Hắn không che giấu sự hận thù của mình.
Trường Lăng rất nhiều năm trước, hắn có rất nhiều địch nhân, nhưng rất nhiều năm sau, những người đã từng là địch nhân biến mất, chết đi, nhất là những tông môn chỉ vì khác biệt vương triều mà thành địch nhân như Triệu Kiếm Lô nước Triệu, Vân Thủy Cung đất Ngụy lại chậm rãi biến thành bằng hữu.
Ân oán đang biến mất.
Nhưng kẻ cầm đầu lại làm cho hắn càng thêm chán ghét.
Nguyên Vũ hiện tại càng khiến hắn chán ghét hơn so với khi y bày mưu tính kế tiêu diệt Ba Sơn Kiếm Tràng nhiều năm trước.
- Nếu như tu vi của ngài ấy đã hoàn toàn phế, vậy ngìa còn có thể đánh một trận với ngươi sao?
Phù Tô có chút bối rối, theo lý mà nói, gã nên đứng về phía phụ hoàng của mình, quan tâm đến an nguy của Nguyên Vũ, nhưng khi bị giam cầm ở chỗ này, ngày đó gã nghe nói Trịnh Tụ bị Nguyên Vũ giết chết, gã liền khó có thể hiểu rõ cảm xúc của mình.
- Trường Lăng bây giờ đã không còn là Trường Lăng của hắn nữa, thiên hạ không còn nhiều vương triều như vậy nữa, một vương triều thống nhất thiên hạ trước nay chưa từng có đã hình thành, hắn có tới đánh một trận với ta hay không, những chuyện này cũng đã không liên quan đến hắn nữa, bởi vì hắn không còn là Đế vương của vương triều này nữa.
Đinh Ninh nhìn Phù Tô, nói:
- Về phần hắn có thể đến đánh một trận với ta hay không, đã không phải là chuyện ta cần cân nhắc.
Phù Tô gian nan nuốt một ngụm nước miếng, gã hơi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời dần dần chói mắt, hiểu được phiến cung điện trước mắt này vẫn yên tĩnh như trước, nhưng thế giới bên ngoài lại đang phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Một vương triều Đại Tần thuộc về Nguyên Vũ đã chấm dứt, mà một vương triều Đại Tần cường thịnh hơn đã hình thành.
Thiên hạ thống nhất.
Đó là một từ khiến lòng người chấn động cỡ nào, song hiện tại lại thật sự làm được.
Gã hít sâu vào, trầm mặc thật lâu, sau đó nghiêm túc hỏi Đinh Ninh:
- Ngươi đến tìm ta là muốn ta làm gì?
- Kế vị Hoàng đế.
Đinh Ninh nói ra một cách cực kỳ đơn giản:
- Trở thành Hoàng đế của vương triều này, quản lý con dân trong thiên hạ.
Phù Tô cực kỳ nỗ lực khống chế cảm xúc của mình, nhưng thân thể vẫn nhịn không được chấn động không thôi.
- Tại sao?
Gã không cảm thấy mừng rỡ, mà nhìn thẳng vào mắt Đinh Ninh,
- Cho ta một lý do.
- Không phức tạp như ngươi tưởng tượng.
Đinh Ninh cũng nhìn thẳng ánh mắt của gã, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi vốn là người kế thừa ngôi vị Hoàng đế của vương triều này, để ngươi kế thừa ngôi vị Hoàng đế, rất nhiều người sẽ không phản đối kịch liệt, sẽ có thể để cho rất nhiều người không phải chết. Còn có một nguyên nhân quan trọng khác, ngươi rất thiện lương, vốn được rất nhiều quan viên trong triều coi trọng, chắc hẳn ngươi có thể quản lý tốt vương triều này.
Phù Tô tâm tình kích động, nhất thời không cách nào nói nên lời.
- Ngươi không có nhiều thời gian suy nghĩ, Trường Lăng hiện tại còn rất yên bình, đó là bởi vì điều lệnh của các ti cùng với một ít chiếu thư còn chưa truyền ra, nếu ngươi không nhận ngôi vị Hoàng đế, khi rất nhiều tin tức truyền ra, Trường Lăng hiện tại yên bình chắc hẳn sẽ gió tanh mưa máu giống như khi Nguyên Vũ đối phó với Ba Sơn Kiếm Tràng chúng ta rất nhiều năm trước.
Đinh Ninh khẽ giễu cợt lắc đầu,
- Đương nhiên người chiến thắng cuối cùng vẫn là Ba Sơn Kiếm Tràng chúng ta, đây vẫn sẽ là đồ sát nghiêng về một bên, nếu như ngươi thích nhìn thấy tình cảnh như vậy phát sinh, vậy tự nhiên có thể mặc kệ thỉnh cầu này của ta.
Phù Tô tỉnh lại từ trong một loại choáng váng khó hiểu.
Gã nghe rõ Đinh Ninh dùng chữ thỉnh cầu như vậy.
Gã thực sự không thích giết chóc, hơn nữa gã cũng dần dần hiểu được tâm ý của Đinh Ninh.
- Ngươi không lo lắng sau khi ta tiếp nhận ngôi vị Hoàng đế, liền báo thù cho cha mẹ ta?
Gã hít sâu một hơi thêm lần nữa, nhẹ giọng hỏi Đinh Ninh một câu này.
- Báo thù?
Đinh Ninh nở nụ cười có chút đau đớn,
- Trịnh Tụ cũng không phải chết trong tay ta, về phần Nguyên Vũ, mặc dù hắn có chết ở trong tay ta, đó cũng là quyết đấu công bằng, nếu ngươi thật sự hận ta... Ngươi cũng không có thiên phú tu hành nghịch thiên. Ngươi sẽ là một Hoàng đế tốt, nhưng ngươi không bao giờ là Tu hành giả mạnh nhất trên thế gian.
Phù Tô đột nhiên khổ sở.
Bởi vì gã hoàn toàn không rõ ân oán của thế hệ trước này.
Theo gã thấy, trên đời vẫn luôn phải giảng đạo lý, giống như gã hỏi vì sao Đinh Ninh muốn gã nhận ngôi vị Hoàng đế.
Mà báo thù cũng nhất định phải nói đạo lý.
Nhưng khi gã yên tĩnh suy tư ở chỗ này, nhìn thế nào cũng thấy chuyện năm đó vẫn là có lỗi với Ba Sơn Kiếm Tràng.
- Mong ngươi trở thành đế vương đứng đầu từ thiên cổ đến nay, được trong miệng rất nhiều đời dân chúng khen ngợi là vị vua tốt, mà không phải là đế vương tốt trong thời gian mình trị vì mà thôi.
Đinh Ninh cáo từ rời khỏi lãnh cung này.
Hắn đã gặp một số quan viên, nói cho bọn họ biết được tin tức khiến bọn họ như trút được gánh nặng.
Sau đó hắn lại tự mình đi phủ đệ của một ít quan viên, hứa hẹn và đáp ứng một số chuyện.
Trong thành này vẫn có rất nhiều người có địch ý mãnh liệt đối với hắn, và không tin sau khi Ba Sơn Kiếm Tràng tiếp quản tòa thành này sẽ không truy cứu rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Hắn tự mình ra mặt cũng không thể tiêu trừ hoàn toàn địch ý như vậy, nhưng không ai không tin hứa hẹn từ chính miệng hắn nói ra.
Hơn nữa quan trọng nhất là đại đa số người trong thành này đều biết lấy đại cục làm trọng.
Đinh Ninh tin rằng mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp.
Bởi vì không bao lâu nữa, hắn sẽ cho những người này nhìn thấy, toàn bộ Trường Lăng, toàn bộ vương triều cường đại trước nay chưa từng có không phải thuộc về Ba Sơn Kiếm Tràng, mà thuộc về người trong thiên hạ.
Hắn cũng sẽ sửa chữa rất nhiều sai lầm trước đó.
Hắn tin rằng trong tương lai gần, những người Sở, Tề, Yến mất nước kia cũng sẽ không bị đối xử đặc biệt bất công.
Hắn và đám người Lâm Chử Tửu trở nên bận rộn hơn so với lúc ở quận Giao Đông.
Bận rộn đến nỗi không thể chia ngày và đêm.
......
Khi hắn và tất cả mọi người ở Trường Lăng bận rộn, Nguyên Vũ tỉnh lại trong doanh trướng.
Dường như không ai quan tâm đến y nữa.
A Phòng cung đã biến thành phế tích trải rộng, nhưng ngọn lửa vẫn đang cháy.
Ngay trên sườn đồi cách phế tích A Phòng cung không xa, một số quân sĩ và Tu hành giả trung thành với y đã dựng lều trại.
Từ chỗ này nhìn ra xa, bọn họ có thể thấy rõ ràng hình dáng của toàn bộ Trường Lăng trong đêm.
Song cho dù cách Trường Lăng gần như vậy, nơi này dường như lại biến thành một mảnh đất chết lạnh lẽo.
Không có quân đội đến.
Không có quan viên triều đình nào tới.
Ngay cả những người vận chuyển thực phẩm và thuốc men cũng không có.
Cả thế giới đang thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng không ai quan tâm đến những người hoặc những chuyện trong doanh trại này.
Khi Nguyên Vũ mở mắt ra, những quân sĩ và Tu hành giả trung thành với y cũng không có bất kỳ niềm vui vui sướng nào.
Bởi vì tất cả những quân sĩ và Tu hành giả ở đây đều biết, lòng trung thành chỉ là tâm ý, vốn hoàn toàn không cách nào thay đổi chuyện đã xảy ra.
Nguyên Vũ nhìn mái trướng màu đen.
Đồng tử của y cũng là màu đen, rất trống rỗng.
Kinh mạch cả người y cũng rất trống rỗng, linh hồn của y dường như rất nhẹ, dường như muốn thoát ly thân thể bay ra, nhưng thân thể lại cực kỳ trầm trọng, nặng đến mức làm cho y cảm nhận được dường như muốn rơi vào trong đất.
Y giơ tay lên.
Bàn tay của y nặng đến mức dường như đổ hàng ngàn cân chì.
- Cho ta một thanh kiếm.
Y không nhìn bất cứ kẻ nào chung quanh, chẳng qua ngữ khí trống rỗng nói một câu này.