Kiến Phỉ – Kim Họa

Chương 23

Mặc dù nói vậy, nhưng Ôn Kiến Từ cũng không dễ dàng buông tha cho cô. Bắt đầu từ lúc anh đưa một đốt ngón tay vào, Hạ Úc Phỉ gần như phát điên, cô khẽ run lên, anh càng tiến sâu hơn, cô không thể chịu đựng nổi nữa, liền áp mặt vào xương quai xanh của anh, há miệng cắn xuống.

Ôn Kiến Từ chậm rãi cười nhìn cô: “Chẳng lẽ còn chưa ăn sườn xào chua ngọt no à?”

Hạ Úc Phỉ cắn không có lực, nói là cắn, chẳng bằng gọi là li.ếm, để lại những vệt nước dính nhớp.

Ôn Kiến Từ ép ngực xuống, trông có vẻ dịu dàng xoa xương bả vai căng cứng đầy mê hoặc của cô, nhưng thực tế, bàn tay đã tiến vào kia lại ngang tàng không chút kiêng dè, động tác không ngừng nghỉ. Giọng nói của anh lại càng quá đáng hơn: “Thả lỏng nào, trước tiên để anh đút cho em chút món khai vị đã.”

Trán Hạ Úc Phỉ lấm tấm mồ hôi, món khai vị này nuốt xuống thực sự vừa đáng thương vừa gian nan, ngay cả hơi thở cũng gần như ngừng lại.

Ôn Kiến Từ lặp đi lặp lại việc đút cho cô suốt mười mấy phút, trong khoảng thời gian đó, anh còn bế cô ra khỏi phòng tắm, áp xuống chiếc giường cực rộng trong phòng. Ga giường màu xanh đậm làm từ tơ tằm trơn mượt như nước, khiến Hạ Úc Phỉ vừa nằm xuống đã bị nhấn chìm hoàn toàn, chỉ có thể giơ cánh tay mảnh khảnh lên, bám chặt vào lồng ng.ực anh.

Đôi mắt thụy phụng của Ôn Kiến Từ cụp xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Hạ Úc Phỉ làm sao chịu nổi ánh mắt đó của anh, đuôi mắt cô đỏ hoe, trông như sắp khóc.

Ôn Kiến Từ khàn giọng nói: “Bé cưng, sao em còn ch.ảy nước miếng thế này? Hửm? Làm ướt cả ga giường rồi.”

Hạ Úc Phỉ bị mấy câu nói của anh làm đỏ mặt, yếu ớt muốn né tránh. Bỗng nhiên chạm phải ánh mắt anh, hơi nóng không thể diễn tả ấy gần như có thể thiêu đốt đôi chân cô.

Lúc này, trong lòng Hạ Úc Phỉ đã có khuynh hướng thỏa hiệp, không đeo thì không đeo nữa. Dù sao thì Ôn Kiến Từ cũng đã “cho” cô cả ba lẫn mẹ rồi, vậy thì cô cũng rộng lượng cho anh một “bé chim sẻ con” đi.

Cùng lắm nếu thực sự mang thai, thì kéo anh cùng mất mặt một thể.

Ai ngờ sau khi thản nhiên trêu chọc cô vì ch.ảy nước nhiều, đến bước cuối cùng Ôn Kiến Từ lại không làm nữa. Anh trở mình xuống giường, cũng chẳng thèm mặc quần áo đàng hoàng, chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng ngủ màu đen, tùy ý buộc dây ngang eo, dáng vẻ như thể sắp ra ngoài.

Hạ Úc Phỉ đỏ bừng mặt, nghẹn ngào: “Anh đi đâu đấy!”

“Tìm ba anh lấy đồ.” Trước khi ra khỏi cửa, Ôn Kiến Từ để lại một câu như vậy.

Đêm đã khuya, nhưng viện nơi các gia chủ đời trước của nhà họ Ôn sống vẫn chưa tắt đèn, ánh sáng dịu dàng lan tỏa, xuyên qua khung cửa sổ chạm khắc tinh xảo rộng lớn. Bên trong, Ôn Thụ Thần kiên nhẫn chờ Hạ Thanh Trì tắm xong, thay đồ ngủ, rồi mới nhẹ nhàng kéo bà vào lòng.

Tiếng côn trùng kêu vang ngoài cửa sổ, bị cành cây che khuất. Đôi vợ chồng hòa hợp nhỏ giọng nói những lời âu yếm. Ông ấy cúi đầu tìm bà, mập mờ thì thầm: “Đang nghĩ gì thế?”

Hạ Thanh Trì bị hơi thở của ông phả vào, hơi nghiêng mặt, “Nhìn thấy Tiểu Từ đưa cô gái mình thích về nhà, em bỗng có cảm giác như quay lại những năm hai mươi tuổi. Năm đó cũng ngốc nghếch như vậy, bị nhà anh dỗ dành mà bước vào cửa.”

Ôn Thụ Thần chậm rãi nghiền ngẫm lời bà, “Thanh Trì đang trách nhà anh gia phong không đứng đắn, đến cả con trai cũng bị dạy hư sao.”

Ông cười, giọng càng trầm hơn, “Lên giường nói chuyện, cho anh một cơ hội chuộc lỗi.”

Vừa nói xong, cánh tay rắn chắc với những đường nét mạnh mẽ của Ôn Thụ Thần ôm lấy eo bà, làm động tác muốn đè bà xuống giường.

Có người gõ cửa.

Tiếng rất khẽ, nhưng thính lực Ôn Thụ Thần hơn người, ông lập tức dừng lại, nhẹ nhàng đặt Hạ Thanh Trì xuống lớp chăn lụa tỏa hương thoang thoảng. Ông thì thầm bên tai bà: “Chờ anh một lát.”

Sống mũi cao thẳng của Ôn Thụ Thần khẽ lướt qua gò má tinh tế của bà, mang theo ý tình nồng đậm, đặt một nụ hôn nhẹ rồi đứng dậy. Ông vòng qua vách ngăn, tiện tay nhặt chiếc áo ngủ khoác lên người, vẫn toát ra phong thái nhã nhặn và điềm đạm thường ngày, đi tới cửa.

Ngoài cửa là:

Ôn Kiến Từ đứng đó với dáng vẻ ung dung, nghe tiếng bước chân đến gần, anh nhìn theo ánh sáng ấm áp hắt ra từ trong phòng. Khi thấy bóng dáng ba mình xuất hiện, anh chẳng buồn che giấu mục đích của mình mà mở miệng hỏi thẳng: “Ba, con mượn một hộp áo mưa.”

Anh đột nhiên tới, Ôn Thụ Thần thoáng liếc mắt quan sát anh một lượt, dừng lại trên vết cắn rõ ràng trên cổ anh một lúc lâu, như một minh chứng không lời về chuyện nam nữ. Nhưng thần sắc ông vẫn điềm nhiên, từ chối một cách bình thản: “Kích cỡ của ba con không dùng được.”

“Hàng đặt riêng, đặc biệt lớn.” Ôn Kiến Từ thốt ra sáu chữ ngắn gọn. Hàm ý trong lời nói rõ ràng, trước đây anh từng vô tình nhìn thấy thứ ba mình hay dùng, kích cỡ của hai người hoàn toàn giống nhau.

Bầu không khí im lặng.

Ôn Kiến Từ đến để mượn, dựa vào việc mình được cưng chiều trong nhà mà tự tin có đặc quyền.

Nào ngờ, Ôn Thụ Thần lại điềm tĩnh đáp lại, giọng đầy ẩn ý, cũng cho anh sáu chữ: “Không cho, không đủ ba dùng.”

Lời vừa dứt, ông liền đóng cửa lại.

Bên trong phòng, Hạ Thanh Trì nãy giờ vẫn giữ im lặng, nghe được cuộc đối thoại của hai ba con, không nhịn được mà nhặt chiếc gối ném về phía Ôn Thụ Thần vừa quay lại, nhẹ giọng trách: “Tiểu Từ đã không đứng đắn, anh cũng chẳng khá hơn! Mấy thứ này không thể cất kỹ một chút à, lại để nó nhìn thấy.”

“Thấy thì thấy thôi.” Ôn Thụ Thần tham luyến hơi ấm của bà, lúc tắt đèn, ông thong thả lấy hộp đồ trong ngăn kéo ra. Bóng dáng ông che khuất ánh trăng, cúi xuống thì thầm bên tai bà: “Dù có giấu kỹ, nó vẫn hiểu mà. Em xem, bây giờ còn dám đến mượn của anh nữa kìa.”

Nhưng cuối cùng không mượn được.

Ôn Kiến Từ trở về phòng thì Hạ Úc Phỉ đã cuộn mình trong chăn ngủ say. Cô hoàn toàn không cảm thấy xa lạ với môi trường mới, có lẽ từ tận đáy lòng đã chấp nhận nhà họ Ôn. Lúc này, gương mặt vẫn còn vương chút ửng đỏ tựa nhẹ lên gối, hàng mi dài rủ xuống, in một bóng mờ xinh đẹp trên làn da mịn màng tựa sứ.

Ôn Kiến Từ ngồi xuống mép giường, lặng lẽ ngắm cô một lúc, rồi mới vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào hàng mi ấy, khẽ v.uốt ve.

Hạ Úc Phỉ tỉnh lại, mơ màng trong chốc lát, rồi chậm chạp nhớ ra trước khi ra ngoài, Ôn Kiến Từ đã đi làm gì. Trong nháy mắt, tim cô đập rộn ràng, cơn buồn ngủ cũng tan biến, cô nhìn về phía áo ngủ của anh.

Nhìn một lúc—vẫn không thấy thứ đó đâu. Ôn Kiến Từ chậm rãi “chậc” một tiếng.

Mặt Hạ Úc Phỉ lập tức đỏ bừng, giọng nói còn vương chút ngượng ngùng: “Không mượn được à? Vậy… chúng ta ngủ thôi, đúng nghĩa đen nhé!”

Rõ ràng là Ôn Kiến Từ đi mượn, chứ có liên quan gì đến Hạ Úc Phỉ đâu.

Nhưng với tính cách chuyên quyền bá đạo của vị thái tử gia này, làm sao có thể thật sự nghe theo cô? Anh hơi nhếch môi, “Mới cho em ăn món khai vị mà đã kết thúc thì chẳng hợp với phong cách tiếp đãi khách của nhà anh đâu.”

Hạ Úc Phỉ không ngờ anh bị chính ba mình từ chối, vậy mà vẫn nhất quyết muốn tiếp tục chuyện này.

Cô không nói gì một lúc, đến khi Ôn Kiến Từ cúi xuống, cô hoảng hốt đưa tay đặt lên lồng ng.ực rắn chắc của anh, ngón tay theo bản năng siết chặt lấy vạt áo ngủ, “Không được không được, anh không mượn được bao, nếu tối nay lỡ có con… chẳng khác nào tự khai ra với ba anh, anh về phòng rồi lập tức làm với em, làm xong còn… còn… xuất bên trong nữa!”

Nhịp tim cô đập dồn dập, suýt chút nữa lắc đầu đến mức biến thành cái trống bỏi. Cô còn cố gắng khuyên nhủ anh: “Ba anh không cho anh mượn, rõ ràng là không đồng ý để anh làm chuyện đó với em ở nhà cũ trước khi cưới! Đừng có giả vờ không hiểu.”

Ôn Kiến Từ nhíu mày: “Vậy ngoài nhà cũ là được?” Hả?

Hạ Úc Phỉ hoàn toàn sững sờ, còn có thể bắt bẻ câu chữ, chộp lấy trọng điểm theo cách này à?

Mười phút sau.

Ôn Kiến Từ lại thay một bộ sơ mi và quần dài, dứt khoát đưa cô ra khỏi phạm vi nhà cũ. Anh còn đặc biệt chọn một chiếc xe rộng rãi từ gara, đích thân lái đi dọc phố, tìm một hiệu thuốc hoạt động suốt 24 giờ. Không ngờ, lại không có kích cỡ của anh.

Trong suốt sự nghiệp làm nữ minh tinh của Hạ Úc Phỉ, chưa bao giờ cô thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ như lúc này.

Cô siết chặt ngón tay, kéo lấy cổ tay áo sơ mi của anh, chỉ mong lôi người này đi ngay lập tức.

Nhưng Ôn Kiến Từ đã bao giờ biết xấu hổ? Trong từ điển cuộc đời anh vốn dĩ không có hai chữ “Dè dặt”. Dáng vẻ thản nhiên, thần sắc điềm tĩnh, anh dẫn cô lần lượt đến cửa hàng thứ hai, rồi cửa hàng thứ ba, mãi đến khi cuối cùng cũng mua được loại miễn cưỡng phù hợp với mình.

Lúc này đã là nửa đêm. Chiếc xe đỗ vững vàng dưới một tán cây ngọc lan.

Bên trong khoang xe sạch sẽ không chút bụi bẩn, thậm chí cả không khí cũng phảng phất hương thơm cao cấp. Hạ Úc Phỉ mặc cho anh sắp đặt, cô vùi trên ghế, cổ áo bị kéo ra, để lộ bờ vai và cần cổ ửng đỏ. So với cô đang căng thẳng, thì ngược lại, Ôn Kiến Từ dù làm chuyện táo bạo nhất cũng chẳng hề có chút dao động nào.

Có chứ, nhưng đó chỉ là d.ục v.ọng không hề che giấu dành cho cô, đặc biệt khi hai người tâm ý tương thông, nó lại càng mãnh liệt hơn.

“Muốn dùng tư thế nào?” Ôn Kiến Từ trầm giọng để cô chọn, bóng dáng áp sát mang theo sự xâm lược mãnh liệt, vậy mà vào lúc này lại cố tình ra vẻ một quân tử nho nhã. “Hửm?”

Thật ra Hạ Úc Phỉ thích nhất là ngồi trong lòng anh, như vậy suốt quá trình đều có thể được vòng tay mạnh mẽ của anh ôm chặt. Còn Ôn Kiến Từ dường như lại thích tấm lưng của cô hơn, từ phía sau, anh có thể mặc sức giày vò suốt cả đêm không biết tiết chế.

Nghĩ bụng đã ra đến đây rồi, cũng chẳng cần phải do dự nữa, cô chủ động ghé sát bên tai anh, khẽ nói: “Hôn em trước đã.”

Trong ánh sáng lờ mờ, Ôn Kiến Từ mất vài giây để hiểu ý cô. Sau đó, những ngón tay thon dài, lạnh lẽo của anh giữ chặt cổ tay cô trên lưng ghế. Anh bắt đầu hôn lên gương mặt kiều diễm ấy, từ ấn đường dần dần lướt xuống, rồi trượt dài đến tận mắt cá chân. Ở đó, anh dừng lại rất lâu, say mê với hình xăm ngọn lửa trên làn da cô.

Hạ Úc Phỉ chỉ muốn một nụ hôn thuần túy, giống như trẻ con chơi đồ hàng, anh một cái, cô một cái, đơn giản mà thôi.

Nào ngờ khả năng “giải nghĩa” của Ôn Kiến Từ lại vượt xa người thường. Không biết đã qua bao lâu, Hạ Úc Phỉ suýt kêu lên, đầu ngón tay vô thức siết chặt lấy mái tóc ngắn của anh, hàng mi run rẩy rủ xuống. Chỉ cần liếc nhìn thôi cũng đủ khiến người ta phát điên.

Không thể nhìn vào khuôn mặt cao ngạo mà tuấn mỹ ấy, bởi lúc này, anh đang áp sát lên đôi chân cô, hơi thở và nhiệt độ hằn sâu lên làn da trắng như tuyết.

Hạ Úc Phỉ gần như chìm hẳn vào lưng ghế rộng rãi, hoàn toàn không nhận ra dáng vẻ của mình lúc này cũng quyến rũ và mê hoặc đến nhường nào. Đôi xương bả vai tinh xảo khẽ run lên từng nhịp. Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cô cũng bị đổi sang một tư thế khác, để tấm lưng mảnh mai hoàn toàn phơi bày trước đôi mắt thụy phụng của Ôn Kiến Từ.

Hộp mua từ tiệm thuốc, không còn sót lại dù chỉ một chiếc, tất cả đều bị hai người dùng hết sạch.

Đến khi mọi thứ kết thúc, Ôn Kiến Từ cuối cùng cũng không còn căng chặt từng đường cơ bắp để va chạm với cô nữa. Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đung đưa như đang dỗ dành một đứa trẻ, thấp giọng ru ngủ.

Trong huyết quản Hạ Úc Phỉ tràn ngập một cảm giác ngọt ngào khó tả. Cô nằm rạp trên lồng ng.ực anh chưa bao lâu thì bỗng cảm nhận được bàn tay mình bị nắm lấy, cô tưởng rằng anh chỉ muốn đan chặt mười ngón tay nên hoàn toàn thả lỏng. Nhưng giây tiếp theo, một chiếc nhẫn mảnh mai đã được xỏ vào ngón áp út của cô.

Cơn buồn ngủ khó khăn lắm mới dỗ dành được lại tan biến trong chớp mắt. Hạ Úc Phỉ sững sờ vài giây, cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình.

Giọng Ôn Kiến Từ khàn khàn, “Trời sáng liền đi đăng ký kết hôn, đường đường chính chính tổ chức một đám cưới thế kỷ. Những gì người khác có, anh sẽ cho em gấp đôi.”

Tại sao lại là gấp đôi? Lý do chẳng có gì đặc biệt, bởi vì Hạ Dận Xuyên, một người ba không đủ tư cách, sẽ chẳng bao giờ thật lòng lo lắng cho hôn sự của cô.

Ôn Kiến Từ rất rõ chuyện này, anh cũng đã sớm bàn bạc ổn thỏa với ba mẹ mình.

Anh sẽ cưới Hạ Úc Phỉ một cách đường hoàng, danh chính ngôn thuận. Ngay cả của hồi môn dành cho cô, anh cũng đã chuẩn bị chu đáo.

Nói cách khác, hôn sự giữa hai người không cần phải thông qua Hạ Dận Xuyên, chỉ cần cô gật đầu là đủ.

Hạ Úc Phỉ cụp mắt nhìn chiếc nhẫn cưới đính viên hồng ngọc tuyệt đẹp một hồi lâu, dường như có một giọt nước mắt nhỏ bé lặng lẽ lăn xuống, thấm ướt gò má. Cô ngừng lại một chút, không muốn để lộ cảm xúc quá mãnh liệt, giả vờ bình tĩnh, gật đầu nói: “Đi đăng ký kết hôn cũng tốt.”

Hạ Úc Phỉ chưa bao giờ là người kìm nén cảm xúc. Ngược lại, cô yêu ghét rõ ràng, có nhu cầu gì cũng sẽ thẳng thắn nói ra. Trừ khi biết rằng đối phương sẽ không cho, cô mới im lặng giả vờ như không có gì.

Ôn Kiến Từ sẽ cho, nên Hạ Úc Phỉ cũng sẽ thẳng thắn nhận lấy. Sau đó, cô cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên ngón áp út thon dài, sạch sẽ của anh.

Trên đó chưa có nhẫn nam, nhưng đã lưu lại nụ hôn của cô: “Tổng giám đốc Ôn, em sắp đi quay Không Sang rồi, đợi khi nhận được cát-xê, em cũng sẽ mua nhẫn cho anh.”

Ôn Kiến Từ khẽ đáp một tiếng, đầu ngón tay chậm rãi v.uốt ve eo cô, cười khẽ: “Miệng ngọt thế này, có phải nên đổi cách xưng hô rồi không?”

Hạ Úc Phỉ rất phối hợp, ngẩng đầu lên, như một chú chim nhỏ mổ nhẹ lên môi anh một cái, rồi khẽ gọi: “Ông xã.”

Tiếng gọi ấy không hề thốt ra vô ích. Trời vừa sáng, hai người liền theo đúng trình tự mà hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn.

Chỉ bằng một chữ ký, giá trị bản thân của Hạ Úc Phỉ đã tăng vọt đến mức chính cô cũng không đếm xuể. May mà cô không phải kẻ ham tiền, chỉ lắng nghe sơ qua báo cáo tài chính từ đội ngũ luật sư nhà họ Ôn rồi liền quẳng nó ra sau đầu.

Cô ở lại Giang Thành ba ngày.

Trong ba ngày này, Hạ Úc Phỉ đã hoàn toàn thân thiết với Ôn Thụ Thần và Hạ Thanh Trì. Giống như sinh ra đã định sẵn phải trở thành người một nhà, khi ở chung, cô chẳng hề cảm thấy xa lạ chút nào. Thậm chí, cô còn rất thích bầu không khí ở nhà họ Ôn.

Bởi vì Ôn Thụ Thần và Hạ Thanh Trì thường xuyên khen ngợi cô, cứ như một chuyện hết sức bình thường trong cuộc sống hằng ngày.

Điều này khiến Hạ Úc Phỉ càng thêm quấn quýt với hai người, lúc nào cũng bám theo họ. Cô giống như một mầm cây nhỏ lớn lên trong bóng râm ẩm ướt, thiếu hụt chất dinh dưỡng. Giờ đây, ánh nắng chan hòa chiếu rọi, tự nhiên cũng trở nên tươi tốt và khỏe mạnh hơn bao giờ hết.

Còn ba ngày này cũng không xảy ra chuyện Ôn Kiến Từ lén đưa cô ra khỏi nhà cũ vào nửa đêm để mua bao cao su nữa.

Cũng bởi vì ngay hôm sau, sau khi hai người chính thức nhận giấy chứng nhận kết hôn, Ôn Thụ Thần lập tức cử thư ký riêng mang đến cho con trai mình một thùng, đúng một trăm hộp, đủ để hai người mặc sức mà “giày vò” nhau.

Hạ Úc Phỉ suýt nữa mất đi khả năng kiểm soát biểu cảm chuyên nghiệp của một nữ minh tinh, cả người đổ lên người Ôn Kiến Từ, giống như một chú chim sẻ nhỏ thời thơ ấu cuối cùng cũng tìm được một ngọn núi vững chãi để nương tựa, líu ríu oán trách: “Không công bằng chút nào! Rõ ràng là anh đi mượn, tại sao người cảm thấy mất mặt lại là em?”

————-

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người nhìn ra rồi đúng không?
“Kiến Phỉ” đang dần kết thúc trong ngọt ngào.

Bình Luận (0)
Comment