Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 899 - Q8 - Chương 227: Đốt Cung

Q8 - Chương 227: Đốt cung Q8 - Chương 227: Đốt cung

Dòng lửa quét sạch mặt đất và đỉnh điện, mặt đất cứng rắn bắt đầu nổ tung, nguyên khí trên đỉnh điện bắt đầu tỏa ra, sau đó bắt đầu bốc cháy hừng hực.

Nguyên Vũ cảm nhận được chuyện sắp xảy ra, y muốn ngăn cản chuyện như vậy phát sinh, muốn giết chết Tịnh Lưu Ly lúc này còn lưu lại trong điện, nhưng y hoàn toàn không cách nào làm được.

Điều quan trọng nhất là y cần phải quan tâm đến sinh tử của mình.

Trong Tinh Hỏa lượn lờ sát ý mãnh liệt.

Tinh Hỏa mà Trịnh Tụ lưu lại trong cơ thể y lúc này bay múa chung quanh y, cũng hung ác hơn so với bất cứ lúc nào.

Mà thứ càng trực tiếp đâm vào thức hải của y lúc này chính là sát ý của Tịnh Lưu Ly.

Y rốt cục hiểu được, thiếu nữ được Trường Lăng công nhận là có thiên phú tu hành đứng đầu này tuyệt đối sẽ không bởi vì suy nghĩ của người khác mà thay đổi ý nghĩ của bản thân.

Nếu như hiện tại nàng có cơ hội giết chết mình, nàng tuyệt đối sẽ không có chút do dự nào.

Tịnh Lưu Ly cũng đang nghĩ như thế.

Nàng biết giết chết Nguyên Vũ, sẽ khiến cho chướng ngại cuối cùng của việc thống nhất thiên hạ bị loại trừ, sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian, sẽ ít lại rất nhiều phiền toái.

Cho nên lúc này nàng hoàn toàn không nghĩ tới Kiếm Thủ lệnh mà Đinh Ninh phát ra, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện hắn ước chiến cùng Nguyên Vũ, nàng muốn thử trực tiếp giết chết y.

Trong ngọn lửa lượn lờ, nàng từ từ đứng dậy.

Trong mắt Nguyên Vũ xuất hiện vẻ cực kỳ sợ hãi.

Y rốt cuộc lại thấy được một tồn tại thực sự khiến y sợ hãi đứng sau Đinh Ninh.

Thân thể của y còng xuống bên trong Tinh Hỏa, lượng nước trong máu thịt đã bị bốc hơi không ít, có vẻ cực kỳ khô héo, nhưng trong nháy mắt này, y rốt cục ép ra một tia lực lượng cuối cùng của mình, nghĩ đến khả năng duy nhất để tự cứu bản thân.

Một tiếng ầm vang vọng.

Một bức tường phía sau ghế rồng y ngồi vỡ vụn.

Một thân ảnh vô hồn xông vào biển lửa.

Đây là Hoàng Chân Vệ.

Hoặc có thể nói là Hoàng Chân Vệ đã chết.

Thân thể Hoàng Chân Vệ rơi vào trước người y, tiếp theo là một đạo kiếm ý sinh ra, đâm thủng biển lửa, bắn về phía Tịnh Lưu Ly đang xông về phía trước.

Tịnh Lưu Ly nhíu mày thật sâu, đưa tay vung ra phía trước.

Tuyệt đại đa số Tinh Hỏa trong điện này nhanh chóng bị dẫn dắt, biến thành vô số luồng kiếm lửa sắc bén, không ngừng nhanh chóng va chạm với một đạo kiếm ý mà Hoàng Chân Vệ thi triển ra.

Nguyên khí đã như cháo loạn, trong tẩm cung lại vang lên một tiếng chấn động nặng hề hùng vĩ.

Giữa đôi môi mím chặt của Tịnh Lưu Ly lại tuôn ra một ngụm máu tươi lần nữa, thân thể nàng đập nát cửa lớn sau lưng, theo luồng khí lưu tuôn ra mà không ngừng bay ra sau.

Hai chân Hoàng Chân Vệ cày nát mặt đất, một tay hắn khoác lên Nguyên Vũ đang muốn ngã về phía sau, nhưng vẫn không cách nào ngăn được thế lui.

Mặt đất dưới hai chân hắn không ngừng nổ tung, cả người kéo theo Nguyên Vũ bị đánh ra khỏi tẩm cung này, thoát khỏi đây từ chỗ tường vỡ lúc hắn xông vào.

Trong nháy mắt thân ảnh hắn rời khỏi tẩm cung này, tẩm cung đã ầm ầm sụp đổ dưới Tinh Hỏa lan tràn ra khắp nơi, mảnh vụn bắn ra bốn phía.

Ngọn lửa bốc cháy trên đống đổ nát rất khó dập tắt, giống như khi núi lửa phun trào, nham tương rơi xuống mảnh cung điện hoa lệ mới tinh dưới Ly Sơn này.

Khắp nơi đều có hỏa diễm dấy lên, ngọn lửa lan tràn ra khắp nơi.

Trên người Hoàng Chân Vệ cũng có rất nhiều chỗ bốc cháy rừng rực, ngọn lửa bừng thiêu đốt thân thể hắn, phát ra một loại hương vị thịt nướng bốc mùi.

Vô số tiếng kinh hô cùng xé gió vang lên trong phiến cung điện này.

Rất nhiều Tu hành giả rơi xuống.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Hoàng Chân Vệ kéo Nguyên Vũ đã gần tới hôn mê, thân thể bọn họ đều nhịn không được run rẩy kịch liệt, trong lòng bọn họ tràn ngập hoảng sợ cùng mờ mịt, bọn họ không biết nên đi chữa cháy trước tiên, hay là nên làm cái gì.

Tịnh Lưu Ly cũng từ trên không trung rơi xuống.

Sau khi nàng bay ngược trăm trượng, lúc rơi xuống đất cũng không thể khống chế thân ảnh của mình, lung la lung lay rơi xuống đất, cả người đầy máu tươi.

Hơn mười Tu hành giả trong cung này rơi vào quanh người nàng không xa, có rất nhiều kiếm quang bay lượn ở trong phiến không gian này, hiện tại những Tu hành giả này chắc chắn có năng lực giết chết nàng.

Nhưng không có một người ra tay.

Một gã Tu hành giả trẻ tuổi so với bọn họ đã rơi xuống mặt đất chỗ càng gần với Tịnh Lưu Ly.

Tu hành giả trẻ tuổi này mặc áo vải bình thường, nhưng trên lưng gã đeo rất nhiều kiếm, ánh lửa càng chiếu rạng khuôn mặt kiên nghị thanh tú của gã.

Điều này khiến cho những Tu hành giả kia rất dễ dàng nhận ra thân phận của gã.

Gã là Độc Cô Bạch.

Nếu chỉ là một gã công tử nhà Vương hầu, mặc dù không rõ hiện tại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, những Tu hành giả trong cung này tuyệt đối sẽ không để cho gã cùng Tịnh Lưu Ly dễ dàng rời đi.

Nhưng khi những Tu hành giả này thoáng giật mình, có một gã nam tử trung niên nhẹ giọng ho khan một tiếng, sau đó trong nháy mắt bọn họ nhìn lại, lại khẽ gật đầu sau đó lại lắc đầu với bọn họ.

Người nọ không phải Độc Cô Hầu, nhưng là một Vương hầu khác trong mười ba Vương hầu Đại Tần.

Hơn nữa tất cả những Tu hành giả này đều nhanh chóng thấy rõ ý mà tên Vương hầu này muốn biểu đạt.

Gật đầu là vì loại người có chức vị cao như hắn tỏ lễ, mà lắc đầu chính là ý bảo bọn họ không nên nhúng tay vào, để Độc Cô Bạch cùng Tịnh Lưu Ly rời đi.

Vì thế kiếm quang của những Tu hành giả phi hành trong phiến không gian này đều vô lực rũ xuống, ảm đạm không màu.

Những Tu hành giả này đều xác định được một tin đồn.

Những Vương hầu còn lại trong thành Trường Lăng đều đã ngầm đồng ý điều kiện của Ba Sơn Kiếm Tràng.

Mấy chiếc xe ngựa đang chờ Độc Cô Bạch và Tịnh Lưu Ly ở ngoài A Phòng cung.

Trong đó có một chiếc xe ngựa rất lớn, rất kiêu ngạo, lớn như một ngôi nhà.

Chiếc xe ngựa này vốn thuộc về Hoàng cung Trường Lăng, hẳn là lúc trước được Nguyên Vũ ngự dụng. (ngự dụng: thứ vua dùng)

Nhưng khi Độc Cô Bạch đỡ Tịnh Lưu Ly đi vào toa xe ngựa này, Tịnh Lưu Ly lại nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Không chỉ có Thanh Diệu Ngâm đang chờ trị liệu giúp nàng, người chờ nàng ở trong chiếc xe ngựa này còn có Bách Lý Tố Tuyết cùng Đinh Ninh, thậm chí còn có cả Tạ Trường Thắng.

Tịnh Lưu Ly nhìn thoáng qua Tạ Trường Thắng trước.

Tạ Trường Thắng lập tức hiểu được ý của nàng, nhịn không được nghiêm mặt, hừ lạnh nói:

- Ngươi đừng cảm thấy ta không đủ tư cách ngồi ở đây chờ ngươi, ngươi cũng đừng tưởng rằng chỉ mỗi mình có công lao lớn nhất trong việc thúc đẩy những việc này, rất nhiều việc ta làm, ngươi cũng nghĩ không ra lợi hại như thế nào.

Nghe mấy câu này của gã, Tịnh Lưu Ly thực sự vẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó khẽ gật đầu,

- Cũng được.

Sắc mặt Tạ Trường Thắng lập tức hòa hoãn một chút,

- Chuyện hôm nay như vậy, ta đương nhiên phải đến xem náo nhiệt.

Nhưng gã cũng không thể ngờ tới, Tịnh Lưu Ly lại không lạnh không nhạt đột nhiên nói ra một câu:

- Nhưng lúc trước ta nghe người ta nói ngươi khoác lác, nói không chừng ngươi sẽ để cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa, nói không chừng có thể khiến ta cảm mến ngươi?

Sắc mặt Tạ Trường Thắng ửng đỏ, trong lòng cực kỳ xấu hổ, nhưng da mặt dày nên chỉ cười lạnh một tiếng,

- Có sao, cho dù là có, đó cũng là trước kia trẻ người non dạ, chưa từng thấy qua sự đời.

- Làm rất tốt.

Khi Tịnh Lưu Ly không để ý tới gã nữa mà quay người hành lễ với Bách Lý Tố Tuyết, Bách Lý Tố Tuyết nghiêm túc đáp lễ, nhẹ giọng nói một câu.

- Ngươi luôn tin tưởng ta như vậy ư? Không cảm thấy ta có khả năng liên thủ cùng Nguyên Vũ đối phó ngươi?

Tịnh Lưu Ly quay đầu nhìn Đinh Ninh, mỉm cười nói.

- Chỉ có kẻ yếu mới có thể khuất phục, nhưng mấu chốt nhất chính là cho dù ngươi thật sự liên thủ với Nguyên Vũ, ta cũng cảm thấy chưa chắc đã đối phó được ta.

Đinh Ninh cười cười.

- Nếu nói có người khiến ta bội phục trong thiên hạ này, Trịnh Tụ cũng được coi là một trong số đó, giúp ta đốt tòa cung này, làm cho Tinh Hỏa càng vượng một chút, ta biết ngươi có thể làm được.

Khi hoàn toàn buông lỏng, nhắm mắt để cho Thanh Diệu Ngâm dùng thuốc, Tịnh Lưu Ly nói một câu này với Đinh Ninh.

Bình Luận (0)
Comment