Kiến Phỉ – Kim Họa

Chương 10

Hạ Úc Phỉ tuy sở hữu một gương mặt xinh đẹp có tính lừa gạt, rất thích hợp để lăn lộn trong giới danh lợi.

Nhưng sức chịu đựng của cô cũng có giới hạn.

Lời Đào Lang Minh nói ít nhiều đã ảnh hưởng đến cô, trong tiềm thức, cô không ngừng nghĩ về con thỏ bông bị chó Beagle cắn nát tơi tả hồi nhỏ, cuối cùng nó đã đi đâu rồi?

Bí ẩn này chưa có lời giải đáp, vào một đêm nào đó, Hạ Úc Phỉ thẳng thắn hỏi người bên gối, Ôn Kiến Từ.

“Trước tiên cô phải nói rõ con thỏ đó mất ở đâu, khi nào, và hình dáng nó ra sao.” Ôn Kiến Từ chợt nhìn sang cô, ánh mắt rủ xuống từ đôi mắt thụy phụng sắc sảo, phản chiếu ánh đèn bàn mờ ảo.

Hạ Úc Phỉ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, đột nhiên lăn nửa vòng, tiến lại gần anh, “Mười mấy năm trước, cửa nhà Hạ Dận Xuyên, một con thỏ lông xanh lớn.”

Cô khẽ nói, đồng thời đưa bàn tay trắng n.õn ra, không an phận áp lên cơ bụng rắn chắc của Ôn Kiến Từ, v.uốt ve loạn xạ dọc theo đường nhân ngư gợi cảm, đến khi nhận ra cơ bắp dưới đầu ngón tay dần căng cứng cô mới dừng lại, rút tay về đầy ý trêu đùa, tiện thể còn “tốt bụng” giúp anh kéo chăn đắp lại.

Đáng tiếc Ôn Kiến Từ không cảm kích, bất ngờ đè cô trên chiếc giường trắng mềm mại, giọng nói càng trầm hơn, “Con thỏ nhỏ ấy bị chủ cũ vứt bỏ, cô đơn lạc lõng trong cơn mưa lớn, không tìm được đường về nhà… Cuối cùng, có người nhặt nó lên. Bây giờ, nó đang ngủ ngon lành trên giường của chủ mới.”

Hạ Úc Phỉ mấp máy môi, muốn nói chuyện này thật vô lý, ai mà muốn một con búp bê rách rưới bẩn thỉu chứ.

Lời còn chưa nói ra.

Hai ngón tay thon dài sạch sẽ của Ôn Kiến Từ dọc theo vùng eo nhạy cảm của cô chậm rãi lướt xuống. Dư âm vừa lắng xuống không bao lâu lại trỗi dậy mãnh liệt. Những lời phản bác nghẹn lại nơi cổ họng, hoàn toàn bị quét sạch khỏi suy nghĩ. Cô chỉ nghe thấy anh trầm giọng nói: “Chủ mới sẽ chăm sóc nó giống nàng công chúa đậu trong truyện cổ tích, dọn sẵn chiếc giường thoải mái nhất cho nó. Thỉnh thoảng cũng sẽ kiểm tra cơ thể đầy vết khâu chắp vá ấy.”

Giống như lúc này.

Ngón tay thon dài của anh xoa đuôi thỏ không tồn tại của Hạ Úc Phỉ, rồi chậm rãi thăm dò sâu hơn, biểu cảm trên gương mặt tuấn tú lại giống như một chính nhân quân tử, “Nhìn xem, thỏ con ướt rồi.”

“Tôi không phải thỏ con.” Đôi mắt Hạ Úc Phỉ phủ một tầng hơi nước ươn ướt, khiến con ngươi càng thêm đen láy, nói: “Cũng không có đuôi.”

Vài giây sau, Ôn Kiến Từ khẽ cười, lại dán tới dịu dàng hôn cô, mang theo hơi thở nóng bỏng, cuốn theo sự chiếm đoạt đầy bá đạo.

Đến nửa đêm về sáng, Hạ Úc Phỉ chìm trong vòng tay ẩm nóng của người đàn ông, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên: “Gọi tôi.”

Ôn Kiến Từ trên giường luôn chẳng thích nói lý lẽ cho lắm.

Hạ Úc Phỉ bị dày vò đến mức đầu óc trống rỗng, nóng bừng, lúc đầu giọng cô run rẩy như sắp khóc: “Ôn Kiến Từ.”

Sau đó anh không hài lòng, cô lại gọi đủ kiểu, nào là “Tổng giám đốc Ôn” rồi “Người tốt” gì đó, gọi đến khàn cả giọng, cuối cùng chẳng biết thế nào, hàng mi ướt đẫm khẽ run lên, đôi mắt mơ màng mở ra. Giọng nói nghẹn ngào mang theo những âm tiết vỡ vụn, bật ra một tiếng: “Chủ nhân.”

Sáng hôm sau, ngoài cửa sổ khách sạn là nửa thành phố phồn hoa náo nhiệt.

Sau đêm quấn quýt triền miên, Ôn Kiến Từ bị một cuộc điện thoại gọi đi, anh trở mình xuống giường, tiện tay cầm lên bộ vest đặt trên tay vịn sofa.

“Anh cứ thế mà đi à?” Hạ Úc Phỉ gối lên lồng ng.ực anh mà ngủ, giờ đột nhiên mất đi hơi ấm, tất nhiên cũng giật mình tỉnh dậy. Cô trừng mắt, giọng lạnh lùng đầy bực bội: “Trong ngày hôm nay muốn gặp tôi không dễ đâu.”

Ôn Kiến Từ dùng ngón tay thon dài cài từng chiếc cúc áo đắt tiền, từ trên cao nhìn xuống, ngắm khuôn mặt xinh đẹp đang bướng bỉnh giận dỗi của cô vài giây. Giọng anh rõ ràng là đang dỗ dành: “Ngoan, tôi đi tìm thỏ con cho cô.”

Hạ Úc Phỉ khẽ cụp đôi mắt hơi ửng đỏ xuống, giấu đi cảm xúc trong đáy mắt. Cô không nói đồng ý hay từ chối, chỉ quấn chăn trắng, dù nó chẳng che được gì, rồi nằm lại xuống giường, ngay trước mặt anh, cô thẳng tay vứt luôn cái gối vướng mắt xuống đất.

Bầu không khí lập tức đông lại, Ôn Kiến Từ im lặng đứng cạnh giường hai phút rồi mới rời khỏi phòng 2357.

Hạ Úc Phỉ trẻ con giở trò chiến tranh lạnh, tính toán chi li từng phút từng giây của Ôn Kiến Từ, anh đã hứa thời gian trên giường đều phải dành cho cô. Thiếu dù chỉ một phút, thậm chí một giây, cũng không được.

Nhưng tính cách thiếu gia như Ôn Kiến Từ đâu phải kiểu để cô muốn mập mờ thì mập mờ, muốn xa cách là xa cách.

Hạ Úc Phỉ vừa lạnh nhạt từ chối lời mời của anh, ngay hôm đó Ôn Kiến Từ đã nghĩ đủ cách ném tài nguyên, quà cáp cho cô.

Đào Lang Minh: “Dạo này cô có sở thích gì với thỏ con à? Nhờ phúc của cô và tổng giám đốc Ôn cãi nhau, cả đời tôi chưa từng thấy nhiều loại thỏ bông đến thế.”

Hạ Úc Phỉ cười nhạt, trong nụ cười pha chút châm chọc, ánh mắt lạnh lùng: “Chỉ là vài chiêu dỗ dành của anh ấy thôi, nếu anh thích thì cứ chọn đi.”

Đào Lang Minh cười khinh một tiếng.

Cô cũng không phải kiểu người hào phóng.

Còn nhớ lúc mới tiếp nhận Hạ Úc Phỉ, nghệ sĩ mới công ty khó khăn lắm mới ký được, khi đó phải mất rất lâu hai người mới hòa hợp. Có lần Đào Lang Minh nổi hứng mang con hươu cao cổ bông khổng lồ cô hay ôm ngủ trên phim trường đi giặt. Ai ngờ cái đầu hươu bị giặt nổ tung, anh ấy buộc lòng phải cắt luôn cái đầu của một con chó bông rồi khâu vào thay thế.

Sau đó Hạ Úc Phỉ nhìn thấy hươu cao cổ mang cái đầu chó kia, cô giận đến mức suốt một tháng không thèm nở một nụ cười với Đào Lang Minh.

Đào Lang Minh rút kinh nghiệm xương máu, từ đó không dám tùy tiện động vào đám thú bông của cô nữa.

Nhưng Ôn Kiến Từ thì khác, anh lại dám thản nhiên đụng chạm vào cô chẳng chút kiêng dè.

Hai người hẹn gặp nhau khá thường xuyên.

Hạ Úc Phỉ như thể tìm ra cách sống vui vẻ nhất trên đời, ban ngày làm việc đến tận hai giờ sáng mới tan ca, sau đó đến khách sạn điên cuồng làm tì.nh với Ôn Kiến Từ, thỉnh thoảng còn cố tình buông vài câu chọc tức anh.

Cứ như trong lòng cô nén sẵn ý xấu, mỗi lần thấy anh lạnh mặt, Hạ Úc Phỉ lại càng được đà lấn tới: “Thần kỳ quá, hóa ra ngủ với anh sẽ khiến giá trị bản thân của tôi tăng lên, trong giới có không ít người tò mò xem ông lớn nào sẽ là bạn giường tiếp theo của tôi.”

Dù sao cũng từng được thái tử gia nuôi, người thường sao có khả năng nuôi nổi cô nữa chứ.

Hạ Úc Phỉ nói thẳng ra.

Ôn Kiến Từ vờ như không nghe ra ý khiêu khích trong lời cô, vẻ mặt ung dung, bàn tay thon dài vuốt nhẹ dọc theo tấm lưng trần mịn màng của cô, rồi trượt xuống, bóp nhẹ vào eo, phát hiện vòng eo gầy đến mức mong manh, anh nhàn nhạt hỏi: “Dạo này không ăn uống đàng hoàng à?”

Hạ Úc Phỉ phát hiện anh thật vô sỉ, thế mà không tiếp lời cô.

Cô hơi nâng đầu lên, trán chạm vào cằm anh, kéo dài giọng: “Anh đừng lo chuyện bao đồng. Tôi trông vậy thôi chứ chịu đói giỏi lắm, sẽ sống rất rất lâu… Đừng đến lúc lại khó phân định ranh giới.”

“Phân định ranh giới?” Ôn Kiến Từ lặp lại bốn chữ của cô, giọng điệu mang theo chút ý vị khó đoán: “Em nghĩ tới đó rồi à?”

Hạ Úc Phỉ thoáng ngẩn ra vài giây, như thể bối rối không biết nên trả lời thế nào.

Tiếp xúc với anh lâu như vậy, ít nhiều gì cô cũng dần hiểu được bản chất thật của Ôn Kiến Từ, đừng thấy anh lúc nào cũng tỏ ra ôn hòa, mang theo phong thái tao nhã của một quý công tử xuất thân danh giá, tất cả chỉ là lớp vỏ bọc mà thôi.

Một giây trước anh có thể vẫn dịu dàng dỗ dành cô bằng giọng nói ấm áp, giây tiếp theo chẳng cần báo trước mà biến thành kẻ chiếm đoạt ngang tàng, mang dáng vẻ độc chiếm chỉ thuộc về kẻ đứng trên đỉnh cao.

Hạ Úc Phỉ cũng cố tình không tiếp lời, nói sang chuyện khác, tò mò hỏi: “Ôn Kiến Từ, tôi cảm thấy anh có năng khiếu diễn xuất lắm đấy. Có từng nghĩ đến việc gia nhập showbiz không?”

“Đó cũng là một gợi ý không tệ.”

Ôn Kiến Từ phối hợp với ý tưởng có vẻ ngây thơ của cô, khẽ cười trầm thấp: “Chỉ sợ là không qua được cửa của ba tôi.”

Hạ Úc Phỉ đã đoán được trước.

Mặc dù anh quyền cao chức trọng, nhưng phía trên vẫn còn người ba quyền cao chức trọng hơn.

Không giống cô, có thể chống đối với Hạ Dận Xuyên, thích về nhà hay không thì về như một cô gái nhỏ trong thời kỳ nổi loạn. Còn Ôn Kiến Từ vẫn phải thỉnh thoảng quay về, đóng vai người con hiếu thảo, vâng lời ba mẹ, hoàn thành nhiệm vụ kết hôn sinh con của gia tộc.

Chớp mắt đã sang tháng sau.

Ôn Kiến Từ dạo gần đây không hẹn gặp cô nữa. Anh đích thân bay sang Pháp bàn chuyện dự án, tiện thể tham gia một buổi đấu giá và giành được một thùng rượu whisky Macallan phiên bản sưu tầm hiếm có. Khi trở về, anh mang thùng rượu ấy thẳng đến biệt thự vườn hoa nhà họ Thẩm.

Người quản gia già tóc hoa râm đích thân ra đón: “Cậu Kiến Từ, lâu rồi cậu không ghé qua.”

Ôn Kiến Từ cởi áo vest ngoài, đưa cho ông ấy, hỏi: “Ba nhỏ đâu.” Ông quản gia nói, “Đang bơi ở tòa nhà phía Tây.”

Thẩm Phục từ lâu đã giữ thói quen mỗi ngày luyện đấm bốc với huấn luyện viên một tiếng trong phòng gym, sau đó xuống hồ bơi thư giãn. Ôn Kiến Từ khẽ gật đầu, rồi từ hành lang dài của tòa nhà chính đi thẳng đến cuối dãy. Ánh đèn vàng ấm áp soi rọi lối đi, dẫn anh bước vào khu bể bơi nhiệt độ ổn định trong tòa nhà phía Tây.

Mặt nước xanh lam nhấp nhô ánh sáng lấp lánh. Thẩm Phục đã bơi xong, thân hình cao lớn, rắn rỏi như được tạc ra, từng đường nét cơ bắp vừa săn chắc vừa gợi cảm. Ông bước lên khỏi mặt nước, lấy một chiếc khăn tắm khô quấn ngang eo rồi ngồi xuống chiếc ghế sô pha dài bọc da thật nghỉ ngơi.

Nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Phục nghiêng đầu nhìn sang, từng giọt nước lướt qua gương mặt điềm tĩnh, thành thục của ông ấy.

Ôn Kiến Từ chậm rãi tháo khuy măng sét, dừng lại một chút rồi lại cài lại như cũ, “Con còn muốn bơi với ba một vòng.”

Thuở nhỏ, các môn học về kỹ năng và lễ nghi của Ôn Kiến Từ đều do Thẩm Phục dạy. Bơi lội cũng không ngoại lệ. Tình cảm giữa hai người vì thế mà trở nên sâu đậm khác thường. Đối với anh, Thẩm Phục chẳng khác gì người ba thứ hai. Anh chưa bao giờ che giấu điều đó.

Thẩm Phục rót một ly whisky ướp lạnh đưa cho anh, cười nhạt: “Bơi cùng thì bỏ đi, nói chuyện một lúc.”

Ôn Kiến Từ ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh, nhận ly rượu từ Thẩm Phục. Anh nâng ly, uống cạn một hơi, đôi mắt sắc sảo và đường nét tinh tế trên gương mặt anh hiện lên rõ nét dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo phủ xuống, “Nói gì ạ?”

Thẩm Phục lặng lẽ nhìn anh một lúc, “Dì Khúc của con thường nói con thừa hưởng gen chọn lọc, đôi mắt và chân mày giống mẹ, ngũ quan lại như bản sao của ba, bất luận là Thanh Trì hay Thụ Thần đều cưng chiều đứa con trai duy nhất này hết mực.”

Ngay cả cái tên “Ôn Kiến Từ” cũng chứa đựng tình yêu vô hạn mà ba mẹ dồn hết cho anh.

Kiến Từ, Kiến Trì ——

Chỉ cần nhìn hai chữ ấy thôi, đã cảm nhận được sự dịu dàng và lãng mạn ẩn sâu bên trong.

Ôn Kiến Từ khẽ xoay chiếc ly trong tay, ngón tay thon dài vô thức lướt dọc theo thành ly thủy tinh, thờ ơ nhắc tới, “Sự cưng chiều ấy… cũng có cái giá của nó. Tình yêu của mẹ khiến con trở thành người thừa kế duy nhất, vị trí không ai có thể lay chuyển trong gia tộc. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến sinh mệnh này từ lúc sinh ra đã trở nên quý giá và mong manh khác thường. Dường như… chẳng ai nỡ nghiêm khắc với con cả. Họ chỉ cần con…”

Anh dừng lại, đối diện với ánh mắt của Thẩm Phục, giọng nói trầm xuống, nhỏ hơn: “Ngoan ngoãn kế thừa sản nghiệp của ba ban cho, sau đó dành cả quãng đời còn lại để đếm từng con số trong đống tài sản ấy.”

“Tiểu Từ.” Thẩm Phục giữ thái độ điềm tĩnh, nói rõ: “Ba không muốn con vì gia tộc mà lựa chọn Giải Ý trong phạm vi con có thể lựa chọn.”

Dù Ôn Kiến Từ là chàng rể lý tưởng mà vợ ông, Khúc Bút Tâm, đã chọn, trước kia Khúc Bút Tâm và Hạ Thanh Trì đã ngầm hiểu với nhau, chờ đến khi Khúc Giải Ý trưởng thành, hai gia đình sẽ chính thức bàn bạc chuyện hôn sự.

Thẩm Phục đối xử với Ôn Kiến Từ như con ruột, từng dạy dỗ anh từ thuở bé, giữa họ có thứ tình cảm tựa như cha con. Nhưng dù thế nào đi nữa, ông vẫn yêu con gái mình nhiều hơn cả.

Ôn Kiến Từ sống một cuộc đời quá mức thuận lợi. Từ nhỏ đến lớn, anh gần như có tất cả. Những gì anh muốn, người ngưỡng mộ anh sẽ tự nguyện dâng lên. Còn những gì không thể có được, anh chỉ cần giành lấy, hầu như không có d.ục v.ọng nào không được thỏa mãn.

Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề hơn.

“Ba nhỏ, con gặp được một cô gái rất vừa mắt. Cảm giác ấy giống như đứng giữa một đống đồ chơi hoa lệ tinh xảo, lại chỉ vừa nhìn đã chọn được thứ mình thích nhất.” Bên ngoài đồn thổi đủ điều, trước mặt Thẩm Phục, Ôn Kiến Từ không che giấu chuyện anh bao nuôi một ngôi sao nữ,

 

thẳng thắn nói: “Con cũng không ngoại lệ, thích ai sẽ muốn cho cô ấy những thứ tốt một chút.”

Một lúc lâu sau.

Thẩm Phục vẫn ôn hòa như cũ: “Không liên quan đến Giải Ý, nhưng nhà họ Khúc sẽ không chấp nhận xuất hiện với cô gái đó.”

Trời đã sáng.

Hạ Úc Phỉ giật mình tỉnh dậy từ một cơn ác mộng. Cô theo phản xạ định làm nũng, vùi vào lòng Ôn Kiến Từ tìm chút an ủi. Nhưng vừa trở mình, trán cô lại chạm vào chiếc gối lạnh lẽo bên cạnh, mới chậm rãi nhận ra, đây là căn hộ của chính mình.

Ôn Kiến Từ không ở đây.

Khiến Hạ Úc Phỉ lập tức dừng lại ý định giả vờ, cô bình tĩnh xuống giường.

Đợi đến khi cô từ phòng tắm bước ra, thơm phức sảng khoái, đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường reo lên.

Trên màn hình hiện hai tin nhắn mới, đều có liên quan đến Ôn Kiến Từ.

Một tin nhắn là Ôn Kiến Từ không biết uống nhầm thuốc gì, thực sự rót một khoản đầu tư khổng lồ cho bộ phim mới của cô, đạo diễn chính là Hạ Dận Xuyên!

Đào Lang Minh thông báo xong.

Ngày hôm sau lại khiếp sợ đặt câu hỏi: “Chẳng lẽ đây là phí chia tay à?”

——————

Chim sẻ nhỏ chíp chíp chíp: Anh bù đắp kiểu gì thế, muốn chia tay mà còn đóng gói cả ông bố xấu xa của tôi gửi đến tận cửa!

Bình Luận (0)
Comment