìn thoáng qua những thanh kiếm này, cầm một thanh trường kiếm màu vàng khô héo trong đó.
Thanh kiếm này tên là "Huyền Mộc", dùng một loại gỗ kim cương ở nơi cực hàn chế thành, sau khi mài giũa thì mức độ sắc bén có thể so với tinh kim, nhưng sức nặng lại chỉ bằng một phần ba kiếm Huyền thiết tầm thường.
Nguyên Vũ cầm lấy thanh kiếm, sau đó y đứng lên.
Thanh kiếm này đối với y lúc này mà nói rất giống một cây gậy, nhưng khi y đứng lên, ngừng run rẩy, trong ánh mắt những quân sĩ cùng Tu hành giả xung quanh nhìn y vẫn nhiều kính nể cùng tán thưởng như trước.
Hiện tại trong cơ thể Nguyên Vũ đã không có bất kỳ chân nguyên nào, đối với thế giới của người tu hành mà nói, y chính là một phế nhân, nhưng mặc dù như vậy, tư thái cầm kiếm của y và loại khí độ dùng kiếm này, vẫn rất ít người có thể sánh bằng như trước.
Nguyên Vũ vung kiếm.
Trong không khí vang lên tiếng ô ô rất nhỏ.
Khoảng trống trong ánh mắt Nguyên Vũ lại biến mất thêm một chút, y tựa như có thêm một chút sức sống, cười cười tự giễu,
- Một kiếm này tên là Thiên Khoảnh Phong, lấy tu vi của Quả nhân ngày xưa, cho dù là một tòa cung điện cũng sẽ bị hất bay ra ngoài, không nghĩ tới hiện tại chỉ có thể mang theo tiếng gió như chó già nức nở.
Những quân sĩ và Tu hành giả phía sau y đều thầm cảm thấy thê lương, có vài người thậm chí còn khóc nức nở.
- Các ngươi đi đi.
Nguyên Vũ lại rất nhẹ nhàng khoát tay áo, ý bảo những quân sĩ cùng Tu hành giả này rời đi.
- Thánh thượng!
Những quân sĩ cùng Tu hành giả này kinh hãi, đồng loạt ngẩng đầu lên.
- Các ngươi lưu lại còn có ý nghĩa gì nữa?
Nguyên Vũ lại chỉ khoát tay áo, khẽ cười,
- Cuối cùng còn không phải là chuyện giữa ta và hắn?
Một gã Tu hành giả nghe ra ý trong lời nói của Nguyên Vũ, động dung nói:
- Thánh thượng, ngài muốn cùng Đinh Ninh...
Nguyên Vũ nhìn gã một cái, gật đầu, cắt ngang lời nói của gã.
Ai cũng có thể thấy được tâm ý của y đã quyết.
Ai cũng có thể thấy rằng y không muốn nói chuyện nhiều nữa.
Những quân sĩ cùng Tu hành giả này không nhiều lời, đồng loạt bái lễ sau đó rời đi.
Trong mấy cái doanh trướng màu đen chỉ còn lại Nguyên Vũ.
Cả thế giới dừng như đều an tĩnh lại, tựa như chỉ còn lại một mình Nguyên Vũ.
Trong doanh trại được xây dựng tạm thời này vốn không có quá nhiều đồ đạc, những quân sĩ cùng Tu hành giả này khi rời đi cũng không mang đi bao nhiêu đồ đạc.
Khi gió thổi lay động cửa doanh trướng, phát ra tiếng gõ rất nhỏ, Nguyên Vũ nhấc rèm trướng doanh trại lên nhìn ra ngoài, nhìn thấy nồi sắt dùng trong hành quân bên trên chậu than đã dập tắt.
Bên cạnh nồi sắt dùng để hành quân đang chất đống một ít lương khô.
Có bánh gạo phơi nắng khô giòn, có thịt bò và thịt cừu hong khô.
Nguyên Vũ cười khổ.
Trong bụng y vang lên tiếng ọc ọc, cũng không phải do nguyên khí lưu động trước kia dẫn đến, mà chỉ thuần túy là bụng rỗng do đói.
Y đã có rất nhiều năm không có loại cảm giác đói khát đến hoảng hốt này, nhất là sau khi đến Bát Cảnh, y rất ít khi cần ăn uống giống như người bình thường.
Nhưng cho dù ở trong quá trình tu hành trước kia, y cũng cực kỳ hà khắc đối với chế độ ăn uống sinh hoạt, thức ăn phần lớn đều là Linh dược cực kỳ có lợi cho người tu hành.
......
Y bước ra khỏi doanh trướng, bắt đầu nhóm lửa.
Ngọn lửa bốc lên, đun sôi nước trong nồi sắt hành quân.
Y cắt một chút thịt bò và thịt cừu hong khô bỏ vào, chờ đợi cho đến khi nước sôi một lần nữa, y băm nhỏ bánh gạo rồi ném nó vào nồi, sau đó nêm thêm hạt muối, rải một số cỏ dại có thể làm tăng hương thơm và màu sắc của thức ăn.
Những thứ này y đã ăn rất nhiều trong cuộc chinh chiến với ba triều Hàn Triệu Ngụy trước kia, mặc dù rất ít khi tự tay làm, nhưng cũng không xa lạ.
Y bắt đầu ăn.
Đói khát là nguồn gốc của tất cả các món ăn ngon.
Nồi thức ăn thô sơ đơn giản này đối với Nguyên Vũ lúc này mà nói, lại là hương vị đã lâu không gặp, thơm ngọt khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.
No ấm dễ dàng làm cho người ta suy nghĩ rất nhiều, ví dụ như có khí lực nghĩ dâm dục, mà đối với Nguyên Vũ lúc này mà nói, nồi thức ăn này làm cho y no ấm, cũng làm cho y càng nhớ tới rất nhiều tốt đẹp trên đời này, làm cho y có thêm dũng khí sinh tồn.
Nếu cái chết là kết quả cuối cùng, những thức ăn này cũng có thể cho phép y tận hưởng rất nhiều điều tốt đẹp trước khi chết.
Y sờ phần bụng hơi nhô lên một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Trường Lăng.
Y nở nụ cười, trong nụ cười thiếu đi rất nhiều vẻ chua xót cùng phẫn hận, lại đột nhiên có chút sắc bén cùng tàn nhẫn.
- Ta ngược lại phải cảm tạ ngươi, bức ta đến bước này.
Y nhìn Trường Lăng, cười lẩm bẩm,
- Bất mãn đến từ việc không phục, rất nhiều năm trước, ta đã luôn sống trong bóng dáng của ngươi, ngươi đương nhiên cảm thấy ta rất tầm thường, bất kể mưu kế hay là tu vi đều không bằng ngươi, nhưng ta lại không hề cho rằng như vậy. Ta không cảm thấy bản thân yếu hơn ngươi, ta đương nhiên phải chứng minh mình mạnh hơn ngươi, có thể giết chết ngươi, cho nên ngươi chết, ta cuối cùng leo lên ngôi vị Hoàng đế, trở thành Đế vương mạnh nhất thế gian này.
- Nhưng ta không nghĩ Cửu Tử Tằm có thể cho ngươi sống lại, còn về chuyện tu vi, lúc ấy ta không có lòng tin, nhưng khi ta vượt qua Bát Cảnh, ta lại càng không phục, nhưng ta đã có được thiên hạ, cho nên không dám mạo hiểm.
- Không dám mạo hiểm chính là sợ giao thủ với ngươi, hiện tại suy nghĩ rõ ràng, ta liền hối hận. Giữa ngươi và ta nên sớm dùng một trận quyết đấu như vậy để hiểu rõ, từ lúc ngươi tiến vào Trường Lăng năm đó, thanh danh vừa mới nổi, ta nên quyết đấu một trận với ngươi.
- Trước kia ta không dám, trước kia sợ hãi, nhưng cũng không có nghĩa là ta cảm thấy ta thật sự không bằng ngươi, thật sự không thể so sánh với ngươi. Ta thực sự không phục. Bây giờ ta đã không còn gì, vậy ta cần gì phải sợ nữa? Bây giờ ta có lòng tin để đối đầu với ngươi, ta có lòng tin để cố gắng giết được ngươi.
Nguyên Vũ chậm rãi đứng lên.
Y nắm theo chuôi kiếm này, bắt đầu cất bước.
Y hiện tại không có chân nguyên, cứ đi bộ đến Trường Lăng như vậy sẽ dễ dàng mệt mỏi, song y lại tình nguyện như thế, bởi vì càng như thế, y càng có thể nhanh chóng thích ứng và quen với cảm thụ không có chân nguyên.
Đinh Ninh nói với tất cả mọi người trong thiên hạ, muốn cho y cơ hội đánh một trận công bằng.
Vậy hiện tại y đang muốn đi Trường Lăng, đánh một trận công bằng với Đinh Ninh.
Nếu y đã là phế nhân không có chân nguyên, vậy Đinh Ninh đương nhiên cũng phải đẩy đi tất cả chân nguyên trong cơ thể mình.