Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Chương 180

Mùi má-u tanh núi hai ngày mới dần dần tan . Khánh Phong dẫn bận rộn suốt một ngày mới thể dọn dẹp sạch sẽ.

Thẩm An An ngâm trong thùng tắm hơn một canh giờ, nhưng vẫn cảm thấy mùi má-u tanh vương vấn khắp nơi, thậm chí cả cổ họng cũng phảng phất vị tanh ngọt.

Mặc Hương cầm thư từ kinh thành cho Thẩm An An .

"Hoa Sinh đến Thiên Thủy thành ?"

"Trong thư như , chỉ là chúng vẫn nhận tin tức gì trực tiếp từ Hoa Sinh Quận Chúa."

"Bảo Khánh Phong phái đón dọc đường, nhất định đưa về an ."

Thẩm An An thể ngờ Hoa Sinh to gan đến . Chẳng lẽ kiếp , nàng vô thức ảnh hưởng đến Hoa Sinh ? "Tiêu Uyên... thư gửi đến ?" - Sau một thoáng trầm mặc, nàng bất chợt lên tiếng.

"Không ."

Mặc Hương cũng lấy lạ: "Theo lý mà thì đáng lẽ tin tức từ lâu . , vì lý do gì mà mãi vẫn thấy hồi âm."

Nàng lẩm bẩm vài câu, Thẩm An An cụp mắt, tiếp lời, đang suy nghĩ điều gì.

Bước khỏi thùng tắm, nàng chỉnh trang y phục, một bộ thường phục rời khỏi phòng.

Hiện tại, đám sơn tặc quét sạch, chỉ còn một Thân Doãn Bạch chẳng thể nên sóng gió gì. Thiên Thủy Thành cũng dần dần khôi phục sự phồn hoa như xưa, còn Lý Hoài Ngôn thì bận rộn xử lý công việc trong nha môn.

Chờ quan viên do Hoàng đế phái đến tiếp quản nơi , nàng sẽ thể lên đường trở về kinh thành.

Trong nhà kho, ẩm vẫn bốc lên khiến gian ẩm thấp và tối tăm. Trần Thiên vẫn co trong góc, cúi đầu ôm chặt hai gối, chẳng đang nghĩ gì.

Thiếu niên , cằm lún phún râu, thấy tiếng cửa mở liền nghiêng đầu sang. Ánh sáng chói lóa theo khe cửa tràn khiến theo phản xạ nheo mắt .

Một chiếc áo khoác nhuốm má-u bước tùy tiện ném xuống đất.

Trần Thiên sững sờ, lập tức bật dậy như một mũi tên: “Ngươi gi-ết ?”

“Ngươi ai? Thân Doãn Bạch mà phụ hoàng ngươi phái đến cứu ngươi?”

Trần Thiên siết chặt nắm tay, ánh mắt găm chặt chiếc áo đất. Đây là *****ên khuôn mặt hiện lên sát khí lạnh lẽo.

“Hắn liều mạng cứu ngươi, mà ngươi cũng hết lòng quan tâm . Ta thực sự tò mò, rốt cuộc quan hệ giữa hai là gì?”

“Ngươi gi-ết ?” - Trần Thiên nghiến răng lặp câu hỏi.

“Trả lời , sẽ cho ngươi sống ch-ết.”

Trần Thiên im lặng, ánh mắt dán chặt khuôn mặt Thẩm An An.

“Không ? Ngươi Thân Doãn Bạch còn sống ch-ết ?”

Ban đầu, Thẩm An An chỉ định thăm dò. Dù , phản ứng của Trần Thiên và Thân Doãn Bạch, thể thấy quan hệ giữa hai họ hề đơn giản. Giờ xem , chuyện tuyệt đối bình thường.

“Bằng hữu.” - Trần Thiên nghiêng đầu, cố giữ giọng điệu bình tĩnh.

“Lần *****ên quan sát kỹ Thân Doãn Bạch, cảm thấy chút quen thuộc, nhưng nghĩ mãi vẫn nhớ gặp ở . Mãi đến , lúc ngươi nổi giận, mới chợt nhớ .”

Trần Thiên chăm chú chằm chằm Thẩm An An, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu nàng.

"Bộ dáng tối qua liều ch-ết xông khỏi vòng vây."

Nàng giơ tay chỉ thẳng Trần Thiên: "Giống hệt như ngươi lúc nãy, cứ như đúc từ một khuôn . Các ngươi… thật sự chỉ là bằng hữu ?"

Đồng tử Trần Thiên đột nhiên co rút , chậm rãi trở góc phòng: "Ngươi thử nữa ."

"..."

"Ta và chỉ là bằng hữu. Hắn kẻ , chỉ là một vô tội cuốn chuyện mà thôi."

Nói đến đây, Trần Thiên ngẩng đầu Thẩm An An: "Hắn thế nào ? Vẫn còn sống chứ?"

"Bị của phụ hoàng ngươi đ-âm một nhát, sống ch-ết xem mệnh, thể ."

Nghe , Trần Thiên im lặng, đôi mắt cụp xuống, suy tư điều gì đó.

"Ngươi trông vẻ chẳng ngạc nhiên chút nào?"

Thẩm An An nhướng mày: "Nếu là bằng hữu của ngươi, là vô tội, hẳn phận của ngươi. tay với của phụ hoàng ngươi. Ngươi thấy kỳ lạ ?"

"Hay là… thù với Hoàng đế? Nghĩa là hai các ngươi vốn cùng một chiến tuyến?"

"Ngươi đừng mong dùng mấy lời đó để moi tin từ nữa."

Trần Thiên hung hăng trừng mắt nàng, đó dứt khoát mặt tường, giữ im lặng.

"Vậy , bọn họ thực sự thù oán…"

Thẩm An An khẽ : "Còn ngươi thì ? Ngươi về phía nào?"

Trần Thiên động, cứ như một khúc gỗ vô tri.

Thẩm An An bật khẽ: "Ngươi cần giả vờ nữa. Thân Doãn Bạch tay với của Hoàng đế, đó là do sắp đặt. Ngay từ đầu, ngươi vô tình để lộ mối quan hệ đội trời chung giữa hai ."

Khóe miệng Trần Thiên giật nhẹ, đó nghiêng đầu nàng, lạnh lùng : "Ngươi thật thâm hiểm."

Mỗi câu mỗi chữ đều là cái bẫy giăng sẵn, từng bước từng bước moi tin từ .

"Còn thua xa sự nhẫn tâm của các ngươi."

"Ngươi thể chấp nhận để một kẻ thù với chính phụ ở bên cạnh, chứng tỏ quan hệ giữa ngươi và Thân Doãn Bạch đơn giản chỉ là bạn bè. Còn là gì…"

Nàng chậm rãi nhếch môi: "Ta từng Hoàng đế một đứa con riêng lớn đến ."

Trần Thiên cúi mắt, ánh khẽ d-ao động, nhưng vẫn giữ im lặng.

"Còn về vị đại nhân họ Tào …"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ngươi mãi chán ?"

Sắc mặt Trần Thiên tối sầm: "Ta nghỉ ngơi, ngươi ngoài ."

"…"

"Vậy thì thôi." - Thẩm An An nhún vai, dậy rời khỏi phòng.

Trần Thiên theo bóng lưng nàng, do dự một lúc bất chợt lên tiếng: "Ngươi sẽ đưa về kinh ?"

"Hay… sẽ gi-ết để giúp phu quân ngươi giành lấy ngôi vị?"\

"Chuyện đó… hiện tại thể chắc . Ta cũng đang đợi thư từ kinh thành. Giữ gi-ết ngươi, còn xem phụ hoàng ngươi quyết định thế nào."

Thẩm An An dừng một chút thản nhiên : " ngươi cứ yên tâm, nếu thể, sẽ giữ cho ngươi một mạng."

Cánh cửa nhà kho nữa khép , bóng tối bao trùm căn phòng chật chội. Trần Thiên cúi xuống, cẩn thận ôm lấy chiếc áo khoác vấy má-u, như thể đó là vật vô cùng quý giá.

Hắn thì thào tự nhủ: "Ca, nhất định vẫn còn sống… Huynh sẽ , đúng ?"

Trên đường từ nhà kho trở về viện, Thẩm An An tình cờ gặp Khánh Phong đang bước vội vã.

"Khánh Phong."

Bước chân khựng , một tia bối rối thoáng qua gương mặt.

"Ngươi đang gì ?"

"…"

Khánh Phong lùi , giấu thứ gì đó lưng: "Không… gì."

Mặc Hương đột nhiên lao lên, nhanh chóng giật lấy vật trong tay . Đó là một phong thư, miệng vẫn còn dấu niêm phong sáp đỏ.

"Chàng gửi thư tới ?" - Thẩm An An bình thản hỏi.

“Vâng…" - Khánh Phong chậm rãi cúi đầu.

"Cô gia gửi thư cho ngươi? Vậy tại bao nhiêu ngày nay thư cho cô nương?" - Mặc Hương nhíu chặt mày.

"Có lẽ… chủ tử gần đây bận việc triều chính, vẫn thời gian để thư."

Thẩm An An chằm chằm thật lâu, giọng trầm xuống: "Kinh thành xảy chuyện gì?"

Khánh Phong mím môi, im lặng lên tiếng.

"Không ? Mặc Hương, chuẩn ngay lập tức, chúng hồi kinh."

"Khoan !"

Sắc mặt Khánh Phong khó coi, vội ngăn : "Chủ tử cho về lúc ."

Thẩm An An lặng lẽ , lời nào, trong khi Mặc Hương bắt đầu thu dọn hành lý theo lệnh.

Khánh Phong cắn răng, cuối cùng cũng mở miệng: "Chủ tử vốn dĩ đánh bại Nhị Hoàng Tử, chuẩn đến Giang Nam đón Hoàng Tử phi. ngay lúc , Hoàng Thượng bất ngờ hồi kinh..."

Không cần thêm, Thẩm An An cũng đoán phần còn . Hoàng đế trở về chắc chắn là để đối phó Tiêu Uyên, loại bỏ để mở đường cho Trần Thiên nắm quyền.

Hiện tại, cuộc đấu đá trong kinh thành hẳn đang vô cùng khốc liệt. trong những bức thư gần đây, Tiêu Uyên hề nhắc đến dù chỉ một chữ.

" Hoàng Tử phi yên tâm, bây giờ Nhị Hoàng Tử loại khỏi cuộc chiến. Chủ tử chỉ cần đối phó một Hoàng Thượng, vẫn còn khả năng xoay sở."

Thẩm An An đưa bức thư cho Khánh Phong, giọng điềm tĩnh: "Chỉ cần Trần Thiên còn trong tay chúng , Hoàng đế sẽ dám manh động. Ngươi với , đến thời khắc cần thiết, Trần Thiên chính là bùa hộ mệnh. Mấy ngày tới, chúng sẽ đưa bùa hộ mệnh trở về kinh."

"Hoàng Tử phi, chủ tử dặn về."

"Hiện tại, Hoàng Thượng căn bản rảnh mà để mắt đến chúng . Ở Thiên Thủy Thành mới là an nhất."

Thẩm An An khẽ , ánh mắt xa xăm: "Ông dù cũng là Hoàng đế. Ngồi ngôi vị hơn mười năm, bất kể là lòng , triều cục quyền lực, ông đều vượt xa Tiêu Uyên. Chúng khiến ông dè chừng, mới thể giành cơ hội thắng lợi."

Khánh Phong đương nhiên hiểu rõ lời Hoàng Tử phi là sự thật, nhưng chủ tử hạ lệnh, dám trái.

"Đợi quan viên tiếp quản xong, chúng lập tức lên đường."

Nếu cùng tiến về phía , thể bỏ chạy giữa chừng?

Giọng của Thẩm An An cho phép phản đối, Khánh Phong chỉ thể cúi đầu nhận lệnh.



Đêm tối như mực.

Cách Thiên Thủy Thành trăm dặm, trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh, một bóng dáng cao gầy tựa nửa nền đất lạnh.

Không ai ngang qua nơi , như thể biến con hẻm hoang vắng thành chỗ nghỉ tạm, mắt khẽ khép hờ.

Trên , mùi tanh của má-u hòa cùng thối rữa vì nhiều ngày tắm rửa khiến thỉnh thoảng nhíu mày khó chịu.\

"Thiên nhi..."

Hắn thì thào một tiếng, bàn tay run rẩy chống bức tường bên cạnh, gắng gượng dậy.

Hắn thể ch-ết ở đây.

Hắn còn báo thù, còn cứu Thiên nhi ngoài.

Bầu trời đen kịt.

Thân hình loạng choạng bước con phố vắng, trong đôi mắt sắc lạnh của Thân Doãn Bạch ánh lên vẻ kiên nghị, cùng sự tàn nhẫn cách nào che giấu.

Những sơn tặc đó...

Là cùng sinh tử, là dày công thu nạp và huấn luyện suốt bao năm.

Vậy mà giờ đây, tất cả đều ch-ết cả .

Không một ai còn sống.

Bình Luận (0)
Comment