Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 898 - Q8 - Chương 226: Mạt Hoa

Q8 - Chương 226: Mạt Hoa Q8 - Chương 226: Mạt Hoa

Đùa cợt đến từ lòng tin, đến từ tình huống hiện tại, Tịnh Lưu Ly đã xác định tên Đế vương cường đại nhất này đã suy yếu đến trình độ trước nay chưa từng có.

Loại suy yếu này không chỉ ở tu vi giảm xuống, mà còn ở tâm trí.

Tâm tình Nguyên Vũ đã bị các loại cảm xúc tiêu cực xé rách đến vỡ nát, hiện tại y không chỉ giống như một con bạc hoàn toàn thua đỏ mắt, hơn nữa ham mê dược tính, y càng giống như là kẻ nghiện cờ bạc, giống như việc tín nhiệm cực độ đối với Triệu Cao lúc trước, thế cho nên Triệu Cao dễ dàng khống chế quyền thế cao nhất của Trường Lăng, cũng rất dễ dàng tước đoạt mọi thứ ở Trường Lăng từ trong tay Nguyên Vũ, hoàn thành việc chuyển giao cho Ba Sơn Kiếm Tràng.

Trong mắt Tịnh Lưu Ly, Nguyên Vũ bây giờ đã không khác gì những tên Đế vương cuối cùng hai nước Sở Tề -- điên cuồng mà ngu ngốc, đánh mất đi lý trí.

Chân nguyên của Tịnh Lưu Ly rất tinh khiết, rất cường đại.

Mấy ngày nay Nguyên Vũ vẫn dây dưa với thương thế, dây dưa với "Quỷ hồn" của Trịnh Tụ, y đã thật lâu không có loại cảm giác chân nguyên nhẹ nhàng mênh mông tràn ngập trong cơ thể.

Y vui sướng đến mức phát ra một tiếng rên rỉ.

Nhưng cũng đúng lúc này, y không nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt Tịnh Lưu Ly, ngược lại thấy được sự trào phúng nồng đậm cùng khinh bỉ không che dấu được.

Trong mắt y, chỉ cần Tịnh Lưu Ly xuất hiện trước mặt mình, xuất hiện ở trong cungđiện này, y chính là cự thú khát máu, mà Tịnh Lưu Ly chỉ là một con cừu đang bị nanh vuốt sắc bén xé rách thân thể.

Nhưng bây giờ con cừu lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cự thú.

Cho dù y có mất trí đến đâu, cũng trong nháy mắt cảm thấy dự cảm không lành, sâu trong mắt y trào ra khiếp sợ cùng khó hiểu.

Cảm thụ được càng ngày càng nhiều chân nguyên làm dịu kinh mạch như đất khô cạn trong thân thể mình, cảm thụ được tình trạng thân thể của mình càng ngày càng tốt, giống như một gốc cây cổ thụ chết khô rốt cục đạt được sương ngọt, đang bắt đầu hình thành sức sống, cảm giác kinh ngạc trong lòng y càng thêm nồng đậm.

Kim nhân pháp trận chỉ thuộc về y khống chế, ngay cả lực lượng Bát Cảnh cũng không thể đỡ được, hơn nữa chân nguyên của đối phương đang bị mình rút ra với tốc độ đáng sợ, lực lượng của mình đang kịch liệt trở nên mạnh mẽ, mà lực lượng của đối phương đang nhanh chóng suy yếu, làm sao có khả năng lật bàn?

- Kỳ thật rời khỏi Trịnh Tụ, ngươi chả là cái thá gì, giống như năm đó, nếu không có Trịnh Tụ thì ngươi cũng hoàn toàn không có khả năng diệt được Ba Sơn Kiếm Tràng.

Trong thân thể Tịnh Lưu Ly vang lên tiếng răng rắc, bởi vì chân nguyên tuôn ra quá mức kịch liệt, thân thể nàng thậm chí còn còng xuống một chút, xương cốt trong cơ thể bởi vì áp lực không khống chế được mà sinh ra tiếng nứt xương như vậy, song nhìn Nguyên Vũ đối diện mình, trên khuôn mặt bắt đầu trở nên tái nhợt của nàng lại hiện ra nụ cười lạnh càng thêm châm chọc,

- Ngươi dường như đã quên mất, ta giết chết Lý tướng như thế nào.

Trong nháy mắt này Nguyên Vũ ngẩn người.

Y đã theo bản năng nhanh chóng suy nghĩ về vấn đề này một cách nghiêm túc .

Đây thực sự không thể là một vấn đề.

Bởi vì cái chết của một trong hai tướng Đại Tần là Lý Tư không hề có bí mật gì đáng nói, Tịnh Lưu Ly đã mô phỏng khí tức Trịnh Tụ giấu ở Khí hải Lý Tư, mà khí tức kia vốn là tín hiệu cầu cứu.

Vì thế lực lượng của Trịnh Tụ nghe theo tín hiệu này tác động rơi xuống.

Ả thật không ngờ người phát ra tín hiệu này lại là Tịnh Lưu Ly, mà đối tượng của đạo Tinh Hỏa kiếm sát phạt của ả lại là Lý Tư.

Khi Nguyên Vũ nghĩ đến những chuyện này, trong đầu y đột nhiên thanh tỉnh một chút, như có tinh quang xẹt qua.

Thân thể y đột nhiên chấn động, cứng ngắc.

- Ngươi quá coi thường Mân Sơn Kiếm Tông chúng ta, quá xem thường thiên phú của ta. Thế gian này không phải chỉ có Trịnh Tụ ở Ba Sơn Kiếm Tràng nắm giữ nguyên khí của tinh không mênh mông, còn có Mân Sơn Kiếm Tông chúng ta.

Tịnh Lưu Ly ngạo nghễ cười lạnh đưa ra đáp án, tiếng cười của nàng không ngừng vang vọng ở trong điện này, rơi vào trong tai Nguyên Vũ giống như là có vô số quỷ hồn ở các góc tối, không ngừng lặp lại:

- Nếu ta đã có thể ngưng tụ ra tinh thần nguyên khí mà nàng lưu lại trong khí hải Lý Tư như đúc, vì sao ngươi lại cảm thấy ta không thể ngưng tụ loại độc cuối cùng mà nàng rót vào thân thể ngươi?

Loại độc mà nàng nói chắc chắn phải là chất độc thực sự.

Nhưng Nguyên Vũ hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này hơn bất cứ ai.

Đó là tinh thần nguyên khí lặng yên ẩn nấp bên trong Linh Liên từ lúc Trịnh Tụ dùng Linh tuyền ở Trường Lăng bồi dưỡng.

Trong những ngày qua, những Tinh Hỏa ngày đêm hành hạ y giống như giòi trong xương chính là lễ vật cuối cùng mà Trịnh Tụ để lại cho y.

Một tiếng ầm thật lớn.

Trong thân thể Nguyên Vũ dâng lên một cỗ khí lực cường đại, lực lượng trong cơ thể y cảm giác được cực độ nguy hiểm, trong nháy mắt cắt đứt chân nguyên của Tịnh Lưu Ly kết nối trong cơ thể y.

Chân nguyên trong cơ thể y mạnh mẽ phản công, đánh bay thân thể Tịnh Lưu Ly ra sau.

Dưới lực đẩy cực kỳ kinh khủng kia, máu tươi điên cuồng phun ra từ trong miệng và mũi Tịnh Lưu Ly như con bướm gãy cánh bay về phía sau, nhưng ánh mắt nàng nhìn Nguyên Vũ lại trở nên lạnh lùng cực độ, ngay cả cái loại ý tứ trào phúng này cũng đã biến mất.

"Còn kịp sao?"

Trong lòng nàng thầm nói một câu kia.

Nguyên Vũ gào thét, rống lên.

Toàn bộ tẩm cung đều kịch liệt lắc lư ở trong tiếng gào thét cùng tiếng rống này, nguyên khí kịch liệt phồng lên trên giống như muốn hất văng toàn bộ đỉnh điện này.

Trên mặt Nguyên Vũ giống như bị khảm rất nhiều cát vàng, trong da thịt bắt đầu lộ ra lấm ta lấm tấm điểm sáng.

Chân nguyên trong cơ thể y bắt đầu thiêu đốt.

Những Tinh Hỏa đại biểu cho ý chí của Trịnh Tụ, những ánh lửa lấm ta lấm tấm đã dường như bắt đầu muốn biến mất kia, đều lan tràn khắp nơi, hừng hực thiêu đốt ở trong chân nguyên của y.

Sát ý và điên cuồng đang bành trướng trong tẩm cung này.

Nhưng Nguyên Vũ lúc này dù muốn giết chết Tịnh Lưu Ly nhưng lại hoàn toàn không làm được.

Chân nguyên trong cơ thể y đã hoàn toàn mất đi khống chế, không giống như chân nguyên của y nữa, cũng không còn giống như chân nguyên của Tịnh Lưu Ly, mà dường như đã hoàn toàn biến thành chân nguyên của Trịnh Tụ.

Mỗi một giọt, mỗi một tia chân nguyên trong cơ thể hiện tại đối với thân thể y mà nói, chính là một trận hủy diệt.

Kinh mạch trong cơ thể y đang bị thiêu đốt, khô héo, tan thành tro bụi.

"Phốc phốc phốc. . ."

Trong tiếng gào thét điên cuồng cùng tiếng rống chói tai, trên người y vang lên rất nhiều thanh âm rất nhỏ, giống như có người vụng trộm đánh rắm.

Chân nguyên trong cơ thể y điên cuồng tuôn ra bên ngoài từ trong tất cả các khiếu vị thân thể, không ngừng phóng thích ra.

Y đang tự tay tán công.

Y đang tự mình bức ra tất cả chân nguyên trong cơ thể, bởi vì cho dù là trực giác thân thể lúc này đều đang không ngừng thét chói tai nhắc nhở y, chỉ có như thế thì thân thể y mới không bị thiêu thành tro bụi.

Chân nguyên cường đại ngày xưa phát tiết ở trong hỗn loạn, chỉ biến thành từng mảnh tro tàn bay múa.

Tịnh Lưu Ly lui vào một góc.

Trong không gian trước người nàng và Nguyên Vũ xuất hiện mấy trăm luồng lửa nhưng không có sức nóng, trong luồng lửa giống như có rất nhiều hoa giấy cháy thành tro đang bay múa, còn có càng nhiều Tinh Hỏa đang không ngừng sinh ra.

Ánh vàng cùng khí đen trong điện đều biến mất.

Ngoại trừ một bộ phận bị những Tinh Hỏa này thiêu đốt biến mất, nguyên nhân nhiều hơn là bởi vì Nguyên Vũ đã không thể khống chế được pháp trận nơi này.

Thực sự chỉ có Nguyên Vũ mới có thể khống chế pháp trận nơi này, nhưng hiện tại y đã mất đi chân nguyên, mất đi lực lượng khống chế pháp trận.

Người tu hành mất đi chân nguyên, còn có ích lợi gì sao?

Tịnh Lưu Ly chậm rãi điều tức theo thời gian dần qua, sau đó nàng cảm thấy tự hào.

Bình Luận (0)
Comment