Kiến Phỉ – Kim Họa

Chương 22

Hai cánh môi của Hạ Úc Phỉ ngậm lấy yết hầu của Ôn Kiến Từ, mang theo hơi thở gấp gáp, cơ thể run rẩy nhẹ vì bị chấn động. Đầu gối và mắt cá chân tì trên ga giường trắng tinh như thể bị cọ xát đến mức rách da, ngay cả làn da cũng phớt lên một màu đỏ thẫm tựa son đào kiều diễm.

Khi không thể ngậm được nữa, thứ kéo đến ngay sau đó là nụ hôn của Ôn Kiến Từ. Khi đắm chìm trong hoan lạc, cả hai cũng thường hôn nhau, nhưng trước đây, tất cả đều bị d.ục v.ọng chi phối, tự nhiên cũng xen lẫn sự chiếm đoạt đầy tính xâm lược.

Bây giờ, nụ hôn của Ôn Kiến Từ mang theo sự mạnh mẽ nhưng lại ẩn chứa thương tiếc, môi lưỡi anh xâm chiếm sâu, dùng lực như muốn tiếp nối trận vận động kịch liệt vừa rồi. Đồng thời, giọng anh khàn khàn gọi tên cô, lúc thì “Phỉ Phỉ”, lúc lại “bé cưng”.

Lúc nhỏ không có ai gọi cô là bé cưng, anh vừa gọi đã khiến Hạ Úc Phỉ không nhịn được lại ướt, vệt nước trên giường lại lớn hơn.

Ôn Kiến Từ hiếm khi không trêu chọc cô, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, kéo cô vào lòng dịu dàng an ủi.

Hạ Úc Phỉ phối hợp ngoãn áp sát gương mặt vào lồng ng.ực gần ngay trước mắt, tham lam hấp thụ hơi ấm từ anh. Một lúc lâu sau, cô chủ động chia sẻ với Ôn Kiến Từ một chuyện thú vị thời thơ ấu: “Trước đây, Tiểu Lý Nhi từng mời em đến nhà cũ của nhà họ Hạ làm khách, có lần cậu ấy chơi vui quá nên ngã từ sofa xuống thảm. Đến bữa tối, ba cậu ấy nghe quản gia kể lại, liền ôm cậu ấy dỗ dành thật lâu. Sau đó, em về nhà, cũng giả vờ lăn từ sofa xuống… Nhưng chẳng ai quan tâm, ai cũng đã ngủ mất rồi… Cuối cùng, em lại tự đứng dậy.”

Từ lần đó, cô nhận ra rằng không phải người cha nào cũng xem con gái là bảo bối mà yêu thương chiều chuộng.

Tiểu Lý Nhi, cũng chính là Hạ Nam Chi có rất nhiều tình yêu—thứ mà cô vô cùng ngưỡng mộ. Nhưng đó là tình yêu của ba Tiểu Lý Nhi. Mỗi lần ghen tị, Hạ Úc Phỉ lại cảm thấy cơ thể này trống rỗng, nhưng mãi mãi không thể tìm ra tình yêu để lấp đầy khoảng trống ấy.

Lâu dần, Hạ Úc Phỉ không còn thích đến nhà cũ của nhà họ Hạ làm khách nữa.

Dường như Hạ Nam Chi cũng nhận ra chuyện này nên cô ấy không bao giờ khoe khoang sự yêu chiều của ba mình trước mặt cô.

“Hạ Dận Xuyên đúng là một kẻ khốn nạn.” Hạ Úc Phỉ tức giận mắng một câu vì những gì mình đã trải qua trong thời thơ ấu, sau đó cô ngẩng đầu lên như đang nhìn một bức tượng thần, một người đàn ông vốn cao ngạo, quen với việc đứng trên cao nhìn xuống thế gian, nhưng vào khoảnh khắc này lại toát lên sự dịu dàng và phức tạp, nói: “Ôn Kiến Từ, anh cho em ba mẹ anh đi.”

Ba mẹ, giữa hai người họ, dường như là thứ có thể đem ra đòi hỏi. Ôn Kiến Từ cúi đầu, cũng chăm chú nhìn cô, anh bật cười: “Vậy em định trao đổi thứ gì với anh?”

Tim Hạ Úc Phỉ đập thình thịch, đến mức có lẽ anh cũng nghe thấy. Một lúc lâu sau, cô nói rất khẽ: “Em trao chính mình cho anh, có muốn không?”

Cánh tay rắn rỏi của Ôn Kiến Từ siết chặt lấy cô, giữ cô thật chặt trong lòng. Anh khẽ “ừ” một tiếng, hơi thở nóng rực phả lên vành tai cô. Cảm thấy vẫn chưa đủ trân quý, anh cúi xuống gần hơn nữa, dùng răng cắn lấy môi cô, khẽ đáp: “Muốn.”

Từ đêm đó, Hạ Úc Phỉ cũng trở thành một người có ba mẹ.

Chỉ là cô đã gặp Hạ Thanh Trì, nhưng vẫn chưa chính thức gặp Ôn Thụ Thần.

Ôn Kiến Từ nói nhà tổ của nhà họ Ôn ở Giang Thành, sau khi ba anh lui về, phần lớn thời gian ông đều ở đó. Sau này, chỉ cần vào những dịp quan trọng, hai người đến Giang Thành xuất hiện một chút là được, cũng không có quá nhiều quy củ hà khắc của hào môn.

Hạ Úc Phỉ không biết anh nói vậy để an ủi người sắp trở thành vợ người ta là cô hay việc gả vào hào môn thực sự đơn giản đến thế. Có điều dù Ôn Kiến Từ vẫn còn trẻ nhưng trong thế hệ này của nhà họ Ôn, địa vị thái tử gia là danh bất hư truyền, có quyền quyết định rất lớn trong gia tộc.

Vì vậy, vào ngày họ đến Giang Thành ra mắt ba mẹ, Ôn Kiến Từ bá đạo ra lệnh không cho bất kỳ ai trong dòng họ xuất hiện ở nhà tổ, để tránh việc cô bị dọa sợ ngay cả khi chưa kịp gặp mặt chính thức.

Chỉ nhìn hành động này của anh thôi cũng đủ khiến Hạ Úc Phỉ thấp thỏm không yên.

Từ một tuần trước, cô đã vắt óc suy nghĩ, dốc sức chọn lựa trang phục cho buổi gặp mặt. Vì chuyện này, cô còn đặc biệt nhờ Hạ Nam Chi, một thiên kim tiểu thư xuất thân từ hào môn hàng đầu, tư vấn cho mình.

Trong phòng thay đồ rộng lớn, váy áo và trang sức rơi vương vãi khắp nơi. Hạ Úc Phỉ vẫn đang vất vả thử từng chiếc váy, mái tóc đen nhánh được buộc hờ một cách tùy ý, để lộ hoàn toàn khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ, thỉnh thoảng cô cụp mắt nhìn vào gương, hàng mi dài tựa như chiếc lông đuôi tinh xảo nhất của loài chim tước, xinh đẹp không gì sánh bằng.

Hạ Nam Chi nửa nằm trên ghế quý phi, mềm mại kéo dài giọng: “Bác Ôn là vị gia chủ dễ gần nhất trong giới hào môn ngoài ba tớ ra, không hề đáng sợ chút nào đâu, Phỉ Phỉ ngốc nghếch, cậu mặc gì cũng sẽ được phụ huynh yêu thích thôi.”

Nhưng lời này vẫn không thể trấn an Hạ Úc Phỉ. Cô ôm chiếc váy bước đến trước mặt Hạ Nam Chi, rồi cũng chen lên ghế quý phi, đáng thương hỏi: “Thật sao? Ba của Ôn Kiến Từ là kiểu người giống ba cậu, chứ không phải kiểu như ba của Tạ Thầm Ngạn đúng không?”

Nhờ phúc của Hạ Nam Chi, Hạ Úc Phỉ từng may mắn gặp qua gia chủ nhà Tạ một, hai lần tại nhà họ Hạ. Chỉ riêng khí chất trầm tĩnh nhưng lại mang sức ép vô hình, không phô trương mà vẫn khiến người ta kinh sợ, đã đủ để cô ngoan ngoãn đứng im, không dám hó hé.

Nói như vậy, Tạ Thầm Ngạn chính là bản sao hoàn hảo của ba mình, Tạ Lan Thâm, mang gương mặt từ bi như Quan Âm nhưng trái tim lại như Tu La, thủ đoạn tàn nhẫn dứt khoát. Chỉ có mỗi Hạ Nam Chi là không sợ bọn họ mà thôi.

“Ừm, có lẽ đây chính là lợi thế của việc làm con một.” Hạ Nam Chi khẽ cong môi cười nhạt, “Cặp sinh đôi Tạ Thầm Ngạn và Tạ Thầm Thời này từ nhỏ đến lớn cái gì cũng phải tranh nhau. Đến chỗ ở cũng phải chia ra nam bắc, nếu không vừa ra cửa là có thể tiện tay lái xe đâm chết đối phương ngay. Nếu bác Tạ không nghiêm khắc một chút, làm sao có thể trấn áp được hai đứa nghịch tử không coi ai ra gì ấy chứ.”

Nói xong, Hạ Nam Chi chậm rãi quấn một lọn tóc trên vai Hạ Úc Phỉ quanh đầu ngón tay, giọng nói mang theo ý cười: “Bác Ôn chỉ có một cục cưng lớn, bây giờ lại có thêm một cục cưng nhỏ là cậu. Bác ấy chắc chắn sẽ yêu ai yêu cả đường đi mà thôi.”

“Giống như ba tớ vậy, học trò mà ông ấy cưng nhất chính là Tạ Thầm Ngạn. Tớ luôn cho rằng, chắc chắn là nhờ phúc của tớ cả đấy.”

Dưới sự tư vấn tâm lý đầy tự tin của Hạ Nam Chi, Hạ Úc Phỉ cũng thông suốt hơn. Vốn dĩ từ đầu đến cuối, cô chẳng hề phù hợp với tiêu chuẩn chọn dâu của nhà họ Ôn dành cho Ôn Kiến Từ. Nếu muốn chia rẽ họ, thì lần liên hôn với nhà Khúc đã là cơ hội tốt nhất rồi.

Sau khi bình tĩnh lại, cảm giác lo lắng cũng không còn ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của cô nữa.

Hạ Úc Phỉ ngủ đủ giấc, tinh thần sảng khoái đến Giang Thành với Ôn Kiến Từ, vừa đáp máy bay đã có quản gia đích thân đến đó, còn có vài chục vệ sĩ theo sát từng bước.

Trong xe, Hạ Úc Phỉ ngồi ngay ngắn, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Sau này em cũng có đãi ngộ này sao?”

Ôn Kiến Từ bình thản hỏi lại: “Không thích?”

Câu này có hàm ý, Hạ Úc Phỉ chớp mắt: “Em chỉ sợ sau này đi đâu cũng kéo theo một đoàn người rầm rộ, nếu quá phô trương, bên ngoài có khi lại nói em ra vẻ ngôi sao lớn.”

Ôn Kiến Từ trầm mặc một lúc, rồi nắm lấy bàn tay đang buông trên đầu gối của cô, nhẹ nhàng hôn lên như một cách trấn an: “Hồi trẻ, ba anh từng bị bọn tội phạm liều mạng bắt cóc đòi tiền chuộc không biết bao nhiêu lần. Vì vậy, ông ấy đặc biệt coi trọng sự an toàn của người thừa kế. Phỉ Phỉ, vị trí con dâu nhà họ Ôn cũng rất ‘đắt giá’. Chúng ta hãy hiểu cho tấm lòng của một người ba bảo vệ con cái, được không?”

Hạ Úc Phỉ nhẹ nhàng gật đầu, không phải cô thật sự thấu hiểu, mà là… cô không muốn bị bắt cóc chút nào.

Thời gian trò chuyện trôi qua rất nhanh, xe cuối cùng cũng dừng trước nhà tổ của nhà họ Ôn, từ bên ngoài nhìn vào, nơi này mang dáng dấp của một tòa nhà cổ uy nghiêm từ thế kỷ trước, là một công trình mang đậm dấu ấn gia tộc.


Nhưng khi bước vào bên trong, lại là một phong cách cổ điển xa hoa pha lẫn nét hiện đại, từng góc nhỏ đều toát lên khí chất quyền lực và tao nhã.

Ôn Kiến Từ dẫn cô đi dọc theo hành lang dài, đến trước phòng khách rực rỡ ánh đèn. Sau đó, anh bước qua tấm bình phong che khuất tầm nhìn, dẫn cô tiến vào bên trong.

Trên chiếc ghế sô pha chủ vị trong phòng, Ôn Thụ Thần thành thạo pha trà. Bên cạnh, lư hương tỏa ra mùi trầm thủy cao cấp, làn khói mỏng manh lượn lờ trong không khí, mang đến cảm giác thanh tịnh cho lòng người.

Dù cách một đoạn, Hạ Úc Phỉ vẫn nhận ra ngay Ôn Kiến Từ thực sự có vài phần giống ba mình. Ngũ quan của anh gần như là bản sao hoàn hảo của Ôn Thụ Thần, hoàn toàn kế thừa những đường nét ưu tú nhất. Khi cô còn đang ngẩn người, Hạ Thanh Trì ngồi cạnh bỗng đứng dậy, thân mật gọi một tiếng: “Phỉ Phỉ.”

Ngay sau đó Ôn Thụ Thần khẽ nhìn lên, ánh mắt rơi xuống người Hạ Úc Phỉ.

Lưng cô lập tức căng cứng trong chớp mắt, bao nhiêu lời mở đầu đã chuẩn bị suốt mấy ngày nay bỗng dưng quên sạch. Cô như bị điểm huyệt, đến cả thở cũng không dám quá mạnh.

Trái lại, Ôn Kiến Từ vẫn bình thản như thường, tiến gần cô thêm nửa bước, những ngón tay thon dài đặt lên eo cô, nhẹ nhàng xoa một cái. Giọng nói trầm thấp, dịu dàng như đang dạy một đứa trẻ: “Gọi ba đi.”

Hạ Úc Phỉ cảm giác lý trí của mình đã cùng bộ não bỏ nhà đi bụi mất rồi. Trong sự căng thẳng, cô lại ngoan ngoãn đến mức lạ lùng, thật sự mở miệng gọi: “Ba.”

Ôn Kiến Từ thẳng thắn, tiếp tục dạy cô: “Gọi mẹ.” Hạ Úc Phỉ tiếp tục học theo: “Mẹ.”

Phòng khách bỗng chốc im lặng. Mãi đến khi Hạ Thanh Trì và Ôn Thụ Thần lặng lẽ trao đổi ánh mắt, sau đó, không đợi hai người kịp phản ứng, Ôn Kiến Từ đã nói với ba mẹ: “Phỉ Phỉ thiếu kinh nghiệm trong việc giao tiếp với người lớn, mẹ cũng biết mà. Ba, đừng dọa cô ấy.”

“Tiểu Phỉ? Lại đây ngồi đi.” Ôn Thụ Thần nhàn nhã, điềm tĩnh phá vỡ bầu không khí căng thẳng, sau đó ông nói một câu với Ôn Kiến Từ: “Mẹ con sắp bị con dọa tái mét rồi kìa.”

Nhà họ Ôn dù sao cũng là gia tộc danh môn thế gia lâu đời, trong chuyện hôn nhân vẫn luôn coi trọng quy củ, lễ nghi. Làm gì có ai như Ôn Kiến Từ, người còn chưa chính thức được cưới hỏi đàng hoàng, mà đã dỗ dành cô gái nhà người ta gọi ba mẹ trắng trợn như vậy.

Hạ Úc Phỉ ngồi xuống ngay ngắn, đến cả nụ cười trên môi cũng có chút gượng gạo. Lúc này, Hạ Thanh Trì ở bên cạnh dịu dàng nói: “Thụ Thần pha trà rất ngon, con nếm thử xem.”

Ôn Thụ Thần chậm rãi đưa chén trà qua.

Bề ngoài, Hạ Úc Phỉ cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể. Nhưng trong lòng cô sắp hít thở không thông rồi.

Cô giống như muốn lấy lòng, nhận lấy chén trà liền nhấp một ngụm. Hương trà thoang thoảng mùi lan, vị thanh nhã tinh tế.

Cô lại uống thêm một ngụm nữa.

“Phỉ Phỉ có món nào thích ăn không? Tối nay ba con sẽ đích thân vào bếp.” Hạ Thanh Trì vừa mới gọi “Thụ Thần” giây trước, giây sau đã tự nhiên đổi cách xưng hô như thể cô vốn dĩ là một phần của gia đình này, đã cùng họ hòa thuận chung sống suốt nửa cuộc đời.

Hạ Úc Phỉ theo bản năng nhìn về phía Ôn Kiến Từ, thấy trong đôi mắt thụy phụng của anh mang theo ý cười cô mới yên tâm phần nào. Sau đó cô nhìn người “ba” ấm áp, hiền lành này, nhỏ giọng nói ra yêu cầu: “Con muốn ăn sườn xào chua ngọt.”

Ôn Thụ Thần đối xử với cô rất tốt, còn nói rằng món này chính là sở trường của ông, thật trùng hợp.

Có lẽ vì vị gia chủ nắm giữ quyền lực suốt bao năm này lại quá đỗi thân thiện, dù sao thì ở nhà, Hạ Dận Xuyên chỉ biết ngồi vững trên vị trí chủ gia đình, để Chung Yến Hồng cung kính hầu hạ. Còn Ôn Thụ Thần lại không hề có chút gia trưởng nào, yêu thương vợ con như châu báu, đối đãi với cô cũng rất tốt.

Sự xa lạ và bỡ ngỡ ban đầu cũng nhờ thế mà vơi đi không ít. Hạ Úc Phỉ cảm thấy Hạ Nam Chi nói không sai, Ôn Thụ Thần quả thực có thể sánh ngang với Hạ Tuy Trầm trong giới gia chủ.

Cô có một cảm giác không chân thực, như thể bản thân thực sự may mắn sở hữu một người ba giống hệt như của Hạ Nam Chi.

Phòng ăn nằm ở một khu vực khác.

Khi Ôn Thụ Thần đi xuống bếp, ông tiện thể kéo cả con trai đi theo để vừa hướng dẫn vừa đào tạo tay nghề nấu nướng cho anh sau khi kết hôn.

Không có hai cha con này, Hạ Úc Phỉ một mình đối diện với Hạ Thanh Trì lại thấy thoải mái hơn nhiều. Cô trước tiên khen trà ngon, có hương lan thoang thoảng, sau đó vô thức lại gần Hạ Thanh Trì, ngồi sát bên cạnh bà: “Lạ quá, ban đầu con gọi mẹ là chị đẹp, bây giờ lại thành mẹ đẹp.”

Hạ Thanh Trì mỉm cười nhìn cô, dịu dàng đáp: “Chứng tỏ chúng ta có duyên mẹ con rồi.”

Hạ Úc Phỉ ngẫm nghĩ một chút, cô vô cùng thích ba chữ “duyên mẹ con” này, chủ động vươn tay ôm lấy bà.

Hạ Thanh Trì mặc trên người bộ sườn xám mềm mại tựa không xương, ôm vào lòng rất dễ chịu, thơm thơm, mềm mềm, như thể sinh ra đã thích hợp để người ta ôm lấy. Hạ Úc Phỉ lại nghĩ, thật ra Ôn Kiến Từ cũng rất thích hợp để ôm, cô đúng là quá may mắn rồi, chỉ trong chốc lát mà có thể sở hữu thật nhiều cái ôm đến vậy.

Bữa tối chính thức đầu tiên của gia đình bốn người diễn ra vô cùng hòa hợp. Không ai cần phải khéo léo lấy lòng, cũng chẳng ai hỏi han gì về gia đình cô.

Hạ Úc Phỉ còn phát hiện nhà họ Ôn có một truyền thống bất thành văn, người đầu tiên động đũa luôn là Hạ Thanh Trì.

Chỉ khi bà bắt đầu dùng bữa, Ôn Thụ Thần và Ôn Kiến Từ mới đồng loạt ăn theo.

Cô như một quan sát viên nho nhỏ, tiếp tục phát hiện ra rằng Ôn Thụ Thần không chỉ kiên nhẫn gỡ xương cá cho Hạ Thanh Trì mà còn bóc vỏ tôm cho Ôn Kiến Từ, thậm chí còn gắp cho cô một miếng sườn nhỏ có vẻ ngoài hoàn hảo.

Đến cuối bữa ăn, trong lòng Hạ Úc Phỉ chỉ còn một suy nghĩ: Lời đồn bên ngoài đều là thật!

Chân thật đến từng chữ một!

Ôn Thụ Thần đúng là cực kỳ nuông chiều con trai, Ôn Kiến Từ đã lớn thế này rồi mà vẫn được ăn tôm do ba tự tay bóc.

Giây tiếp theo, một con tôm ngọt cũng rơi vào bát cô.

Hạ Úc Phỉ nâng hàng mi dày, vừa hay bắt gặp Ôn Kiến Từ bên cạnh đang chậm rãi bóc thêm một con tôm khác. Lần này, anh trực tiếp đút cho cô. Ngón tay thon dài, tựa như được chạm khắc từ ngọc, lướt nhẹ qua môi cô trước khi nhét con tôm vào miệng.

Lúc này Hạ Úc Phỉ mới hoàn hồn, lại thấy Hạ Thanh Trì đang cười, mặt cô không tự chủ mà đỏ lên.

Sau bữa tối, cả gia đình lại quay về phòng khách. Lúc này, Hạ Thanh Trì dặn quản gia mang đến một chiếc hộp tinh xảo, sau đó đưa cho Hạ Úc Phỉ: “Đây là chút tấm lòng của ba mẹ dành cho con, ngày khác…”

Hạ Thanh Trì nói sẽ bù lại tiền đổi cách xưng hô gấp đôi, còn bảo rằng sính lễ đã được đưa vào kế hoạch.

Hạ Úc Phỉ nhận không ít quà từ nhà họ Ôn, nên lúc này cô cũng không khách sáo, đôi môi xinh đẹp ngọt ngào cất tiếng: “Cảm ơn ba mẹ ạ.”

Ôn Kiến Từ đứng bên cạnh trêu chọc: “Không cảm ơn anh sao?”

Hạ Úc Phỉ sững lại một chút, rồi khẽ thì thầm với anh: “Có chứ, lời đường mật để tối rồi nói.”

Ôn Kiến Từ nghe xong, liền cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên tai cô.

Lần này Hạ Úc Phỉ không chỉ đỏ mặt mà ngay cả vành tai cũng nhuộm sắc hồng, nhưng vì muốn giữ hình tượng đoan trang, cô đành nhẫn nhịn, không trừng mắt lườm Ôn Kiến Từ.

Hạ Thanh Trì thay cô lườm anh một cái, nhưng ánh mắt lại dịu dàng như nước, chẳng hề có chút sát thương nào.

Màn ra mắt trưởng bối coi như đã thuận lợi vượt qua, tối hôm đó, Hạ Úc Phỉ cũng danh chính ngôn thuận ở lại nhà cũ với thân phận con dâu. Cô có thể thề với trời rằng mình hoàn toàn không có chút tà niệm nào với Ôn Kiến Từ.

Nhưng Ôn Kiến Từ lại muốn cô. Anh kéo cô cùng tắm uyên ương.

Dưới ánh đèn trắng sáng trong phòng tắm, bóng hai người hòa vào nhau một cách trọn vẹn. Đường cong vai rộng eo thon của anh áp sát lưng cô, những nụ hôn tỉ mỉ rơi xuống, vẻ mặt quá mức chuyên chú lại mang theo chút ép buộc, trượt dần xuống dưới eo.

Trái tim trong lồng ng.ực Hạ Úc Phỉ như sắp bị anh lấy ra, đúng thật ứng nghiệm với câu tình yêu đều do “làm” mà ra.

Bất chợt, cô khẽ nhíu mày, chợt nhớ ra điều gì đó, lòng bàn tay chống lên người Ôn Kiến Từ: “Không có bao.”

Ôn Kiến Từ giữ chặt cô, ép sát vào tấm gương lớn cao đến tận trần nhà trên bức tường. Khi h.am m.uốn dâng trào mà lại bị từ chối, anh khẽ nhấc cằm cô, vừa hôn vừa hỏi: “Không mang không được sao?”

Hạ Úc Phỉ hơi thiếu dưỡng khí, nhưng vẫn giữ lại chút lý trí: “Phải dùng.”

Nếu như chỉ để tận hưởng khoảnh khắc này mà mang thai, rồi bị người khác tính toán ra thời gian chính xác là đêm nay, thì cô chắc chắn sẽ xấu hổ đến mức muốn độn thổ ngay tại chỗ.

Ôn Kiến Từ im lặng trong chốc lát, sau đó nói với cô, vậy anh đi tìm ba anh xin một hộp bao cao su.

————–
Bé chim sẻ nhỏ: Sắp chết rồi, sắp chết rồi, chết ngay cho anh xem

Bình Luận (0)
Comment