Kiến Phỉ – Kim Họa

Chương 6

“Sao lại không có ai thích xem phim cô diễn?”

Hạ Úc Phỉ cảm thấy vô cùng khó tin. Vài ngày sau, cô nhận lời tham gia một sự kiện thời trang của một thương hiệu trang sức. Phòng hội nghị của khách sạn vô cùng rộng rãi, được trang trí bằng những bông hồng trắng thanh nhã và mềm mại, đèn chiếu sáng rực rỡ.

Cô mặc một chiếc váy màu vàng kim dài chạm đất, ngồi trên chiếc ghế sofa lõm ở trung tâm. Sau khi đưa cho cô một cốc nước mật ong, Đào Lang Minh kéo ghế ngồi cách đó không xa, phóng viên do bên thương hiệu sắp xếp cũng đã có mặt, đang điều chỉnh tiêu cự máy quay.

Lúc này, có người đưa đến một tấm thẻ: “Cô Hạ, có thể ký tặng tôi một chữ không? Tôi là người hâm mộ phim của cô.”

Hạ Úc Phỉ cầm ly uống nước, nhấp một ngụm, vị ngọt lan tỏa, thấm dịu cổ họng, cô vừa nuốt xuống, bất ngờ nghe được câu này, đầu óc có chút mơ hồ. Vừa cảm động vừa kinh ngạc, cô ngước mắt nhìn đối phương.

Người cần ký tên là phó tổng của thương hiệu, Kiều Dục.

Từ việc chọn cô giữa một nhóm ngôi sao nữ để quảng cáo trang sức đến việc đánh giá cao những bộ phim cô đóng, tất cả đều chứng minh phó tổng giám đốc Kiều là một người đàn ông có gu thẩm mỹ khá cao.

Nghĩ đến đây, đuôi mắt Hạ Úc Phỉ cong lên, nụ cười của cô lại hoàn toàn trái ngược với vẻ đẹp mê hoặc lòng người, mang theo một cảm giác gần  gũi tự nhiên. Cô đáp lại một cách điềm tĩnh: “Được thôi.”

Thuần thục ký tên xong, cô còn vẽ một chiếc lông vũ hình trái tim nhỏ ở cuối.

Kiều Dục nhận lại, trân trọng bỏ vào túi áo vest, thấp giọng nói một câu, “Sắp bắt đầu phỏng vấn rồi, tôi không làm phiền cô nữa.”

Hạ Úc Phỉ gật đầu.

Đợi anh ấy đi, cô đắc ý khiêu khích, nhướn mày với Đào Lang Minh đang đứng ngoài quan sát, sau đó ung dung uống hết nước mật ong đã nguội.

*

Đêm đó, tấm thẻ có chữ ký đã được Kiều Dục cung phụng dâng cho Ôn Kiến Từ bằng hai tay.

Anh ta biết được thông tin từ Thiên Duyệt Tinh Ngu, nghe nói trước đó không lâu Ôn Kiến Từ đã để ý đến một ngôi sao nhỏ trong ngành giải trí, xem cô như chim hoàng yến để xua tan nhàm chán. Tiêu Tự Mặc, người may mắn sắp xếp buổi gặp mặt cho hai người đã dễ dàng lấy được một khoản đầu tư của nhà họ Ôn.

Hạ Úc Phỉ vô tình đóng vai đầu danh trạng* mà giới tư bản dùng để bước chân vào thế giới của Ôn Kiến Từ.

(*Đầu danh trạng 投名状: là thuật ngữ thường xuất hiện trong các tác phẩm lịch sử và giang hồ, là một bằng chứng trung thành hoặc một “lễ vật” để chứng minh lòng trung thành khi gia nhập một tổ chức, băng

nhóm hoặc kết giao với thế lực nào đó.)

Bữa tiệc tối nay hoàn toàn là lịch trình riêng tư.

Trong phòng riêng chưa từng mở cửa cho người ngoài của câu lạc bộ, Ôn Kiến Từ ngồi trên sô pha nhung đen, tư thế ngồi của anh lười biếng hơn bất cứ ai, đang nhàn nhã chơi đùa với tấm thẻ màu trắng bạc có chữ ký.

Rõ ràng chỉ là một món đồ nhỏ rẻ tiền, nhưng khi nằm trong những ngón tay trắng thon dài, lạnh lẽo đến cực hạn của anh, lại toát lên vài phần cao quý.

Có thể có tư cách tiến vào trung tâm vòng tròn đều là những người có địa vị cao, Thẩm Tự Bạch ngồi ở đầu khác châm điếu xì gà rồi chỉ ra bên ngoài vách ngăn bằng kính: “Cái người bên ngoài kia dùng một tấm thẻ làm thư mời, đúng là ngây thơ đến thú vị.”

Đáng tiếc ngay cả tư cách vào trong Kiều Dục cũng không có.

Sớm bị Chu Quan Thứ ngăn lại rồi. Vừa dứt lời.

Lại có một người ẩn ý trêu chọc: “Xem ra tổng giám đốc Ôn của chúng ta tối nay rất rộng lượng, nhà họ Kiều có địa vị gì? Cũng dám đến xâm phạm cấm kỵ à.”

Ôn Kiến Từ là người thừa kế duy nhất của cả hai gia tộc giàu có hàng đầu, thân phận vừa cao quý vừa quá mức đặc biệt, chỉ một chút sơ suất cũng có thể khiến anh rơi vào những âm mưu nguy hiểm, ám sát, trước giờ người trong vòng đều ngầm đồng ý, lịch trình cá nhân của anh không phải là thứ mà người ngoài có thể tùy tiện dò hỏi. Dù chỉ hỏi một chữ nửa câu cũng đã được xem là hành động mạo phạm đến nhà họ Ôn.

Kiều Dục đã tính đến việc lợi dụng Hạ Úc Phỉ, nhưng lại không lường trước được rằng anh ta không thể đến gần người muốn đến.

Huống hồ Ôn Kiến Từ cũng không hứng thú gặp mặt, anh càng không quan tâm đến lời trêu chọc của bạn bè, đôi mắt thụy phụng nhìn chằm chằm vào chữ ký lông vũ hình trái tim trên tấm thẻ, một lúc lâu sau, anh cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Hạ Úc Phỉ: “Thứ người khác có, tôi lại không có?”

Cùng lúc đó, bầu trời ngoài cửa kính sát đất đã tối.

Tại căn hộ cao tầng nằm giữa trung tâm thành phố, ánh đèn rực rỡ bên ngoài chưa bao giờ tắt. Khoảnh khắc Hạ Úc Phỉ chợt tỉnh giấc, vẫn cuộn mình nằm nghiêng trong lớp chăn mềm mại, không có bóng tối vây quanh, nên dĩ nhiên cũng chẳng có cảm giác cô đơn.

Nhưng cảm giác khác lại lặng lẽ dâng lên.

Ký ức cô cuồn cuộn, nhớ lại những ngày tháng lúc nhỏ, đi theo Hạ Dận Xuyên rong ruổi khắp các đoàn phim, quay không tốt thì phải quay lại, Hạ Dận Xuyên luôn tàn nhẫn vứt cô khỏi ống kính, diễn viên quần chúng vây quanh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

Cô loạng choạng đứng không vững, ngã lăn ra đất, thú bông cô ôm suốt cả khi ăn lẫn lúc ngủ cũng không cần nữa, khóc nấc đến mức không thở nổi, gương mặt nhỏ đỏ bừng một cách bất thường. Cuối cùng cô lao tới, ôm chặt lấy chân Hạ Dận Xuyên.

Hạ Dận Xuyên càng bực bội thêm vì tiếng khóc của cô, thô lỗ hất cô ra, nhưng cô dù bị đẩy ra vẫn tiếp tục lao tới, cố chấp ôm chặt lấy ông ta.

Toàn bộ phim trường đều là tiếng khóc, thật sự rất ồn.

 

Cuối cùng Hạ Dận Xuyên nhốt cô vào một chiếc vali đen rất lớn, ngay cả thú bông cũng nhét vào cùng. Đến khi quay phim xong trời đã tối hẳn nhưng tiếng nức nở khe khẽ của Hạ Úc Phỉ chưa từng ngừng lại, thú bông mà cô ép sát vào má đã ướt đẫm nước mắt.

Lúc này Hạ Dận Xuyên đã khôi phục tỉnh táo, từ trên cao nhìn xuống cô, lạnh lùng như một pho tượng không có tình người.

Ông ta ôm Hạ Úc Phỉ nhỏ bé ra, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Tư chất ngu dốt.”

Đệch mợ cái tư chất ngu dốt bà nội mẹ ông!

Hạ Úc Phỉ vừa nhớ lại tình thương của ba mà Hạ Dận Xuyên dành cho cô còn không kéo dài được đến khi quay phim xong, vừa nguyền rủa ông ta tám trăm lần trong đầu.

Đến lúc cũng xem như vui vẻ mắng đến lần chín trăm, tin nhắn WeChat xuất hiện, đến từ “Người tốt”.

Vẫn tích chữ như vàng giống trước đây, anh gửi một bức ảnh chụp tấm thẻ có chữ ký nhìn rất quen, kèm theo chữ: “Thứ người khác có, tôi lại không có?”

Kỹ thuật diễn xuất kém cỏi của Hạ Úc Phỉ không đủ để cô thể hiện bất cứ cảm xúc nào trên mặt nữa. Cô sốc đến mức hoàn toàn đơ ra, không còn biểu cảm gì, có thể thấy tối nay cô không thể làm một ngôi sao nữ đoan trang, lịch sự rồi.

Đợi đã, sao chữ cô vừa ký hôm nay lại rơi vào tay Ôn Kiến Từ rồi? Cô chậm chạp suy nghĩ: Ngoài Kiều Dục thì không còn ai nữa.

Không phải nói là người hâm mộ phim à?

Ha ha, đầu gối của đám tư bản trong giới giải trí đúng là mềm thật…

Hạ Úc Phỉ cảm thấy may mắn vì mình chỉ tham gia một sự kiện thời trang bình thường, một giao dịch tiền bạc rất hời hợt, không nhận được bất kỳ lợi ích nào từ Kiều Dục, bằng không, nếu anh ta lợi dụng tấm thẻ này làm gì đó, chẳng phải sẽ khiến cô giống như đã dùng danh nghĩa của Ôn Kiến Từ làm chuyện gì đó.

Sau đó, Hạ Úc Phỉ bấm vào màn hình, gửi tin nhắn thoại: “Đáng ghét quá đi, đường đường là tổng giám đốc Ôn của chúng ta sao có thể không có chữ ký của ngôi sao nữ chứ… Tối nay người ta cho anh liền, được không hả?”

 

Cô nói chuyện nhẹ nhàng, kéo dài âm cuối, vô tình mang theo chút nũng nịu đầy quyến rũ.

Ôn Kiến Từ nghe hai lần.

Ngón tay thon dài của anh cầm chiếc điện thoại mạ vàng lấp lánh dưới ánh đèn, trả lời một chữ “Ừm” vừa kiêu ngạo lại khoe khoang.

Lúc này, Tạ Thầm Ngạn khoan thai tới muộn bước vào, mặc một bộ âu phục đặt riêng may thủ công ngồi xuống đối diện, vừa uống trà nóng vừa hỏi, “Định đi à?”

Ôn Kiến Từ và con trai cả của nhà họ Tạ, Tạ Thầm Ngạn, lớn lên cùng nhau, nói đơn giản chính là bạn từ nhỏ… Đương nhiên hiểu rõ tính cách của nhau, chẳng cần vòng vo giấu diếm gì.

Anh lười biếng nhướn mày, “Đi gặp một người.”

Ai lại có thể khiến thái tử gia cao quý đích thân đến gặp thế? Tạ Thầm Ngạn cười như không cười, nói: “Ồ?”

Giây tiếp theo, anh ấy nhìn thoáng qua tấm thẻ màu trắng bạc Ôn Kiến Từ đang chơi đùa giữa ngón tay.

Ba chữ to trên thẻ rõ ràng đập vào mắt:

Hạ Úc Phỉ.

Người khác có thể không biết cái tên này, nhưng nó lại rất quen thuộc với Tạ Thầm Ngạn, gần như lúc nào cũng cùng xuất hiện với tên của Hạ Nam Chi, vợ chưa cưới của anh ấy.

Hai chị em có chung sở thích này tụ lại với nhau, một người thích diễn, một người mê hát hí khúc, thêm vào đó là giọng nói mềm mại, uyển chuyển. Bỏ qua mọi thứ khác, náo nhiệt thì chắc chắn là có thừa.

Chỉ cần nhìn thấy tên Tạ Thầm Ngạn đã cảm thấy ồn ào, ngón tay thon dài khẽ day day phần xương mày.

Hạ Úc Phỉ không hề biết rằng sự tồn tại của cô, chỉ là một chữ ký, đã làm phiền đến chồng chưa cưới, trúc mã mà Hạ Nam Chi yêu thầm nhiều năm.

Lúc này cô đã bước vào phòng suite số 2537 trong khách sạn, ném vali lên thảm rồi mở ra, lấy ra một xấp thẻ nhỏ, tất cả đều in hình khuôn mặt xinh đẹp rung động lòng người của cô, sau đó trải chúng khắp giường đôi.

 

Hạ Úc Phỉ còn rất có tế bào lãng mạn, xếp thành một hình trái tim lớn.

Làm xong những chuyện này, cô đi chân trần, cúi người khiến tấm lưng mảnh mai, trắng muốt lộ ra đường cong duyên dáng, lấy ra một chiếc váy ngủ gợi cảm mặc vào, lớp vải mỏng như cánh ve, dường như chỉ cần hai ngón tay khẽ kéo đã có thể xé rách.

Nhưng lại có thể ôm trọn tôn lên vòng eo nhỏ của cô. Vừa tắt đèn, chuông cửa đã vang lên.

Có thẻ phòng lại không vào, chờ cô ra đón à?

Hạ Úc Phỉ rất phối hợp chạy tới, mở hé cửa, đèn trong hành lang khách sạn vô cùng sáng, chiếu rọi thân hình hoàn mỹ như người mẫu của Ôn Kiến Từ

Cô hé môi định nói gì đó nhưng ánh mắt lại dừng lại thật lâu, không thốt nên lời.

Ôn Kiến Từ nhướng mày, “Cô Hạ biết tôi đến đây muốn đòi thứ gì nên ngay cả cửa cũng không dám mở à?”

Hạ Úc Phỉ lấy lại tinh thần, đỏ mặt với phản ứng của mình, lại mạnh miệng nói: “Anh ăn mặc chỉnh tề như vậy mà đến gõ cửa phòng một nữ minh tinh, tôi vì an toàn cá nhân, chẳng phải nên quan sát động cơ của tổng giám đốc Ôn trước hay sao?”

Giây tiếp theo, Ôn Kiến Từ, người ban đầu chỉ đến tìm chút niềm vui, chậm rãi đưa tay, ung dung tháo cà vạt, lại cởi cúc áo vest. Rõ ràng là dáng vẻ định cởi quần áo, tạo điều kiện thuận lợi cho cô quan sát kỹ lưỡng.

Hạ Úc Phỉ sợ thu hút ánh mắt của người ở cùng tầng, nhanh chóng nắm lấy cánh tay săn chắc của người đàn ông, vô cùng chủ động mời anh vào.

Dưới ánh đèn mờ ảo, chiếc váy ngủ mỏng như cánh ve của cô gần như không che nổi những đường cong thanh mảnh, trắng n.õn trên cơ thể, vừa vào phòng, Ôn Kiến Từ đã được dịp thưởng thức trọn vẹn cảnh đẹp trước mắt, không khí mập mờ lan tràn, hơi thở đầy áp lực của anh phả bên tai cô, nóng rực đến mức như thiêu đốt vành tai mỏng manh.

Hạ Úc Phỉ ngẩng đầu đối diện với cặp mắt thụy phụng đó, trong đáy mắt thâm sâu ấy, ánh sáng bừng lên rực rỡ tựa như ngọn lửa cháy bỏng rơi thẳng vào tim cô.

Cô có một bí mật chưa từng nói ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên, thứ khiến cô say đắm không phải là thân hình rắn chắc với tám múi cơ bắp của Ôn Kiến Từ, mà chính là đôi mắt này.

Cô còn lén lên mạng tìm hiểu về dáng mắt có đuôi hơi nhếch lên này, gọi là mắt thụy phụng.

(*Mắt thụy phụng hay mắt phụng ngủ ( 瑞凤眼: Hán Việt: Thụy Phụng Nhãn) là dùng để chỉ đôi mắt thon dài, con ngươi nằm sát khóe mắt,

khoảng một phần ba đỉnh của con ngươi được che bởi mí mắt trên, đuôi mắt hơi hếch lên)

Có thể xưng là mắt của mỹ nhân cổ điển, trong nhân tướng học, kiểu mắt này thường được xem là tướng mạo cát tường, phú quý.

Hạ Úc Phỉ ngây thơ hồn nhiên nghĩ, chẳng trách người được anh để mắt đến, dù chỉ là một ánh nhìn từ trên cao, cũng khiến vận may tốt hơn hẳn. Từ đó cô lại nảy ra một ý tưởng to gan, cô nhón chân lên định hôn anh.

Có thể là cảm động ngất luôn!

Cô thật sự càng ngày càng có tâm với sự nghiệp rồi.

quần l.ót chữ T treo lơ lửng ở mắt cá chân, cô còn nghĩ đến chuyện muốn dính thêm chút may mắn.

Ôn Kiến Từ tỉ mỉ bóc từng lớp vải trên người Hạ Úc Phỉ giống như lột vỏ một trái vải, đến khi làn da trắng muốt của người trong lòng anh dần đỏ ửng, anh liền bế ngang cô lên, đ.è x.uống chiếc giường lớn, nệm rất mềm, bả vai thanh mảnh của cô gần như lập tức lún sâu vào trong, bỗng nhiên, những động tác mạnh mẽ của anh đột ngột dừng lại, đầu gối anh vừa đè lên một đống thẻ nhỏ.

Hạ Úc Phỉ suýt nữa bị sắc đẹp mê hoặc đến quên béng mất chuyện này, có chút đắc ý, như đang khoe khoang: “Người khác có, sao bạn giường nhà tôi lại không có được chứ, cả giường này đều là phiên bản giới hạn độc nhất vô nhị của tôi, tặng anh đó.”

Nói là phiên bản giới hạn cũng không hề quá chút nào, Hạ Úc Phỉ có thói quen lưu giữ vẻ đẹp của chính mình, từ khi còn là một sao nhí, cô đã giữ

 

lại tất cả những tấm thẻ có chữ ký của mình, mỗi tấm đều là phiên bản độc nhất, tấm ảnh bị đè dưới đầu gối là ảnh nghệ thuật lúc cô hai ba tuổi, ký ba chữ “Bách Hữu Tập” nguệch ngoạc.

Ôn Kiến Từ cầm lên, quan sát vài giây rồi lại cúi xuống, ánh mắt phản chiếu bóng cô: “Ừm, lĩnh giáo được sở thích độc đáo của cô Bách rồi.”

Cô Bách gì chứ!?

Không lịch sự gì cả, sao lại tùy tiện đổi họ người ta chứ.

Hạ Úc Phỉ vắt đôi chân trắng n.õn lên eo anh, có qua có lại đổi cho anh: “Vậy tổng giám đốc Nhật hài lòng không?”

“Không hài lòng.”

Ôn Kiến Từ không so đo với sự nghịch ngợm của cô, đôi môi mỏng thốt ra những lời nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn, thế nhưng ẩn trong đó là một sự ám chỉ đầy d.ục v.ọng, tr.ần tr.ụi, còn mang theo chút nguy hiểm: “Sao trên thẻ của tôi lại không có trái tim lông vũ?”

Chữ ký lông vũ nhỏ chỉ mới có năm nay, anh đúng là bá đạo thật. Hạ Úc Phỉ kéo dài giọng, “Vậy tôi vẽ cho anh một cái nhé?”

Ôn Kiến Từ bao phủ lấy cô không chuyển động.

Hạ Úc Phỉ như bị dẫn dắt, đầu tiên khẽ vươn đầu lưỡi ướt át đỏ mỏng ra, dọc theo những đường nét rắn rỏi của cơ bụng anh, cẩn thận lưu lại từng dấu vết nhỏ, từng chút một, khắc họa nên hình dáng mơ hồ của một chiếc lông vũ.

—————
Nghệ sĩ lãng mạn bậc nhất giới giải trí: Hạ Úc Phỉ.
*Bách Hữu Tập(百有习), mình không biết nói đúng không nhưng nó là 1 cái bộ của từng chữ trong tên Hạ Úc Phỉ (夏郁翡) á.
Còn tổng giám đốc Nhật (日) là chữ Nhật cũng là một bộ trong họ của Ôn Kiến Từ (温见词)

Bình Luận (0)
Comment