Lăng Thần Dật gật đầu, đồng ý với lời của Tiêu Uyên, nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt.
Tiêu Uyên nói: "Ngươi tiếp tục phái người tìm kiếm, nếu còn ở trong thành, chắc chắn sẽ có tin tức. Ta cũng sẽ truyền lệnh cho các quan viên dọc đường đến Giang Nam âm thầm dò xét."
"Trưởng tử Lâm gia, Lâm Diệp, hôm nay cũng bí mật rời khỏi kinh thành đến Thiên Thủy Thành, Giang Nam. Ta sẽ gửi tin cho hắn, bảo dọc đường chú ý đến tung tích của Hoa Sinh."
"Chỉ có thể làm vậy thôi." - Lăng Thần Dật gật đầu, thở dài một hơi nặng nề.
…
Hai ngày sau.
"Đây chính là vị khách mà ngươi nói muốn chở?" - Hoa Sinh trừng mắt nhìn đám gà vịt ngỗng đang đập cánh loạn xạ trên xe, không thể tin nổi.
"Gia súc chính là khách mà ta chở lần này đó! Chúng đều là động vật hoang dã, khách ***** bên kia đặt hàng, giá cao lắm."
"..."
Hoa Sinh không thể nhịn nổi nữa. Một cô nương khuê các như nàng, bình thường đến nói to cũng không dám, lần này thật sự tức giận đến cực hạn.
"Chẳng lẽ ngươi định để ta ngồi chung xe với đám gà vịt ngỗng này sao?"
Đại hán nhìn trước ngó sau, nghiêm túc nói: "Vậy ngươi ngồi vào chỗ của ta, ngươi đánh xe đi."
"... Là ta trả bạc cho ngươi, hay ngươi phải trả bạc cho ta?"
"Xe là của ta, tất nhiên là ngươi trả bạc cho ta rồi."
Hoa Sinh: "……??!!!"
"Ta không ngồi nữa, bạc cho ngươi."
Hoa Sinh che đi sự hoảng loạn trong đáy mắt, đưa cho đại hán một thỏi bạc rồi định rời đi.
"Không được đâu, ngươi đã đồng ý cho ta đến nhà ngươi làm chưởng quỹ, trả ta mười lăm lượng bạc một tháng rồi mà."
Hắn tuyệt đối không thể để vị "tiểu bạch kiểm" này đi mất. Không có giấy thông hành, hắn làm sao đến được Thiên Thủy Thành? Dù có phải mặt dày, hắn cũng đành quấn lấy không buông.
Hoa Sinh tức đến phát run, nhưng khi ra ngoài, nàng cũng không dám thật sự tranh chấp với người nam nhân trước mặt, sợ đối phương nổi lòng xấu, làm hại mình.
Cuối cùng, nàng đành tạm thời chấp nhận số phận, ngồi lên chiếc xe tràn ngập tiếng kêu quang quác, chịu đựng mùi tanh hôi nồng nặc.
Chờ đến được Thiên Thủy Thành, gặp được Tứ biểu tẩu, nàng nhất định sẽ tính sổ với tên vô lại này!
Lâm Diệp cúi đầu, chột dạ sờ mũi, nhìn sang người đang tức tối trên xe, thầm nhủ không biết bao nhiêu lần lời xin lỗi.
Hắn cũng hết cách, đợi đến Thiên Thủy Thành rồi sẽ bù đắp cho vị "tiểu huynh đệ" này vậy.
Nghĩ đến bức thư nhận được đêm qua, hắn bắt đầu dọc đường quan sát những cô nương có độ tuổi tương tự.
Một lần, hai lần... Số lần nhiều lên, Hoa Sinh rốt cuộc cũng nhận ra, trong lòng lạnh đi một nửa.
Tên này là kẻ háo sắc sao?
Cũng may nàng luôn giả trang nam nhi, nếu không chẳng phải sẽ rơi vào miệng cọp sao?
Vì thế, nàng càng cẩn thận che giấu thân phận nữ nhi của mình hơn, đồng thời luôn tìm cơ hội để trốn thoát.
Cùng lúc đó, sau khi chính lệnh của Lý Hoài Ngôn được ban bố, cuộc sống của bách tính Thiên Thủy Thành dần trở lại bình thường. Các cửa hàng bắt đầu mở cửa kinh doanh, trên phố ngày càng có nhiều tiểu thương rao hàng buôn bán.
Khánh Phong lần theo th-i th-ể của bà lão kia suốt hơn mười dặm, cuối cùng cũng tìm ra được kẻ chủ mưu, đám sơn tặc muốn báo thù cho thủ lĩnh của chúng, Cố Trầm.
Sau khi hai tên sơn tặc bị gi-ết, Thiên Thủy Thành lại một lần nữa trở về sự yên bình.
Nhưng Thẩm An An vẫn chưa thể hoàn toàn an tâm, chỉ cần lũ sơn tặc còn tồn tại, mối họa ngầm vẫn chưa được trừ bỏ.
"Nha Nha, con có đói không?"
Mặc Hương ôm một tiểu cô nương, kiên nhẫn dỗ dành.
Bé con này chính là đứa trẻ duy nhất còn sống sót trong nhà của bà lão đã ch-ết.
Nha Nha là một cô bé vô cùng đáng yêu, mỗi khi cười lại lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh. Chỉ là do quá gầy yếu nên đường nét khuôn mặt cũng bị ảnh hưởng, trông không được xinh đẹp lắm.
Thẩm An An mỗi ngày đều đi dạo quanh thành, những hộ dân sống gần phủ nha đã sớm quen mặt nàng.
"Tứ Hoàng Tử phi, đây là bánh ngọt vừa mới ra lò nhà ta, ngài mang chút về cho Nha Nha ăn đi."
"Mặc Hương, đưa bạc cho họ."
"Không cần đâu, không cần đâu."
Người bán bánh là một đôi phu thê, nữ nhân nhìn Nha Nha, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
"Đây là cho đứa trẻ ăn mà, không cần bạc đâu. Từ khi Tứ Hoàng Tử phi đến, Thiên Thủy Thành dần dần khôi phục nhịp sống, mọi người mới có hy vọng tiếp tục sinh tồn. Ai ai cũng cảm kích ngài."
Thẩm An An vẫn kiên quyết để Mặc Hương đặt một thỏi bạc xuống, sau đó mới tiếp tục đi đến nhà khác.
"Cô nương, cặp phu thê kia đã lấy nhau bốn, năm năm mà vẫn chưa có con. Nhìn họ có vẻ rất thích Nha Nha. Nếu phẩm hạnh của họ tốt, hay là khi chúng ta rời đi, giao Nha Nha cho họ nuôi dưỡng?"
Phủ Tứ Hoàng Tử nuôi thêm một đứa trẻ cũng không phải vấn đề gì lớn. Nhưng rốt cuộc... cô nương vẫn chưa có tin vui, hơn nữa quan hệ giữa nàng và Tứ Hoàng Tử...
Mặc Hương lo lắng, sợ rằng nàng cứ nhìn đứa trẻ mỗi ngày sẽ cảm thấy không vui.
"Đợi khi về rồi hẵng tính. Nếu họ có phẩm hạnh tốt, thì đó cũng là một nơi thích hợp cho con bé."
Ít nhất, nơi đó tốt hơn nhiều so với kinh thành đầy rẫy âm mưu và biến động.
…
Cùng lúc đó, người nữ nhân bán bánh ngọt cũng đang trò chuyện với phu quân mình: "Chàng nói xem, ngày nào ta cũng mang bánh đến, liệu Tứ Hoàng Tử phi có nhớ mặt ta không?"
Người nam nhân vừa nhào bột, vừa tranh thủ mỉm cười với thê tử mình: "Nàng đối với Nha Nha thật lòng yêu thương, Tứ Hoàng Tử phi nhất định đã thấy rõ điều đó."
"Nhưng ngài ấy cao quý như vậy, nuôi dưỡng một đứa trẻ chẳng tốn bao nhiêu công sức. Liệu có chịu giao Nha Nha cho chúng ta nuôi không?"
Người nam nhân buông tay, nhẹ nhàng vỗ vai thê tử: "Nếu được thì đó là phúc phần của chúng ta. Còn nếu không, Nha Nha đi theo Tứ Hoàng Tử phi, sau này hưởng phú quý vô biên. Chúng ta không có duyên, thì cũng đừng bận lòng nữa, ngoan nào."
Người nữ nhân thở dài, vành mắt đỏ hoe: "Là thiếp có lỗi với chàng..."
"Cưới nhau ngần ấy năm mà vẫn chưa thể sinh cho chàng lấy một mụn con."
Người nam nhân dịu dàng cười, an ủi nàng: "Không sao cả. Chúng ta sống vui vẻ bên nhau là được rồi. Biết đâu vấn đề lại nằm ở ta thì sao?"
Người nữ nhân cảm động, khẽ sụt sịt lau nước mắt.
"Này, lấy mấy cái bánh ngọt!"
Một giọng nói thô lỗ vang lên. Người nữ nhân vội vàng lau nước mắt, nở nụ cười niềm nở.
"Khách quan muốn ăn nhân gì ạ?"
Người nam nhân cao lớn đứng sừng sững trong tiệm, bóng dáng đổ xuống thành một mảng tối lớn: "Ở đây có nhân gì?"
"Chúng ta có đủ loại nhân. Khách quan thích vị nào, ta sẽ gói ngay cho ngài."
"Có loại nào có nhân màu đỏ không?"
Giọng nói của người đàn ông bỗng chốc trầm xuống, xen lẫn sát khí lạnh lẽo.
Rầm!
Cửa tiệm đột ngột bị đóng sầm lại.
Thẩm An An dạo quanh một vòng phố, tình hình vẫn không có gì khác mấy so với mấy ngày trước, mọi thứ diễn ra có trật tự, yên bình đến lạ thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chủ tử."
Khánh Phong bất ngờ xuất hiện, giọng nói trầm thấp đầy nghiêm trọng: "Thuộc hạ đã dẫn người đi kiểm tra hẻm núi, tìm khắp mấy chục dặm xung quanh nhưng không thấy bóng dáng bọn sơn tặc đâu cả."
Thẩm An An khẽ nhíu mày.
Nàng tuyệt đối không tin bọn chúng lại tự nhiên rút lui hay bỏ trốn. Càng yên tĩnh như thế, càng có điều mờ ám.
"Trở về trước đã, rồi tính sau."
Qua tiết Đông Chí, thời tiết dần ấm lên.
Mấy người bọn họ vừa trò chuyện, vừa thong thả quay về, trông chẳng khác gì đang tản bộ dạo phố.
Khánh Phong liếc nhìn hai bên đường, phát hiện những người bán hàng rong cũng đang âm thầm quan sát bọn họ.
Ánh mắt hắn bỗng chốc trở nên sắc bén.
"Chủ tử, cẩn thận!"
Cùng với tiếng quát lớn của Khánh Phong, hai lưỡi kiếm sắc bén đồng thời lao tới từ hai phía trái phải.
Thẩm An An theo bản năng đẩy Mặc Hương đang ôm Nha Nha ra xa, rồi lăn mình trên mặt đất để tránh đòn.
Khánh Phong và đám ám vệ lập tức giao chiến với kẻ tập kích.
Những người bán hàng rong và chủ cửa tiệm hai bên đường thấy vậy liền hoảng loạn, kẻ bỏ chạy, kẻ vội vàng đóng cửa. Chỉ trong chốc lát, con phố náo nhiệt đã trở nên hỗn loạn không tả xiết.
Khánh Phong và đám ám vệ võ nghệ cao cường, nhưng đối phương đông người, giao đấu một lúc vẫn không thể thoát ra.
"Giao người ra đây, bọn ta sẽ không làm khó Tứ Hoàng Tử phi."
Thẩm An An nhíu mày: "Người nào?"
Kẻ cầm đầu ánh mắt sắc lạnh’ "Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng nếu ngươi không biết điều, thì cũng đừng trách bọn ta vô tình."
Dứt lời, hắn xuất chiêu dồn dập, né qua Khánh Phong và đám ám vệ, lao thẳng về phía Thẩm An An.
Nàng không có thời gian suy nghĩ về lời hắn nói, chỉ có thể dốc sức né tránh. Một, hai chiêu thì còn chống đỡ được, nhưng về sau, tốc độ của nàng rõ ràng không theo kịp.
"Tứ Hoàng Tử phi chắc chắn không giao người ra?"
Hắn lạnh giọng: "Nếu hôm nay ngươi ch-ết ở đây, dù là Tứ Hoàng Tử cũng chẳng thể báo thù cho ngươi!"
Nghe vậy, trong lòng Thẩm An An chấn động: "Các ngươi là người của Hoàng Thượng?"
Tên kia hừ lạnh, không đáp, vung kiếm ché-m tới: "Tứ Hoàng Tử phi!"
Khánh Phong gầm lên, liều mạng gạt đi kẻ trước mặt rồi lao về phía Thẩm An An.
Nhưng khoảng cách quá xa, rõ ràng là không kịp!
Lưỡi kiếm sắc bén sắp bổ xuống thì bất ngờ vang lên một tiếng "ong" chói tai, bị một thanh đại đao ngang nhiên chặn lại.
Tên hắc y nhân chỉ cảm thấy bàn tay tê dại, còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị đánh văng ra xa mấy mét.
Một bóng dáng nhanh như tia chớp lướt qua, chắn trước mặt Thẩm An An. Chỉ trong chớp mắt, ba bốn tên hắc y nhân đã mất mạng dưới tay hắn.
Khánh Phong nhìn thấy người vừa đến, sững sờ.
“Rút!”
Những kẻ mặc đồ đen nhanh chóng bò dậy, chớp mắt đã biến mất khỏi con phố hỗn loạn.
Thẩm An An trấn định lại tinh thần, ngước nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.
“Khánh Phong, ngươi càng ngày càng vô dụng, đến chủ mẫu cũng không bảo vệ nổi. Bảo sao tên tiểu tử kia cứ dặn đi dặn lại ta phải đến đây.”
“Tề tướng quân.”
Khánh Phong chắp tay hành lễ, vẫn chưa hết kinh hoảng.
Ánh mắt Thẩm An An lóe lên vẻ kinh ngạc.
Tề tướng quân? Tề Cẩm Trạch?
Hắn chính là Tề Cẩm Bình, người mà kiếp trước chưa từng xuất hiện ở kinh thành sao?
Người nam nhân trước mặt mặc áo ngắn gọn gàng, tóc tai sạch sẽ, một lọn tóc xoăn rũ xuống trán. Hắn không có vẻ sắc bén lạnh lùng của một vị tướng trận mạc, mà lại toát ra phong thái trầm ổn, lão luyện.
“Tề tướng quân.”
“Nên gọi ta một tiếng ‘tiểu cữu cữu’ chứ.”
Tề Cẩm Bình quay người lại, gương mặt tuấn tú ôn hòa nhìn Thẩm An An: “Lớn lên cũng không tệ, lá gan cũng có vài phần. Có thể thu phục được tên tiểu tử kia, đúng là lợi hại.”
“……”
“Đa tạ tiểu cữu cữu đã ra tay tương trợ.”
Tề Cẩm BÌnh phất tay một cái, dáng vẻ trưởng bối đầy ung dung: “Không cần khách sáo.”
Lúc này, một quan sai vừa được tuyển dụng không lâu vội vàng chạy tới, trán đẫm mồ hôi.
“Tứ Hoàng Tử phi, có chuyện rồi!”
“Trở về rồi à?”
Trong tiệm bánh ngọt, Lý Hoài Ngôn đứng lên từ bên cạnh hai th-i th-ể, nhìn Thẩm An An vừa bước nhanh vào.
Người nữ nhân bán bánh vừa nở nụ cười dịu dàng với Nha Nha một canh giờ trước, giờ đây đã nằm trong vũng má-u, cổ họng bị cắt rách một đường lớn bằng miệng bát, má-u chảy lênh láng, không còn dấu hiệu của sự sống.
Người nam nhân bên cạnh bà ta cũng ch-ết theo cách tương tự, ánh mắt Thẩm An An lạnh lẽo đến cực độ.
“Đã bắt được hung thủ chưa?”
“Chưa. Ta cũng chỉ mới đến đây sau khi một vị khách đến mua bánh phát hiện ra và báo án.”
Khánh Phong nhanh chóng tiến lên, quỳ xuống kiểm tra vết thương của hai người. Một lúc sau, hắn nghiêm mặt nói: "Là đám sơn tặc trong hẻm núi, thủ pháp gi-ết người giống hệt như vụ lão bà mấy ngày trước."
Hàn khí trong mắt Thẩm An An dần dần dâng lên, cuối cùng hóa thành cơn giận dữ cuồn cuộn.
Nàng không sợ đối đầu với bọn chúng, nhưng việc chúng ra tay với dân thường vô tội thì không thể dung thứ!
"Bọn chúng để lại cái này, nàng xem đi."
Lý Hoài Ngôn đưa cho Thẩm An An một mảnh giấy.
Chỉ thấy trên đó viết mấy chữ lớn đầy má-u: 【Giao người ra!】
Mấy người cùng lúc cau mày.
"Người mà bọn chúng nhắc đến rốt cuộc là ai?" – Tề Cẩm Bình nghi hoặc hỏi.
"Không biết."
Thẩm An An thành thật trả lời. Nàng thực sự không rõ, nhưng lúc này, trong lòng đã lờ mờ đoán được điều gì đó.
"Đám sơn tặc này e là đang ẩn náu trong thành. Lý Hoài Ngôn, ngươi bảo người dưới tăng cường phòng bị, cố gắng không để thêm dân thường vô tội nào phải ch-ết oan."
"Yên tâm, đã làm ra chuyện tày đình thế này, bọn chúng sẽ không dám manh động trong thời gian ngắn."
"Ơ?"
Khánh Phong đột nhiên chăm chú quan sát vết thương trên th-i th-ể hai vợ chồng, vẻ mặt trầm ngâm.
"Sao vậy?" – Thẩm An An hỏi.
"Thủ pháp của đám sơn tặc này dường như không giống với đám người ám sát Tứ Hoàng Tử phi trên đường."