Trong căn phòng chứa củi tối tăm, không một tia sáng mặt trời, một bóng người gầy gò co ro trong góc. Mái tóc rối bù phủ lấy đầu, quần áo rách nát chỉ đủ che thân. Cơn gió lạnh lùa vào, người đó lập tức ôm chặt lấy chính mình, cố gắng giữ ấm.
Cạch—
Cánh cửa gỗ bị đẩy ra, một luồng ánh sáng len lỏi vào, xua tan phần nào bóng tối.
Trần Thiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa, đôi môi khô nứt khẽ nhếch lên: “Ngươi đến rồi.”
Thẩm An An không đáp, chỉ đứng trước mặt hắn. Cái bóng của nàng kéo dài, bao trùm lấy hắn. Đôi mắt nàng chăm chú nhìn chằm chằm vào hắn, không hề d-ao động.
“Ta lạnh.”
Hắn cất giọng khàn khàn: “Có thể tránh ra một chút không? Để ta sưởi nắng một lát.”
“Lại có người ch-ết.”
Giọng nàng bình thản như mặt hồ tĩnh lặng: “Ở cửa tiệm bánh ngọt trước cổng phủ nha, đôi phu thê chủ tiệm đều mất mạng.”
Nàng ngừng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp: “Trên đường trở về, ta cũng bị ám sát.”
Nghe đến đây, Trần Thiên vốn chẳng chút biểu cảm, ánh mắt rốt cuộc cũng khẽ nâng lên, nhìn thẳng vào nàng.
“Xem ra đám người đó vô dụng thật.” - Hắn cười nhạt.
“Cũng không hẳn.”
Thẩm An An hơi nghiêng người, để ánh nắng chiếu thẳng vào người hắn: “Chúng chỉ muốn dọa ta, buộc ta giao người ra.”
Ánh mắt Trần Thiên lóe lên, nhưng không nói gì.
“Phụ hoàng ngươi là người thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao?”
Giọng Thẩm An An trầm xuống: “Tại sao ngươi lại nghĩ rằng với sức của ta, có thể thoát khỏi tay ông ta?”
Trần Thiên bỗng cứng đờ người, giọng khàn đặc: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
Thẩm An An như chẳng nghe thấy, vẫn chậm rãi tiếp tục: “Điều thú vị nhất chính là, nhóm người ám sát ta và những kẻ gi-ết đôi phu thê chủ tiệm bánh ngọt, không phải cùng một phe. Ngươi nói xem, ta nên giao ngươi cho ai đây? Để đổi lấy sự bình yên của ta và cả thành này?”
Không gian bỗng rơi vào tĩnh lặng.
“Ngươi là con riêng của ông ta.”
“Ta không phải!”
Trần Thiên gần như gào lên, mắt đỏ ngầu: “Ta không phải! Ta là Trần Thiên! Ta không hiểu ngươi đang nói gì!”
“Nếu vậy, ngươi không muốn quay về với phe của Hoàng đế?”
Nàng nhìn thẳng vào hắn: “Thế còn đám sơn tặc kia thì sao?”
Trần Thiên chằm chằm nhìn nàng, đáy mắt gợn sóng: “Ngươi định giao ta cho bọn chúng sao?”
“Ta không muốn.”
Giọng nàng lạnh lùng: “Nhưng mạng sống của dân chúng Thiên Thủy Thành đáng giá hơn ngươi. Giữ ngươi lại bên ta chỉ càng chuốc thêm rắc rối, chi bằng để các ngươi tự giải quyết. Ta chỉ là một nữ tử, làm sao có thể cùng lúc đối đầu với cả hai thế lực?”
Trần Thiên siết chặt nắm tay, trầm giọng nói: “Nếu ta có thể rời khỏi đây, ta sẽ không để bất kỳ ai tiếp tục gi-ết hại kẻ vô tội.”
“Đó là chuyện của ngươi.”
Thẩm An An xoay người rời đi, giọng nói trong trẻo nhưng đầy băng lãnh.
“Dù sao thì Đại Lương này vẫn là thiên hạ của Tiêu gia, chẳng liên quan gì đến ta. Ta chỉ muốn mau chóng rời khỏi Thiên Thủy Thành, trở về kinh đô, đoàn tụ cùng phu quân và gia đình.”
—
Lý Hoài Ngôn từ ngoài phố vội vã trở về, chiếc áo gấm sang trọng nhuộm đầy má-u tươi.
“Mẹ nó, đám người kia điên thật rồi!”
“Một tửu lâu nữa vừa bị sơn tặc cướp phá.”
“Bắt được người chưa?” - Tề Cẩm Bình hỏi dứt khoát.
“Bắt được rồi, nhưng bọn sơn tặc đông người, lại giấu mình quá kỹ. Nếu phải lùng từng tên một, e rằng cả thành này sẽ ch-ết sạch trước khi chúng ta xử lý xong.”
“Chúng có để lại lời gì không?”
Lý Hoài Ngôn quay sang nhìn Thẩm An An, lúc này vừa sải bước đi vào, nhíu mày rồi gật đầu:
“Chúng nói trước canh ba đêm nay, nếu không giao người ra, chúng sẽ gi-ết sạch dân trong thành.”
“Thẩm An An, người mà chúng muốn rốt cuộc là ai?”
“Trần Thiên.”
Nàng tìm một chỗ ngồi xuống, nhận chén trà Mặc Hương đưa tới, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi nói tiếp: “Hoàng nhi riêng của Hoàng đế, Ngũ Hoàng Tử.”
Lý Hoài Ngôn trừng lớn mắt đầy kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lập tức đứng dậy sải bước ra ngoài:
“Không được, hôm nay lão tử nhất định phải gi-ết hắn!”
“Hoàng đế muốn dựa vào hắn để tranh ngôi vị, ta muốn xem nếu hắn ch-ết rồi, lão còn có gì để đấu với Tiêu Uyên!”
“Quay lại.”
Giọng Thẩm An An không cho phép phản kháng.
Lý Hoài Ngôn khựng chân, quay đầu lại, ánh mắt tối sầm: “Nàng đừng nói với ta là định giao hắn ra chứ? Nàng có biết hiện giờ Tiêu Uyên ở kinh thành đang khó khăn thế nào không? Trần Thiên tuyệt đối không thể quay về!”
Dù có phải ch-ết cùng cả thành này, nếu đổi lại bằng mạng của Trần Thiên, bọn họ cũng cam tâm.
“Nghe lời Hoàng Tử phi đi.”
Người lên tiếng chính là Tề Cẩm Bình.
Lý Hoài Ngôn nghiến chặt nắm tay, cuối cùng chỉ có thể hậm hực quay lại, ngồi phịch xuống ghế, cúi đầu không nói thêm lời nào.
"Hoàng đế vào lúc này lại ngang nhiên tìm người như vậy, e rằng đã không thể nhẫn nhịn thêm, chuẩn bị ra tay rồi. Tình hình ở kinh thành không mấy khả quan, Trần Thiên chính là bùa hộ mệnh của chúng ta."
Không chỉ là bùa hộ mệnh của bọn họ, mà còn là của Tiêu Uyên.
"Lý Hoài Ngôn, ngươi gửi tin cho đám sơn tặc, nói ta đồng ý. Đêm nay, sau canh ba, sẽ giao người cho chúng ở ngôi miếu hoang sau núi."
"Giao hắn đi rồi thì lấy gì làm bùa hộ mệnh? Hơn nữa, nàng chắc gì bọn chúng sẽ không tiếp tục sát hại dân trong thành sao?" - Lý Hoài Ngôn liên tiếp chất vấn.
Tề Cẩm Bình cất giọng trầm ổn: "Làm theo lời Hoàng Tử phi."
"..."
"Tiểu cữu cữu, còn một chuyện nữa cần phiền người giúp đỡ."
Màn đêm dần buông xuống, nhưng trong phủ vẫn đèn đuốc sáng trưng. Khánh Phong dẫn người thu thập th-i th-ể những dân thường bị đám sơn tặc sát hại, đặt vào quan tài rồi an táng cẩn thận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sắp đến giờ hẹn, Khánh Phong lôi người ra khỏi nhà kho, ném lên xe ngựa, hướng về phía ngọn núi phía sau.
"Hoàng Tử phi, đã có thuộc hạ và Lý Quốc Công đi rồi, người vẫn nên ở lại thì hơn."
"Lên đường."
Thẩm An An không để hắn nói thêm, dứt khoát bước lên xe ngựa.
Mặc Hương ôm Nha Nha, đôi mắt hoe đỏ, giơ tay vẫy vẫy: "Cô nương, người nhất định phải bình an trở về. Nô tỳ và Nha Nha đợi người."
"Vào đi."
Nàng hạ màn xe xuống, liếc nhìn Trần Thiên, kẻ bị bịt kín đầu đang ngồi trong xe, rồi khẽ nhắm mắt lại, không nói thêm lời nào.
Khánh Phong và Lý Hoài Ngôn vô cùng cảnh giác suốt dọc đường, ám vệ cũng âm thầm bám sát, bảo vệ xe ngựa an toàn.
Cùng lúc đó, một nhóm người áo đen đang ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ tiếp cận mà không để lại dấu vết.
"Đại ca, Ngũ Hoàng Tử hẳn là đang ở trên chiếc xe ngựa kia."
"Đợi ta ra lệnh, lập tức xông lên đoạt lại Ngũ Hoàng Tử. Tuyệt đối không thể để hắn rơi vào tay bất kỳ phe phái nào."
"Rõ! Nhưng mà..."
Có người lên tiếng nghi hoặc: "Đám sơn tặc đó là ai? Sao bọn chúng cũng muốn tìm Ngũ Hoàng Tử?"
"Ta làm sao biết được! Nhưng chỉ cần không phải người phe ta, thì chính là kẻ địch. Cái đầu của chúng ta đều đặt cược vào Ngũ Hoàng Tử, tuyệt đối không thể để người gặp chuyện."
"Biết thế uy h.i.ế.p có tác dụng như vậy, chúng ta cũng nên gi-ết vài dân thường..."
"Câm miệng!"
Trong bóng tối, tên thủ lĩnh trừng mắt, ánh mắt sắc bén như d-ao: "Chúng ta là quan binh, không phải sơn tặc!"
"Cứ để bọn chúng đấu đá nhau trước, chúng ta chỉ việc ngồi chờ ngư ông đắc lợi."
Mặt trăng treo cao nhưng bị mây đen che khuất quá nửa, chỉ để lộ một góc nhỏ, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, khiến màn đêm càng thêm u ám.
Con đường lên núi gập ghềnh khó đi, nhưng Thẩm An An không cần phải tự mình di chuyển, nàng đã sớm chuẩn bị một chiếc kiệu mềm, ung dung ngồi bên trong, được người khiêng lên.
"Hoàng Tử phi, quả nhiên danh môn khuê tú đúng là yếu đuối."
Tên thủ lĩnh áo đen ẩn mình trong đêm, cười khẩy đầy khinh thường.
Trên đỉnh núi, một nhóm người khác cũng đang dõi mắt theo đoàn người bên dưới. Một kẻ trong số họ bật cười giễu cợt: "Nữ nhân đúng là dễ dọa. Mới gi-ết có bốn mạng người mà đã vội vã mang hắn đến tận cửa. Cứ tưởng lợi hại thế nào chứ."
"Câm mồm!"
Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên từ người nam nhân áo đen đứng đầu. Tên thuộc hạ lập tức im bặt, không dám hé thêm một lời.
Người nam nhân đứng trên vách núi, đôi mắt sắc bén vẫn dán chặt vào chiếc kiệu mềm.
Kiệu dừng lại cách họ không xa, Thẩm An An vén rèm bước xuống: "Ta đã mang người đến, các hạ không định lộ diện sao?"
Lời vừa dứt, trên cành cây cách đó trăm mét bỗng rung lên, một bóng người lao tới với tốc độ cực nhanh.
Khánh Phong và Lý Hoài Ngôn lập tức tuốt kiếm, chắn trước kiệu.
Nhưng khi còn cách họ mười bước, bóng đen đột ngột dừng lại, không có ý tiến thêm.
Dưới ánh trăng lờ mờ, Thẩm An An có thể thấy rõ khuôn mặt người vừa đến. Nàng giật mình: "Là ngươi?"
Thân hình cao gầy của Thân Doãn Bạch lặng lẽ đứng đó, dáng vẻ lạnh lùng tựa băng giá, hoàn toàn khác với sự ôn hòa, nhã nhặn thuở ban đầu; "Người đâu?"
Thẩm An An vén rèm xe phía sau, bên trong là một người bị trói chặt, không thể nhúc nhích.
"Trước khi giao người, ta có vài câu hỏi muốn ngươi trả lời."
"Nói đi."
"Cố Đàm rốt cuộc là ai? Là ngươi, hay là Trần Thiên?"
Thân Doãn Bạch nheo mắt, thì ra nàng vẫn chưa biết thân phận thực sự của Trần Thiên; “Là ta.”
“Vậy hôm đó ở bến tàu, không phải tình cờ gặp gỡ, mà ngươi đã chờ ta từ trước, đúng không?”
“Đúng.”
“Ngươi là người của Hoàng đế?”
Thân Doãn Bạch trầm mặc một chút rồi đáp: “...Không phải.”
“Thẩm cô nương hỏi quá nhiều rồi.”
Keng! Tiếng lưỡi kiếm rút ra khỏi vỏ vang lên lạnh lẽo. Thẩm An An vung kiếm, mũi nhọn của nó lướt qua tấm rèm xe, rồi dừng lại ngay cổ Trần Thiên.
Ánh mắt Thân Doãn Bạch co rút, giọng nói trở nên lạnh băng: “Thẩm cô nương định để toàn bộ dân chúng Thiên Thủy thành ch-ết thảm sao?”
“Ngươi có phải người của Hoàng đế không?”
Dường như nàng cố chấp muốn có được câu trả lời này.
“Ta đã nói, không phải.”
“Vậy ngươi muốn Trần Thiên để làm gì?”
“Không liên quan đến cô nương.”
Thân Doãn Bạch giơ tay ra hiệu, ngay lập tức, trong khu rừng tĩnh mịch vang lên hàng loạt tiếng động nhẹ. Bóng đen từ bốn phương tám hướng đổ xô về phía họ.
“Giao người cho ta, ta có thể tha mạng cho các ngươi.”
Thẩm An An nheo mắt nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên ôm lấy ng-ực, rồi lăn xuống đất: “Ngươi giở trò!”
Thân Doãn Bạch sững người.
Hắn còn chưa động một ngón tay vào nàng mà!
“Thân Doãn Bạch, ngươi muốn gi-ết Trần Thiên? Rõ ràng ngươi đã hứa với ta sẽ không gi-ết hắn mà!”
Tiếng hét của nàng vang vọng khắp rừng sâu.
“Không hay rồi, Đại nhân! Điện hạ gặp nguy hiểm!” - Một hắc y nhân bám theo phía sau thốt lên.
“Xông lên!”
Tên thủ lĩnh không chần chừ thêm một giây nào, lao tới như một mũi tên rời cung.
Thân Doãn Bạch nhìn thấy nhóm hắc y nhân bất ngờ xuất hiện, chưa kịp nghĩ ngợi đã phải lập tức nghênh chiến. Hai phe nhanh chóng lao vào nhau, giao đấu kịch liệt.
Thẩm An An ngồi trên lớp lá khô, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Đám hắc y nhân kia có võ công cao cường hơn hẳn, nhưng xét về số lượng, bọn họ lại không thể sánh bằng Thân Doãn Bạch. Chỉ trong chốc lát, họ đã rơi vào thế yếu.