Đối với Đinh Ninh mà nói, đây thực ra không tính là thỉnh cầu gì.
Cung điện dưới chân núi Ly Sơn này thuần túy bởi vì ý nguyện của Nguyên Vũ mà dựng nên, chẳng qua là một cái vỏ chết vô dụng.
Trước đó Nguyên Vũ đã trốn trong này rất lâu.
Mà hắn lại không muốn để cho có thể Nguyên Vũ trốn ở bên trong.
Cho nên Đinh Ninh khẽ gật đầu, nhắm mắt lại.
Trong tích tắc khi hắn nhắm mắt, rất nhiều tinh quang vô hình phiêu đãng ở trong hư không liền rơi xuống.
Những tinh quang này đối với Tinh Hỏa đang thiêu đốt trong cung điện mà nói, chính là củi khô dễ cháy.
Trong A Phòng cung lúc này, đã có rất nhiều người không đợi được Thánh mệnh bắt đầu tự phát dập lửa.
Bọn họ dùng tất cả nguồn nước có thể lợi dụng, thậm chí rất nhiều Tu hành giả càng dùng chân nguyên của mình, dùng phi kiếm của bản thân.
Nhưng trong nháy mắt này, những người kia vô cùng kinh hãi phát hiện, hỏa diễm vốn đã dần tắt đột nhiên bốc lên.
Những Tinh Hỏa này hoàn toàn giống như quỷ vật đến từ thế giới U Minh, nước dập không tắt, đất phủ không diệt.
Chỉ trong hơn mười hơi thở, những ánh lửa vốn chỉ lấm ta lấm tấm trên mái hiên lại biến thành lửa lớn cháy bừng, không cách nào dập tắt.
Tu hành giả cảm thấy hoảng sợ mà mờ mịt.
Người bình thường lại càng là như vậy.
Trong cung điện khổng lồ dưới Ly Sơn, ngoại trừ Tu hành giả và quân đội ra, còn có không ít thợ thủ công bảo trì và liên tục tu sửa cung điện này, còn có không ít cung nhân phụ trách ăn uống sinh hoạt ngày thường.
Lúc này có rất nhiều người không nhịn được khóc lên, nhất là những thợ thủ công vì xây dựng tòa cung điện hoa lệ này mà cực kỳ nỗ lực, nhìn ngọn lửa không cách nào dập tắt này, càng đau lòng đến mức khó có thể khống chế bản thân.
Nhiều người khóc có nhiều ảnh hưởng đến cảm xúc lẫn nhau.
Có người nhịn không được khóc rống lên,
- Đây nhất định là Quỷ hồn của Hoàng hậu trở về đòi mạng.
- Im ngay! Đại nghịch bất đạo! Trên đời này sao lại có quỷ hồn gì đó!
Có người lớn tiếng quát ngưng, nhưng tiếng quát đều không ngừng run rẩy.
Nếu không cách nào dập tắt hỏa diễm, cũng chỉ có thể rút lui khỏi Hoàng cung sắp bị đốt cháy tất cả này.
Quân sĩ cùng Tu hành giả mang theo những thợ thủ công và cung nhân không có lực chống lại lửa lớn, từng nhóm rời khỏi cung điện này.
Kỳ thật ngay bên ngoài cung này, trên một con đường cách đám người Đinh Ninh cũng không tính là xa, cũng có mấy chiếc xe ngựa dừng lại.
Một đám người đi ra từ trong mấy chiếc xe ngựa này, tập hợp ở trước xe.
Ánh lửa càng ngày càng sáng, đến cuối cùng như ánh mặt trời chiếu sáng thân ảnh của bọn họ.
Thân ảnh một người trong đám người này cao lớn như núi, chỉ có thể là Hoành Sơn Hứa Hầu.
Mà mấy người còn lại sóng vai mà đứng, thân phận khí thế vậy mà cũng không hề thua y, hiển nhiên không phải những Vương hầu khác ở Trường Lăng, cũng là quyền quý có thân phận ngang hàng hoặc là một ít Ty thủ.
Những người này nhìn ánh lửa, trầm mặc bất động, chỉ phát ra vài tiếng thở dài thật sâu.
Khi tòa Hoàng cung này bị đốt thành tro tàn, theo lý mà nói, điều tất cả mọi người nên cân nhắc trước tiên chính là an nguy của Hoàng đế.
Nhưng đi kèm với thái độ khoanh tay đứng nhìn của những Vương hầu này, dường như rất ít người sẽ nghĩ Nguyên Vũ đang ở đâu, y hiện tại như thế nào.
......
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt suốt một đêm, toàn bộ Trường Lăng đều bị kinh động, đều có thể nhìn thấy ánh lửa ngút trời trong tòa cung điện này.
Tới sáng sớm ngọn lửa vẫn cháy âm ỉ.
Rất nhiều dân chúng trong thành Trường Lăng đều không nhịn được rời khỏi thành muốn đi xem đến tột cùng.
Bầu không khí trong Hoàng thành Trường Lăng lại rất quỷ dị.
Rất nhiều quân sĩ cùng Tu hành giả đều đang thay ca, dường như đây là thủ tục thường xuyên.
Trong bình minh buổi sáng, một số quân sĩ và Tu hành giả mới thay ca đột nhiên khiếp sợ mở to hai mắt.
Bọn họ thấy một số người đang yên lặng vào cung.
Trong những người chậm rãi đi, giống như vào cung ngắm cảnh này, bọn họ nhận ra một ít khuôn mặt.
Ngoại trừ một ít Tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông ra, bọn họ lại càng thấy được Đinh Ninh! Thấy Thân Huyền! Thấy Dạ Sách Lãnh và Trần Giám Thủ!
Đinh Ninh tiến vào Hoàng cung Trường Lăng, đây lẽ ra phải là chuyện không tầm thường đến cực điểm, đủ để làm cho thiên hạ chấn động.
Nhưng vào sáng sớm hôm nay lại có vẻ yên bình như thế.
Không ai ngăn cản, dường như tất cả mọi thứ là chuyện đương nhiên.
Mấy cửa phòng thủ Hoàng thành phía trước đều không có người ngăn cản, những quân sĩ cùng Tu hành giả trong cung khiếp sợ đến chết lặng, hơn nữa lại nhìn thấy trưởng quan của bọn họ đều trầm mặc tiếp nhận mọi chuyện, bọn họ lại càng không có khả năng có dị động gì.
Đinh Ninh tiến vào Triều điện. (điện nghị triều)
Hồ Hợi còn chưa tỉnh ngủ, dưới sự vây quanh của một ít cung nhân và quan viên, gã cũng dụi mắt tiến vào đại điện này.
Gã không biết chuyện gì đã xảy ra, còn tưởng rằng Triệu Cao trở về giúp gã xử lý chính sự.
Đến khi trong tầm mắt gã xuất hiện bóng dáng đám người Đinh Ninh, gã bắt đầu sợ hãi, hoảng sợ đến mức thét chói tai thành tiếng.
Thân Huyền ở ngay phía sau Đinh Ninh, y nhẹ giọng phun ra mấy chữ.
Thanh âm này rất thấp, nhưng khi vận dụng chân nguyên, lại truyền rõ ràng vào tai Hồ Hợi.
Hồ Hợi đang hoảng sợ đột nhiên trấn định lại, gã nhìn Đinh Ninh cùng Thân Huyền, trong mắt thậm chí tràn ngập thần sắc thuận theo cùng tôn kính.
Thân Huyền lại tới gần gã một chút, thấp giọng nói vài câu.
Hồ Hợi liên tục gật đầu, lệnh cho người bắt đầu viết chiếu thư.
Trong Triều điện này có rất nhiều quan viên lục tục tới, càng ngày càng nhiều.
Dạ Sách Lãnh và Trần Giám Thủ bắt đầu phát lệnh cho một số quan viên.
Giám Thiên Ty và Thần Đô Giám đã sớm biến mất, tựa như đã bắt đầu khôi phục chỉ trong một buổi sáng sớm.
Chiếu thư bổ nhiệm, điều động quan viên như nước chảy không ngừng từ trong điện này truyền ra ngoài.
Bắt đầy từ sáng sớm hôm nay, Ba Sơn Kiếm Tràng bắt đầu chính thức tiếp quản Hoàng thành này, tiếp quản toàn bộ Trường Lăng, toàn bộ thiên hạ.
So với lúc Nguyên Vũ lên ngôi nhiều năm trước, buổi sáng này rất trong lành, hầu như không có máu tanh.
Tiếp quản toàn diện đương nhiên có rất nhiều việc phải làm.
Nhưng những chuyện này cũng không cần Đinh Ninh phải suy nghĩ.
Hắn cũng không có hứng thú gì với những chuyện triều chính này.
Hắn rời khỏi Triều điện tượng trưng cho trung tâm quyền lực, bước vào một tòa lãnh cung.
Lãnh cung này được bao phủ bởi hoa mai.
Nhưng loại hoa mai này chỉ nở vào trời đông giá rét gần mùa xuân, khi đó mặc dù hoa mai nở rộ thơm ngát, nhưng xuân lạnh thấu xương, vẫn làm cho người ta cảm thấy trái tim băng giá.
Vào mùa hoa mai không nở, trong tòa lãnh cung này đìu hiu vô cùng.
Trong này giam lỏng Phù Tô.
Khi nhìn thấy Đinh Ninh xuất hiện trước mặt mình, nghĩ đến nơi ánh lửa cháy bừng một đêm, ngay cả nơi này cũng có thể nhìn thấy, thân thể Phù Tô run rẩy, gã nhìn gương mặt bình tĩnh của Đinh Ninh, run giọng hỏi trước một câu,
- Cha ta đâu?
- Hắn còn chưa chết, nhưng tu vi hẳn là đã phế.
Đinh Ninh nhìn gã, lắc đầu, nói:
- Ta không ra tay giết hắn, bởi vì lúc trước ta đã từng nói, cho hắn cơ hội đánh một trận chiến công bằng giải trừ ân oán, ta sẽ chờ hắn ở chỗ này, tựa như hắn chờ ta ở Trường Lăng năm đó vậy.
- Nếu tu vi đã hoàn toàn phế, ngài sao có thể là đối thủ của ngươi?
Đại não Phù Tô trống rỗng, gã theo bản năng chỉ nói một câu này.
Đinh Ninh nhẹ nhàng đáp:
- Mặc kệ có phải là đối thủ của ta hay không, ít nhất ta sẽ cho hắn cơ hội gặp ta, không giống năm đó, ta giết vào Trường Lăng, mà hắn lại chỉ dám trốn tránh ở chỗ này, ngay cả đến trước mặt ta nói một câu cũng không dám.