Kiến Phỉ – Kim Họa

Chương 9

Hạ Úc Phỉ mím môi cười, nói với giọng điệu dễ thương: “Cho trong mơ.”

“Hóa ra tên Wechat ‘Phỉ Phỉ nằm mơ giữa ban ngày’ của cô xuất phát từ đây à.” Ôn Kiến Từ ám chỉ.

Hạ Úc Phỉ suýt nữa đã đứng hình vì xấu hổ, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy hai chữ “Phỉ Phỉ” được anh gọi bằng giọng trầm ấm dễ nghe đến mức khiến nó cũng cao quý hơn.

Bỗng nhiên Ôn Kiến Từ nghiêng người tới, cầm lấy túi xách của cô, “Đi thôi.”

Hạ Úc Phỉ hơi ngạc nhiên: “Đi đâu?” Tối nay cô không đến phòng 2357 đâu nhé.

Ôn Kiến Từ thuận theo logic trong lời cô, nhẹ nhàng suy luận: “Trong mơ cô đã đưa tôi, vậy chắc hẳn cà chua trong mơ vẫn còn trồng ở nhà, đương nhiên là đi lấy lại cà chua nhỏ của tôi rồi.”

Sao lại là của anh? Cà chua nhỏ?

Hạ Úc Phỉ cảm thấy sâu sắc rằng có lẽ vì Ôn Kiến Từ là con một của gia đình hào môn, nên lớn đến chừng này vẫn chưa từng biết hai chữ “khiêm nhường”. Anh chỉ biết thứ gì mình vừa ý thì đó là của mình, có thể thản nhiên chiếm đoạt mà chẳng hề thấy áy náy.

Bây giờ anh muốn đi cướp cà chua nhỏ của cô.

*

Hạ Úc Phỉ thích sống ở những nơi náo nhiệt, từ cửa sổ sát đất trong phòng khách nhìn ra ngoài cũng là những tòa cao ốc san sát nối tiếp nhau. Dù căn hộ như vậy chẳng hề có chút riêng tư nào, cô vẫn vô cùng tận hưởng cảm giác một mình chìm đắm trong ánh đèn rực rỡ phủ khắp người.

Vừa bước vào cửa, đèn sáng lên, Hạ Úc Phỉ liếc nhìn người đàn ông đường hoàng bước vào nhà mình, sự bất mãn trong mắt dường như sắp tràn ra ngoài.

Ôn Kiến Từ chưa bao giờ biết ngại, thậm chí có thể nói anh thản nhiên, ung dung quan sát một vòng không gian riêng tư của ngôi sao nữ.

Vừa bước vào là gian bếp kiểu nửa mở, sạch sẽ gọn gàng đến mức trông như chưa từng được sử dụng. Băng qua quầy bar tông xanh lạnh, bên cạnh là một bức tường đầy chai rượu, phía dưới đặt bộ sofa tròn bọc vải và bàn trà nhỏ.

Trong nhà Hạ Úc Phỉ không có phòng cho khách, rẽ phải trên hành lang chỉ có một cách cửa trắng, chắc hẳn không gian bên trong rất lớn.

Ôn Kiến Từ đại khái đoán được ban công của cô ở đâu nhưng tạm thời không có ý định tiếp tục khám phá. Anh khẽ đổi hướng bước chân, thản nhiên ngồi xuống sofa.

Cái dáng vẻ lười nhác mà cao ngạo ấy, chỉ thiếu điều chưa nói thẳng ra là cô nên quỳ xuống hầu hạ anh thôi.

Hạ Úc Phỉ bực bội đi tới tủ lạnh lấy nước, ngay cả pha trà cũng lười, rượu thì càng không muốn đưa cho anh. Ai mà biết được lần trước chỉ vì một chai vodka mà lăn lên giường, tối nay có khi lại vì một chai whisky mà tiếp tục lăn tiếp thì sao.

Một lúc sau, cô rót một ly nước có ga vị vải sắp hết hạn, đặt xuống trước mặt Ôn Kiến Từ: “Của bên nhãn hiệu tặng, vị nho xanh nhỏ mà tôi thích nhất.” Đừng có không biết điều mà từ chối!

Ôn Kiến Từ hạ mình nếm thử một ngụm.

Rồi thản nhiên nhận xét: “Cho nhiều đường quá.”

Thực ra Hạ Úc Phỉ cũng thấy loại nước này ngọt đến phát ngấy, nhưng nhất thời không rõ có phải do sắp hết hạn nên mới vậy hay không. Dù trong lòng nghĩ thế, miệng cô vẫn thản nhiên giải thích đầy lý lẽ: “Con gái uống nước đều phải ngọt như thế này đấy.”

Ôn Kiến Từ cười, nhưng sau khi anh cười xong, bầu không khí lại trầm xuống.

Lúc này Hạ Úc Phỉ dần nhận ra có gì đó không đúng. Có lẽ chuyện đến đây đòi cà chua nhỏ chỉ là cái cớ đường hoàng mà thôi. Thực chất, đôi mắt thụy phụng của Ôn Kiến Từ lại thấp thoáng vẻ ngày nhớ đêm mong.

Trong tình cảnh im lặng thế này, e rằng anh thật sự sẽ chẳng chút khách sáo mà bế cô lên giường mất.

Mặc dù Ôn Kiến Từ quả thật có gương mặt rất đẹp, trông cứ như biết chọn lọc những gen tốt nhất từ bố mẹ để lớn lên. Đã vậy còn có tám múi săn chắc. Chỉ riêng việc anh ngồi đó thôi, từ góc độ của cô nhìn qua, đôi chân dài một cách vô lý.

Cảnh đẹp ý vui đúng là cảnh đẹp ý vui, nhưng…

Hạ Úc Phỉ nghĩ đến chuyện nếu anh liên hôn, đối tượng chỉ có thể là con gái nhà họ Khúc, nghĩ đến đây, cô đè cảm xúc này xuống, tìm một cái cớ: “Ừm… cái đó… anh ăn cơm chưa.”

Hơn chín giờ đêm rồi còn ai hỏi ăn cơm chưa. Ôn Kiến Từ cảm nhận được ý đồ của cô, phối hợp nói: “Chưa.”

Chưa ăn thì tốt. Hạ Úc Phỉ nghiêm túc gật đầu, cứ như vừa nắm bắt được thông tin quan trọng nào đó từ anh vậy. Ngay sau đó, cô nâng ngón tay thon dài trắng n.õn lên, thản nhiên chỉ về phía bên cạnh: “Bếp ở đằng kia.”

Cô cố tình chơi xấu, bắt Ôn Kiến Từ tự vào bếp nấu ăn, định bụng chọc để vị thái tử gia cao quý này tức giận mà bỏ đi.

Ai ngờ Ôn Kiến Từ nghe xong chẳng những không nhíu mày lấy một cái, mà còn rất đỗi thân thiện hỏi lại cô: “Cô muốn ăn gì?”

Hạ Úc Phỉ muốn hỏi, anh biết nấu ăn à??? A a a!

Sao anh lại biết một chuyện không phổ biến như thế?

Thấy cô không nói gì, Ôn Kiến Từ đi thẳng đến trước tủ lạnh trong bếp, xem thử có nguyên liệu nấu ăn gì không.

 

Vừa mở tủ lạnh ra, cả ngăn mát đầy ắp các loại đồ uống và đồ ăn vặt, chẳng thấy bóng dáng chút rau xanh nào. Anh chỉ có thể miễn cưỡng moi ra được nửa gói mì sợi nằm chỏng chơ ở góc tủ.

Một lúc sau.

Ôn Kiến Từ ngoắc tay với cô, hai ngón tay thon dài khẽ cong rất đẹp, nhưng giống như đang gọi thú cưng vậy: “Cà chua nhỏ của cô đâu.”

Cà chua nhỏ Hạ Úc Phỉ nuôi ngoài ban công trong phòng ngủ chính.

Đẩy cánh cửa trắng tinh ra, đập vào mắt trước tiên là cả một bức tường đầy ắp thú bông. Đủ hình thù kỳ lạ, nhiều đến mức hoa cả mắt, màu sắc thì rực rỡ, sau đó chính là dàn hoa cỏ cô trồng, hai thứ gần như “một chín một mười” khó phân cao thấp.

Ôn Kiến Từ lịch sự bế đi chậu cà chua nhỏ đặt cạnh chậu hoa linh lan bị tưới đến chết úng của cô, thản nhiên nói: “Ừm, cô đúng là rất giỏi trồng cà chua nhỏ.”

Chỉ có duy nhất chậu này tuy trông thiếu dinh dưỡng, nhưng ít ra vẫn còn chút sức sống mong manh.

“Đám hoa cỏ này đều do Đại Đào mang đến. Cả chậu hoa lan huệ tây anh làm chết lúc trước cũng vậy.” Hạ Úc Phỉ cố ý nhấn mạnh từng chữ, ngầm châm chọc anh cũng chẳng biết trồng hoa. Rồi cô khẽ thở dài một tiếng, thở dài một hơi cực nhẹ, “Có lẽ là vì nhan sắc khuynh thành của tôi khiến người ta thấy khó gần, người hâm mộ hơi ít, nên mới lấy mấy thứ này bù đắp cho đủ người hâm mộ.”

Ôn Kiến Từ nghĩ đến tài nguyên ít ỏi cùng với lượng người hâm mộ ít đến đáng thương của cô.

Anh bất giác có vài phần tán đồng.

Anh hái một quả cà chua nhỏ căng mọng, rửa sạch, rồi dùng dao cắt đôi. Đầu ngón tay dính chút nước cà chua đỏ tươi, làm tôn lên làn da trắng lạnh, trong toàn bộ quá trình, anh đột nhiên rất tự nhiên hỏi : “Sắp tới cô có nhận bộ phim nào chưa?”

Hạ Úc Phỉ vốn đang dựa vào khung cửa lặng lẽ thưởng thức cảnh tượng trước mắt, thoáng khựng lại một chút — rất nhẹ, gần như không nhận ra.

Ôn Kiến Từ không phải kiểu người tùy tiện hỏi câu này mà chẳng có lý do.

Ẩn ý đằng sau lời nói đó, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là anh định “vung tài nguyên” cho cô rồi.

Hạ Úc Phỉ nhìn anh không chớp mắt, tim đập nhanh, một lúc lâu sau, dường như cô cuối cùng cũng chịu nở nụ cười, nụ cười nhàn nhạt, mang theo chút cảm xúc khó tả: “Trước đây có một nhà đầu tư muốn bỏ ra một tỷ để làm riêng cho tôi một bộ phim. Chỉ đưa ra đúng một yêu cầu là muốn được ăn bữa cơm với anh.”

Bây giờ cô chẳng khác nào mấy tay trung gian tham lam ăn chênh lệch, bữa cơm thì tự mình ăn với Ôn Kiến Từ, tài nguyên cũng tự tay giữ lấy.

Cô lại cười, nụ cười xinh đẹp mê hoặc, đối diện thẳng với anh: “Anh cũng có thể bỏ ra 1 tỷ đầu tư phim cho tôi sao? Tôi muốn Hạ Dận Xuyên làm đạo diễn, muốn ekip sản xuất tinh nhuệ nhất trong ngành, và cả những ảnh đế, ảnh hậu hạng A chỉ xuất hiện trong phim của các đạo diễn lớn, nâng đỡ tôi lên tầm cao mới.”

“Chỉ có vậy thôi?” Ôn Kiến Từ nhìn cô, sống mũi cao thẳng dưới ánh đèn tường dịu dàng, trông như phủ lên một lớp ánh trăng mờ ảo.

Hạ Úc Phỉ khéo léo né tránh ánh mắt anh, “Đùa thôi, so với việc vất vả đóng phim, tôi vẫn thích ở nhà làm một cô ‘phế vật xinh đẹp’ hơn… Tổng giám đốc Ôn đừng tăng thêm công việc cho tôi nữa.”

Cô nói xong, cứ như bao ấm ức và tủi thân trong lòng dồn hết ra ngoài. Đôi mắt cũng đỏ ửng, vành mắt hơi ươn ướt: “Bé con sẽ mệt chết mất.”

Ôn Kiến Từ trầm mặc nhìn cô một lúc, lạnh nhạt thốt ra hai chữ: “Lại đây.”

Hạ Úc Phỉ xoay người chạy, đừng tưởng cô không biết, nếu qua đó thế, thế nào cũng bị anh hôn.

Mười lăm phút sau.

Ôn Kiến Từ dùng mì sợi và cà chua nhỏ, đơn giản nấu cho cô một bát mì Dương Xuân. Hương vị thanh đạm nhưng lại ngon đến bất ngờ.

Sau khi bưng lên bàn, người dễ xúc động và hay bắt bẻ như Hạ Úc Phỉ cũng không nhịn được ăn thêm vài miếng, bỗng dưng có chút hối hận vì lúc nãy đã bỏ chạy. Người đàn ông giỏi nấu ăn thế này, để anh hôn một cái thì có sao chứ?

Đôi mắt đen láy của Hạ Úc Phỉ sáng lên, ngẩng đầu nhìn Ôn Kiến Từ ngồi đối diện, đang định tuông một tràng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành anh thì tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Là điện thoại của Ôn Kiến Từ.

Anh liếc nhìn màn hình. Hạ Úc Phỉ cũng không nhịn được mà nhìn theo.

Cô chỉ kịp lờ mờ thấy trên màn hình hiện lên một chữ “Thẩm”, thì Ôn Kiến Từ đã thản nhiên cầm máy nghe ngay trước mặt cô, chẳng hề kiêng dè gì, gọi một tiếng: “Ba nhỏ.”

Hạ Úc Phỉ bị cách xưng hô quá đỗi thân mật này làm cho sững người, nhưng rồi lại tỉnh táo hẳn ra.

Cô nắm chặt đũa, không động đậy, mắt rũ xuống nhìn chằm chằm vào bát mì Dương Xuân trước mặt. Một cảm giác khó tả, xen lẫn chút buồn bã mơ hồ, lại một lần nữa len lỏi vào lòng cô.

Ngoài ba ruột của Ôn Kiến Từ thì còn ai có tư cách để anh gọi một tiếng ba?

Đương nhiên là ba của Khúc Giải Ý —— Thẩm Phục.

Anh đã gọi người ta là ba, vậy mà cô vẫn không nhịn được cứ lún sâu vào chút hơi ấm mong manh, khó khăn lắm mới có được này, dù biết rõ nó có thể bị tước đoạt bất cứ lúc nào.

Đúng là tự mình nhận lấy thân phận chim hoàng yến này.

Hạ Úc Phỉ khẽ nhếch môi, không muốn nghe lén điện thoại của Ôn Kiến Từ, sợ từng lời từng chữ đều là thứ mình không muốn nghe. Cô bưng bát đứng dậy, đi vào bếp, đổ thêm thật nhiều giấm vào.

Vốn dĩ cà chua nhỏ đã mang sẵn chút vị chua thanh rồi, cô múc liền hai muỗng nước dùng, chua đến mức suýt nghẹn nước mắt.

Đột nhiên Ôn Kiến Từ xuất hiện sau lưng cô, bóng dáng cao lớn gần như bao trùm lấy cô hoàn toàn, không khỏi cười: “Biết ăn giấm thật.”

Đúng vậy đó, tôi giỏi nhất là ăn giấm mà… Hạ Úc Phỉ không muốn để lộ tâm tư của mình, đành dứt khoát phơi bày mặt xấu xa nhất ra: “Anh có phải nên đi rồi không? Cho dù anh nấu cho tôi mười bát mì Dương Xuân, tôi cũng không ngủ với anh đâu.”

Tối nay tâm trạng của Hạ Úc Phỉ rõ ràng không ổn, Ôn Kiến Từ biết điều đó.

Anh vẫn luôn âm thầm nhẫn nại dỗ dành cô, dáng vẻ hạ mình đến mức khó tin.

Hạ Úc Phỉ lại chẳng chút nể tình, ngược lại còn đột ngột cáu kỉnh, “Tôi đi dự lễ truy điệu của Tiểu Tông, anh đến làm gì? Còn lấy danh thiếp riêng đi dằn mặt cái người, cái người.”

Là ai nhỉ, đúng lúc này lại chẳng nhớ ra nổi tên, tức chết cô rồi!

Ôn Kiến Từ mở miệng: “Dạo này hơi chán, anh nào cao trên 1m87, có 8 múi thì gửi ảnh riêng cho tôi. Chỉ giới hạn tối nay.”

Nhịp tim Hạ Úc Phỉ khẽ lỡ một nhịp.

Ôn Kiến Từ cười khẩy: “Tham vọng không nhỏ.”

Hạ Úc Phỉ không nghe ra giọng điệu ngày càng lạnh lẽo của anh, liệu có trộn lẫn sự mỉa mai của kẻ bề trên hay không. bốn chữ ấy như đóng đinh cô tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Ôn Kiến Từ cúi đầu, hơi thở của anh lướt qua sau tai cô, rồi trượt xuống cổ trắng ngần, mạnh mẽ lướt qua cả xương quai xanh, “Chúng ta không cãi nhau, cô cũng không được tìm người khác, nếu thật sự chán quá cũng không muốn làm việc thì tôi có thể giúp em giải sầu.”

Hạ Úc Phỉ không hỏi anh định giải sầu thế nào.

Lúc này mà mở miệng thì làm gì có chuyện không cãi nhau, nhỡ đâu chẳng may cãi thắng, anh quyền cao chức trọng mà nổi giận thật, cuối cùng người phải cúi đầu xin lỗi chẳng phải vẫn là cô sao?

Mà nếu cãi thua thì càng tổn thương lòng tự trọng hơn.

Sau đó Ôn Kiến Từ đặt cô lên đảo bếp, từ cổ áo bắt đầu, chậm rãi mà thô bạo xé toạc chiếc váy. Dùng chữ “xé” hoàn toàn không quá đáng — gần như có thể nghe thấy tiếng vải rách.

“Sớm đã thấy cái váy này chướng mắt rồi, đen sì chẳng khác gì sắc mặt cô.”

Lời vừa dứt, từng mảnh vải rơi xuống, tản mác khắp nơi.

Hạ Úc Phỉ bị anh làm bẩn rồi.

Xương bả vai phía sau lưng cô dính phải nước ép cà chua đỏ tươi, trông như một bức tranh sơn dầu. Ôn Kiến Từ ngắm nhìn một lúc, đầu ngón tay khẽ lướt qua, nhẹ nhàng để lại một cái chạm thoáng qua, sau đó nhẹ nhàng ra lệnh: “Ngồi lên đùi tôi.”

Rõ ràng chỉ là dùng khăn giấy lau sạch cho cô, vậy mà lại như đang làm điều gì mập mờ, ám muội khó tả…

Hạ Úc Phỉ khẽ nhíu mày, nhắm mắt lại, như thể buông xuôi tất cả mà ngồi xuống, tựa đầu lên vai anh.

Đêm tối tĩnh lặng, ánh đèn trong phòng sáng rực. Tư thế này, không hiểu sao lại mang đến một ảo giác như đang ôm nhau đầy thân mật, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng của Ôn Kiến Từ mang theo sức mạnh vừa đủ, từ bả vai tinh xảo của cô dọc xuống, làn da mềm mại ửng đỏ vì bực tức dưới lòng bàn tay anh, chỗ nào cũng bị anh chạm tới, là kiểu v.uốt ve mang theo d.ục v.ọng đầy cám dỗ.

Khiến Hạ Úc Phỉ ngẩng đầu lên, có lẽ, cô vốn dĩ sinh ra đã là một đứa trẻ hư — đẹp đẽ đến mức chẳng còn gì tốt đẹp khác.

Chỉ biết thuận theo bản năng cơ thể mà chìm đắm trong khoái cảm.

Cô nghe thấy chính mình nói, “Ôn Kiến Từ, tôi thích anh ôm tôi, hôn tôi, anh có thể nghiêm túc làm đồ dùng trên giường của tôi một chút được không?”

*

“Tối qua tôi với Ôn Kiến Từ đã hôn nhau, hóa ra hôn có cảm giác như vậy, anh ấy hứa sau này thời gian trên giường đều là của tôi.” Ban ngày, căn hộ đã chẳng còn dấu vết hỗn loạn của đêm qua. Hạ Úc Phỉ quấn mình trong chiếc áo choàng lụa mềm mại, mái tóc đen dài buông rủ tự nhiên phủ kín bờ vai. Trong tay cầm tách cà phê nhưng không uống, ngược lại nói mãi không ngừng.

Đào Lang Minh mua hẳn một thùng đầy hoa, đang cắm từng bông vào bình để thêm chút sức sống cho căn hộ, nghe cô nói vậy, động tác trong tay anh ấy khựng lại, “Mạo muội hỏi một câu, rốt cuộc là cô độc chiếm thời gian trên giường của anh ta, hay anh ta mới là người độc chiếm cô vậy?”

Hạ Úc Phỉ hất cằm, vẻ mặt kiêu ngạo mà đắc ý: “Tôi chứ.”

“Vậy tại sao thái tử gia lại buông lời cảnh cáo hết đám nam minh tinh dám dòm ngó nhan sắc của cô?” Điện thoại của anh ấy sắp nổ tung vì giới giải trí thi nhau gọi đến, công khai lẫn ngầm ám chỉ đều muốn dò la tình trạng tình cảm riêng tư của Hạ Úc Phỉ.

Anh ấy thầm cảm thấy có gì đó không đúng. Quả nhiên, nhìn thấy cả căn hộ này của Hạ Úc Phỉ cũng đã bị Ôn Kiến Từ ghé qua, thậm chí còn mang đi chậu cà chua nhỏ duy nhất mà cô trồng sống được. Hành động này chẳng khác nào đang tuyên bố sự hiện diện của mình — anh bắt đầu mạnh mẽ chiếm lĩnh những không gian riêng tư cuối cùng của Hạ Úc Phỉ, thậm chí còn cố ý để lại dấu vết.

Thấy Hạ Úc Phỉ mím môi không nói gì.

Đào Lang Minh còn nói: “Cô biết mình bây giờ giống gì không?”

 

Hạ Úc Phỉ vô thức đưa ngón tay lạnh lẽo chạm lên mặt, lòng đầy kinh hoàng tưởng tượng mình đang hóa thành con chim hoàng yến kiêu căng dựa vào sự sủng ái?

Quả nhiên, cô trời sinh đã có thiên phú trở thành một người đàn bà lòng dạ rắn rết. Mới chỉ qua một đêm, bản tính này đã không kìm nổi mà lộ ra rồi sao?

Đào Lang Minh nói: “Giống như một con thú nhỏ lang thang vừa đói vừa rét, dù biết cái ôm của người tuyết sẽ làm mình đóng băng, vẫn ngoan cố ôm chặt không buông, si tâm vọng tưởng rằng có thể hấp thụ được chút hơi ấm để cứu lấy mạng sống của mình.”

Hạ Úc Phỉ thả tay xuống.

“Chỉ sợ Ôn Kiến Từ nuôi cô quá tốt, tốt đến mức dễ dàng làm cô quên mất mình vốn dĩ là một con thú nhỏ lang thang, chẳng ai cần.” Đào Lang Minh vô tình bổ sung.

Hạ Úc Phỉ lại khoe khoang rất thẳng thắn: “Vậy thì mình cũng là một con thú nhỏ rất xinh đẹp.”

————-
Đại Đào: “Chưa từng thấy con chim nào hư hỏng như thế!”

Bình Luận (0)
Comment