Kiến Phỉ – Kim Họa

Chương 5

Bồn tắm siêu lớn, nước nóng, tinh dầu thư giãn và sự phục vụ độc nhất vô nhị của Ôn Kiến Từ, tất cả thứ có thể khiến Hạ Úc Phỉ vui vẻ, anh đều hào phóng cung cấp.

Sau khi sửa soạn xong, Hạ Úc Phỉ ngồi ngay ngắn trên mép giường, áo sơmi lụa rộng rãi bao lấy cô, để lộ một mảng lớn da thịt trắng ngần trước ngực, với hai chiếc cúc chưa được cài, lúc Ôn Kiến Từ cúi xuống tự mình cài lại cho cô, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua, khiến sự nhạy cảm của cơ thể này lập tức bị khuếch đại gấp vô số lần.

Hạ Úc Phỉ đã không còn phân biệt rõ là do mình quá nhạy cảm hay do không thể kháng cự sự tiếp xúc cơ thể của Ôn Kiến Từ.

Sau vài giây mất tập trung, Ôn Kiến Từ đã bế ngang cô lên, dễ dàng như ôm một chiếc lông vũ.

Hạ Úc Phỉ lập tức lúng túng, từ khi có ký ức, cô đã không thích được đàn ông bế như trẻ con, không hẳn là có chướng ngại tâm lý, chỉ đơn giản vì lúc nhỏ cô từng thích, nhưng mỗi lần chạy đến làm nũng muốn ôm với Hạ Dận Xuyên, đôi tay nhỏ bé của cô đều bị đẩy ra hết lần này đến lần khác, lâu dần cô cũng chẳng còn mong mỏi nữa.

Hạ Úc Phỉ phải thừa nhận, ngay cả ngôi sao nữ hoàn hảo nhất cũng có một số khuyết điểm trong tính cách, khi cô không có được thứ gì đó thường sẽ tỏ ra kiêu ngạo, không thèm ngó tới.

Nếu có được.

Đột nhiên cảm thấy cái ôm của Ôn Kiến Từ vô cùng phù hợp với mình, giống như hai người sinh ra là để dành cho nhau vậy.

Hạ Úc Phỉ vòng tay qua cổ anh, không e dè bày tỏ suy nghĩ ngây thơ của mình, “Người tốt, tôi có thể ngồi trên chân anh ăn cơm không?”

Đúng lúc Ôn Kiến Từ đi tới trước bàn ăn, cụp mắt nhìn cô như đang phân biệt xem cô đang cố ý tán tỉnh hay chỉ đơn thuần muốn tận hưởng tiếp sự phục vụ của anh.

Lúc này Hạ Úc Phỉ cũng muộn màng nhận ra, người muốn ngồi trên đùi Ôn Kiến Từ sợ rằng nhiều vô số kể, sao có thể muốn ngồi là ngồi được. Lời đã nói ra không thể sửa, cô lập tức xấu hổ đến mức đầu ngón chân trắng n.õn không nhịn được cuộn tròn.

Ôn Kiến Từ ngồi xuống ghế, thỏa mãn yêu cầu của cô.

Sau đó nói với giọng điệu bình tĩnh, nhẹ nhàng nhưng rất trực tiếp: “Mạo muội hỏi một câu, sau khi ngôi sao nữ mấy cô ngồi lên đùi người khác rồi sẽ làm gì tiếp?”

Ánh sáng từ ngoài cửa kính chiếu vào gò má Hạ Úc Phỉ, hiện lên một tầng ửng hồng mơ hồ không thể che giấu, vì chênh lệch thể hình quá lớn, dù cô đã ngồi lên đùi người đàn ông, nhưng trông chẳng khác nào một mô hình nhỏ, ngược lại còn vô tình bị anh giam cầm trong vòng tay.

Trong lòng cô rõ ràng như gương sáng, ánh mắt dời xuống, dừng trên yết hầu anh.

Hiếm thấy người đàn ông nào có yết hầu gợi cảm như thế, phác hoạ rõ ràng hình dáng d.ục v.ọng của anh, khiến Hạ Úc Phỉ không kìm được mà đưa đầu lưỡi ra, khẽ li.ếm lên đó.

Ý tứ quá rõ ràng, bước tiếp theo là dùng môi.

Những lời muốn nói đã hiện hết trong đôi mắt đen láy, trong veo của cô: Hiểu chứ?

Ôn Kiến Từ hiểu, hời hợt gật đầu: “Cảm ơn cô Hạ, Ôn mỗ được mở mang tầm mắt rồi.”

Bữa trưa Ôn Kiến Từ dặn thư ký chuẩn bị, món nào cũng ngon, tất cả đều là tay nghề của bếp trưởng hàng đầu tại khách sạn này, trong đó có món cá chẽm om hành kết hợp với lươn hầm bong bóng cá có kết cấu mềm mịn, vị hơi ngọt, rất hợp khẩu vị của cô.

Hạ Úc Phỉ ăn cơm không quan tâm đến ai, cũng rất nể mặt ăn vài miếng rồi thỏa mãn lấy điện thoại ra chụp đồ ăn trên đĩa sứ tinh xảo, chụp khoảng trăm tấm sau đó chọn một tấm, thêm vài lớp filter khiến bức ảnh càng thêm hấp dẫn.

Thấy cô bắt đầu tập trung chơi điện thoại, Ôn Kiến Từ cong ngón tay gõ xuống mặt đá cẩm thạch, “Không hợp khẩu vị?”

“Hợp.” Hạ Úc Phỉ cúi đầu đăng weibo, vừa lướt xem bình luận khen ngợi của người hâm mộ bên dưới, vừa giải thích với người ngoài giới là anh: “Ồ, tôi ăn ít để giữ dáng trước ống kính, lúc nào vào đoàn phim cũng vậy, phải nhịn đói vài tháng…”

Đương nhiên, quan trọng hơn, Hạ Úc Phỉ là một ngôi sao nữ dựa vào vẻ đẹp tuyệt trần của mình để tỏa sáng, lòng tự trọng mỏng manh của cô không thể chịu được chuyện bị truyền thông xoi mói cô tăng dù chỉ một cân!

Cô suy nghĩ một chút, mở cam trước nhìn thử.

Vẫn rất đẹp, buổi phóng túng quá độ tối qua không làm giảm đi vẻ đẹp của cô.

Ai ngờ Ôn Kiến Từ đột nhiên cười, có điều chỉ cười một tiếng.

Hành vi cuồng si cái đẹp của Hạ Úc Phỉ bị ai đó chứng kiến toàn bộ, cô oán trách quay đầu, nghiêm túc nhỏ giọng cảnh cáo: “Không cho cười, đừng tưởng tôi không nghe thấy! Ăn cơm của anh đi!”

“Sắc đẹp của cô Hạ cũng đủ làm người ta no rồi.” Ôn Kiến Từ thản nhiên dựa lưng ra sau, nói một câu hai ý: “Được cô cho ăn no rồi.”

Hai chữ “cho ăn” này rõ ràng ám chỉ việc hai người đã làm trên giường. Hạ Úc Phỉ không nói lại anh.

Sau bữa trưa.

Cô và Ôn Kiến Từ đều không có ý định tuyên dâm giữa ban ngày. Rời khỏi khách sạn, như thường lệ, Chung Lệnh Gia vẫn trong bộ vest công sở chỉn chu, phụ trách đưa đón, vẫn ngồi chiếc Rolls-Royce màu đen quen thuộc kia.

Hơn nữa bếp trưởng của nhà họ Ôn cũng đi với Hạ Úc Phỉ.

Lúc đầu cô đã từ chối nhưng Ôn Kiến Từ chẳng buồn báo trước một tiếng. Chung Lệnh Gia vẫn giữ thái độ công tư phân minh, bình tĩnh nói: “Xin lỗi cô Hạ, đây là lệnh của tổng giám đốc Ôn, không ai có thể làm trái.”

Hạ Úc Phỉ đành dẫn theo bếp trưởng về đoàn phim.

“Ngôi sao lớn vào đoàn phim mang theo ê-kíp riêng là chuyện thường.” Đào Lang Minh phản ứng còn dữ dội hơn cô, nói thẳng: “Một diễn viên tuyến ba như cô mang đầu bếp theo gì chứ! Nếu tôi không nhìn nhầm thì đầu bếp này từng đoạt vô số giải thưởng, danh tiếng ở nước ngoài còn hot hơn cả cô đấy.”

Hạ Úc Phỉ bịa đặt thánh chỉ: “Ôn Kiến Từ nói tôi quá gầy, nhất định là do người đại diện máu lạnh, vô trách nhiệm là anh lén lút cắt xén khẩu phần ăn của tôi, anh ấy tốt bụng cử một người có lương tâm đến giám sát ba bữa ăn của tôi.”

 

Đào Lang Minh nghi ngờ nhân phẩm cao quý của cô, “Lời này sao giống phong cách của cô thế.”

“…”

Hạ Úc Phỉ im lặng cầm điện thoại, quay người sang phía khác, sau đó bấm vào WeChat của Ôn Kiến Từ, gõ hai chữ vào ô biệt danh: Người tốt.

Người tốt có lịch trình bận rộn, còn ngôi sao nhỏ cũng bận rộn quay phim.

Bây giờ đoàn làm phim đều đang lời ra tiếng vào đồn rằng Hạ Úc Phỉ đã bám được cành cao, được đập hàng tỷ tiền đầu tư để vào đoàn phim, ngay cả đạo diễn Nhậm, người vốn nổi tiếng nghiêm khắc, cũng đặc biệt khoan dung với cô, diễn dở cũng không bị mắng câu nào.

Những lời này tự nhiên cũng truyền đến tai Hạ Hi Mộng.

Hơn hai giờ chiều hôm sau, cô ấy quay xong cảnh của mình, cố ý tránh trợ lý sinh hoạt, một mình đi thang máy xuống phim trường ở tầng hai. Vừa vào đã thấy Hạ Úc Phỉ cũng kết thúc công việc, rèm cửa không kéo kín, ánh nắng bên ngoài rơi xuống người cô, cô đang dùng kịch bản lót bàn, cẩn thận chọn lựa đồ ăn dinh dưỡng do bếp trưởng khách sạn năm sao chuẩn bị.

Lúc Hạ Hi Mộng chưa đến gần.

Đầu ngón tay Hạ Úc Phỉ đang bận rộn lướt trên màn hình, chia sẻ cuộc sống quay phim của ngôi sao nữ với “Người tốt”, cô gửi một nhãn dán mèo con khóc lóc qua, sau đó nhắn thêm: “Sáng nay có một cảnh quay, tôi phải cãi nhau với mẹ trong phim. Nhưng mà khóc không nổi. Đạo diễn Nhậm đúng là người tốt, phá lệ chuẩn bị sẵn cho tôi một chai thuốc nhỏ mắt.”

“Hu hu hu!”

“Tôi nhất định phải chăm chỉ trau dồi kỹ thuật diễn xuất, dựa vào thực lực để khóc.”

Xét theo địa vị, giai cấp, ngay cả tên, thậm chí họ của đạo diễn này cũng không đủ tư cách truyền đến tai Ôn Kiến Từ. Nhưng gần đây Hạ Úc Phỉ nhắc đến người này không ít lần, một mình cô đã khiến Ôn Kiến Từ phải ghi nhớ sự tồn tại của một nhân vật nhỏ bé như vậy.

Vài giây sau, người tốt trả lời ngắn gọn: “Ừm, lần sau khóc trên giường cho tôi xem.”

Hạ Úc Phỉ lập tức cảm thấy điện thoại rất nóng, nhìn dòng chữ này cũng thấy bỏng mắt.

Cô chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào.

Lúc này, Hạ Hi Mộng đột nhiên xuất hiện, ngón tay thon dài cầm theo một túi chườm đá, đưa đến trước mắt cô: “Trước đây chị từng phẫu thuật cắt tuyến lệ, không khóc được thì đừng cố. Tôi sẽ nói chuyện với đạo diễn Nhậm, cắt bớt những cảnh khóc trong kịch bản cho chị.”

Hạ Úc Phỉ ngẩng đầu nhìn cô ấy, cô khóa màn hình chậm nửa nhịp.

Hạ Hi Mộng vẫn đưa túi chườm đá, khi chạm phải đôi mắt tinh xảo nhưng vô cảm của Hạ Úc Phỉ, cô ấy không khỏi im lặng, thế giới xung quanh phim trường hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả âm thanh ù ù khe khẽ từ máy móc cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Ha!

Đào Lang Minh tức giận la lối: “Đấy, cuối cùng Hạ Hi Mộng cũng ra tay, trực tiếp yêu cầu đạo diễn Nhậm cắt bớt cảnh quay của cô! Nhìn xem, đây chính là sự khác biệt giữa địa vị, trước mặt cô người ta còn chẳng muốn giả vờ!”

Hạ Úc Phỉ nằm trên ghế trong xe bảo mẫu, nghịch lông đuôi của con thỏ tai cụp, ngón tay khựng lại một lúc lâu mới trở lại bình thường.

Đào Lang Minh để ý thấy phản ứng của cô nên hỏi: “Giờ thì cô cũng thấy lòng dạ con người hiểm ác rồi đúng không?”

“Không, trước khi cô ấy tìm đạo diễn Nhậm đã nói với tôi rồi.” Hạ Úc Phỉ quay cảnh khóc cả ngày, giờ đây bị ánh đèn lạnh lẽo chiếu thẳng vào, thấy rõ mí mắt cô vẫn còn hơi sưng đỏ, bộ phim này đúng là hơi tốn sức, quay thêm vài lần nữa chắc sẽ để lại bóng ma tâm lý mất…

Nhưng Đào Lang Minh không nghĩ vậy, anh ấy vẫn ngồi đó tức giận cả phút.

Mẹ nó, yếu thế thì không có nhân quyền à?

Làm chuyện xấu còn phách lối chạy tới trước mặt nhục nhã người trong cuộc một phen rồi mới đi làm?!

Khinh người quá đáng!

Anh ấy vô cùng tức giận, quay người xé toạc thùng hàng mua online trong góc một cách thô bạo, lấy ra một khung ảnh, đặt bốn chữ to tướng “Bách nhẫn thành cương” vào vị trí bắt mắt nhất trong xe.

“Nghe Tiểu Du nói con tìm đạo diễn sửa kịch bản của cô ta?”

Trong đoàn phim không có bí mật gì, gần như trong đêm đó, Chung Yến Hồng đã gọi video tới. Hạ Hi Mộng ngoan ngoãn cụp mắt không nhìn màn hình máy tính bảng.

Cô ấy ăn bữa tối salad nhẹ do trợ lý chuẩn bị, nguyên liệu đơn giản, chủ yếu là rau xanh, vị mặn của muối và chút chua của chanh đều có thể giúp bổ sung năng lượng và đường cho cơ thể một cách hiệu quả.

Chung Yến Hồng xem qua lịch quay phim của các diễn viên, tuy Hạ Úc Phỉ là nữ phụ nhưng cảnh quay thật sự không nhiều, trừ những phần đã quay, cảnh còn lại của cô chỉ còn nửa tháng.

Bây giờ đổi kịch bản, cảnh quay càng ít hơn. Có điều sau khi xem xong kịch bản mới, Chung Yến Hồng hơi nhếch môi, thêm vài phần châm chọc: “Với tính cách kiêu ngạo và tự phụ của cô ta, liệu có tốt bụng mà nhận ân tình của con không?”

Hành động nhỏ của Hạ Hi Mộng vĩnh viễn không thể thoát khỏi mắt Chung Yến Hồng, sau đó bà ta cường điệu nói: “Hi Mộng, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, cô ta là người không mong con ra đời nhất…Kiếp này sẽ không làm chị em với con đâu.”

Hạ Hi Mộng khẽ mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt pha chút nghi hoặc: “Chị ấy không nên hận vì con được sinh ra sao?”

Chung Yến Hồng lạnh lùng nói sự thật: “Người cô ta nên hận là Úc Ly Đông vứt con bỏ chồng, là Hạ Dận Xuyên không quan tâm dạy dỗ cô ta, chứ không phải con.”

“Mẹ.” Hạ Hi Mộng nhẹ nhàng đặt đũa xuống, bình tĩnh nói: “Những lời này, nếu mẹ nói trước khi con mười ba tuổi, thì có thể con còn tin.”

Sau năm mười ba tuổi, Hạ Hi Mộng đã giành được giải Nữ chính xuất sắc nhất tại Giải thưởng Kim Tượng nhờ bộ phim “Chim Non” của Hạ Dận Xuyên, nhưng vinh quang mà bao người mơ ước ấy thực chất là do Chung Yến Hồng trộm cho cô ấy.

Sở dĩ Chung Yến Hồng phải trộm nó là vì kịch bản “Chim Non” được lấy nguyên mẫu từ Hạ Úc Phỉ, không ai hiểu được tại sao năm cô mười lăm tuổi lại đột nhiên khai sáng với diễn xuất, có thể nắm bắt và thể hiện mọi vai diễn một cách xuất sắc, vô cùng có hồn.

 

Vì thế Hạ Dận Xuyên đã lấy cô làm nguyên mẫu, đặc biệt viết riêng một kịch bản dành cho cô.

Thậm chí, ông còn mời đến những diễn viên gạo cội và ê-kíp hàng đầu. Nhưng điều trớ trêu là, người đóng vai chính cuối cùng lại là Hạ Hi Mộng.

Từ đó về sau, Hạ Hi Mộng mặc váy công chúa lộng lẫy, đứng dưới ánh đèn sân khấu, cầm trong tay chiếc cúp vinh quang, trở thành nữ chính được Hạ Dận Xuyên ưu ái suốt hơn chục năm, giành được vô số giải thưởng, trở thành ngôi sao nữ trẻ tuổi được săn đón nhất trong làng giải trí.

Hạ Úc Phỉ vẫn vô danh, thậm chí ngay cả một bậc thang trên sân khấu trao giải cũng không có tư cách đặt chân lên.

Cuộc gọi video bị đơn phương cúp.

Bên trong xe bảo mẫu hoàn toàn yên lặng. Khuôn mặt mộc mạc của Hạ Hi Mộng cũng đã thu lại phần lớn cảm xúc. Cô ấy ngồi thẳng lưng, vóc dáng mảnh mai, không hề động đậy, bị bao quanh bởi ghế sofa trắng, rèm cửa trắng, mọi vật dụng trong xe đều là một màu trắng thuần khiết.

Đây là Chung Yến Hồng sắp đặt theo sở thích của mình.

Hạ Hi Mộng nghĩ, ngay cả cuộc đời của cô ấy cũng đã được Chung Yến Hồng sắp đặt sẵn.

Mười mấy ngày quay phim trôi qua trong chớp mắt, đến khi đóng máy, chiếc xe bảo mẫu của Hạ Úc Phỉ suýt nữa không thể chứa hết đồ đạc, cô đã đóng gói mang về nhà đủ loại thú bông mềm mại do fan tặng.

Còn giả vờ nghiêm túc nhắc nhở bảo mẫu nam Đào Lang Minh: “Đồ quý giá, đừng có làm mất đấy.”

Đào Lang Minh liếc nhìn con capybara xám đang chen chỗ ngồi với mình, rồi vỗ một cái lên nó.

Hạ Úc Phỉ cấm anh ấy ngang nhiên ngược đãi thú bông, thậm chí còn khẽ nâng cằm, toát lên vẻ đẹp kiêu kỳ bất cần, nói: “Đợi tôi trở thành ảnh hậu, ngôi sao lớn, sẽ có vô số thú bông, anh phải tập quen đi.”

Đào Lang Minh oán giận: “Chỉ là nữ phụ có đất diễn còn mỏng hơn cả sổ hộ khẩu của tôi mà thôi, nói thật, ngoài fan của cô ra, ai thèm xem cô diễn chứ.”

Ôn Kiến Từ: “Tôi thích xem.”

 

Bình Luận (0)
Comment