"Chúng còn bao lâu nữa mới đến Thiên Thủy Thành ?"
Hoa Sinh xe lừ-a, cảm giác bản chẳng khác gì đám gia súc xung quanh. Nếu chỉ dựa mùi hương mà phân biệt, e rằng cũng chẳng tìm thấy điểm khác biệt nào.
"Chắc... chắc là sắp đến ."
Nàng cau mày nam nhân đang đánh xe phía .
"Dạo ngươi thế? Nói chuyện cứ ấp a ấp úng, còn dám . Có chuyện gì với ?"
Lúc đầu, nàng định một . dọc đường mới nhận , lòng hiểm ác hơn tưởng tượng nhiều. Người nam nhân tuy chỉ là một tiểu thương, nhưng tâm địa xem vẫn còn .
Vậy nên nàng quyết định ở . Đợi đến Thiên Thủy Thành sẽ đưa cho một khoản bạc coi như tiền lộ phí.
Ở góc độ nàng thấy, gương mặt Lâm Diệp đỏ bừng như đ.í.t khỉ, cả nóng bừng, đến cổ cũng cứng đờ, dám đầu.
"Không... . Còn ba, bốn ngày nữa là đến."
"Ừm."
Hoa Sinh thở dài, chống cằm vầng trăng sáng bầu trời. Đến bây giờ, nàng quen với mùi hôi tanh .
Lâm Diệp len lén đầu , ánh mắt vô thức lướt qua khuôn mặt mềm mại, mịn màng của nàng.
Hắn giật , lập tức phắt , nhưng ký ức về đêm hôm đó hiện lên rõ ràng trong đầu, khiến thở cũng nóng bừng.
Dẫn theo một đường vốn dĩ phiền phức.
Đêm hôm đó, chỉ định lén lấy trộm giấy thông hành của nàng để dùng.
vô tình chứng kiến một cảnh tượng khiến cả đời khó mà quên …
Mái tóc đen óng mượt như lụa buông rũ bên hông, bờ vai tròn trịa lộ khỏi thùng nước, đường cong tấm lưng thon gầy uyển chuyển, làn da trắng mịn như ngọc…
Nàng cởi bỏ áo choàng, miếng ngọc bội đai lưng theo nhịp gõ nhẹ tấm bình phong kém chất lượng.
Lâm Diệp bỗng sững , mà luôn tìm kiếm hóa đang ở ngay mắt.
"Ơ? Đại ca, chỗ kìa?"
"Hả?"
Lâm Diệp giật hồn, theo hướng tay nàng chỉ mà sang.
Một nam nhân đẫm má-u đang mặt đất.
"Ch-ết ?"
Lâm Diệp dừng xe, cảnh giác tiến gần, lay lay đàn ông cau mày : "Chưa ch-ết. vẻ mất má-u quá nhiều nên ngất ."
"Vậy chúng cứu ?"
Lâm Diệp do dự.
Khu vực gần Thiên Thủy Thành yên , ai lai lịch thế nào? "Không cứu."
"Cứ để đây ? Hắn sẽ ch-ết mất!"
Lâm Diệp cô nương đang cau mày, đắn đo một chút : "Vậy thì tìm cho một y quán băng bó, sống ch-ết tùy trời."
Hoa Sinh lập tức gật đầu.
Lâm Diệp kéo lên xe lừ-a, tìm một y quán gần nhất, đưa cho đại phu ít bạc để đó.
"Ta đưa tiền, chắc đủ để ngươi viện dưỡng thương một thời gian. Đợi vết thương lành hẳn hãy rời ."
Mi mắt của Thân Doãn Bạch khẽ giật giật, cố hết sức mở , nhưng thứ mắt chỉ là một mảng mơ hồ.
Thứ duy nhất thể thấy là đôi mắt trong veo, tựa một hồ nước tĩnh lặng, phản chiếu ánh trăng sáng rực rỡ...
Hắn là kẻ quanh năm lăn lộn trong bóng tối, từng cơ hội chạm ánh sáng.
"Đa...tạ..."
Giọng khàn đặc, thô ráp như đá sỏi ma sát, khó vô cùng so với giọng trong trẻo của nàng.
Thân Doãn Bạch mím môi, thêm gì nữa.
"Không cần đa tạ, ngươi mau chóng dưỡng thương , đây."
Đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết, dần biến mất khỏi tầm của .
…
Sáng sớm ngày hôm , khi gà gáy, hai tiếp tục lên đường.
Sương mù dày đặc bao phủ con đường phía , giơ tay cũng khó mà thấy năm đầu ngón tay.
Hoa Sinh chút sợ hãi.
"Ngươi... hôn ước ?"
"Hả?"
Hoa Sinh ngẩng đầu đàn ông đang đánh xe, cảnh giác hỏi: "Ngươi hỏi cái gì?"
"...Tán gẫu thôi mà."
Lâm Diệp gượng: "Chúng đều là nam nhân, thể gì ngươi chứ?"
Nói cũng .
Hoa Sinh thả lỏng cảnh giác, thản nhiên đáp: "Ta hôn thê , do phụ mẫu sắp đặt, qua mối lái mai mối. Còn hơn mười ngày nữa là thành ."
Lâm Diệp sững : "Vậy tại ngươi ở nhà chuẩn hôn lễ, chạy đến Thiên Thủy Thành gì?"
"Hoàn thành một tiếc nuối."\
Hoa Sinh bình thản : "Ta ở trong nhà suốt nửa cuộc đời, ngoài ngắm phong cảnh một . Đến lúc đó sẽ kịp về hôn lễ."
Lâm Diệp đầu, nàng thật sâu: "Ngươi hài lòng với cuộc hôn nhân , đúng ?"
Hoa Sinh bỗng nhiên rơi im lặng.
Lâm Diệp nghĩ nàng sẽ tiếp tục nữa, nhưng bất chợt thấy giọng nàng cất lên:
"Cũng hẳn là hài lòng. Lệnh của phụ mẫu mà, cưới gả chẳng qua cũng chỉ là như thôi."
"Chỉ là... từng một trong lòng, nhưng thể nào đến với ."
Trong giọng nàng chứa đầy nỗi xót xa. Lâm Diệp khẽ run lên.
"Người nhà ngươi ?"
"Không . Ta dám ."
"Không thử thì là thể?"
Hoa Sinh khẽ thở dài: "Ngươi hiểu . Có những mối hôn sự chỉ do bản quyết định, mà ngay cả gia đình cũng chẳng thể chủ. Có quá nhiều, quá nhiều lý do khiến thể đến với ."
"Vậy thì đổi một khác ."
Hoa Sinh im lặng.
Lâm Diệp cũng đầu , là dám vì lý do gì khác.
Hắn chỉ siết chặt dây cương trong tay, chặt đến mức khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
Không bao lâu , thấy giọng nàng thì thầm khe khẽ: "Một gặp gỡ, khắc sâu đến trọn đời."
Năm ngày , xe ngựa cuối cùng cũng đến Thiên Thủy Thành.
"Hay là cho ngươi một ít bạc, ngươi tìm một quán trọ nghỉ ngơi , đợi về nhà chuyện xong sẽ báo ngươi đến ?" – Hoa Sinh thử thương lượng với Lâm Diệp.
Lâm Diệp thỏi bạc đưa đến mắt, trong mắt ẩn chứa ý : "Không cần phiền phức như , cứ theo ngươi là . Ta chờ ngoài cửa, đợi ngươi chuyện xong ."
"..."
Không thoát ?
Trên mặt Hoa Sinh hiện lên vẻ khổ não: "Ta... trưởng bối trong nhà tính tình , ngươi đừng thì hơn."
"Không , chỉ cần mặt là ."
Hai cứ thế giằng co phố.
Hoa Sinh nắm chặt túi tiền, nghĩ thầm chẳng lẽ chê ít?
Bỗng nhiên, một giọng trong trẻo, đầy vui mừng từ phía truyền đến: "Hoa Sinh!"
"Biểu tẩu!" – Hoa Sinh vui mừng chạy đến, định ôm lấy nàng thì lúng túng rụt tay về.
"Sao ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"À... hàng xóm ở thuyền nặng mùi, ám , sợ biểu tẩu khó chịu. Đợi về nhà tắm rửa xong ôm biểu tẩu nhé."
Thẩm An An theo ánh mắt của Hoa Sinh, thấy chiếc xe lừ-a chở hàng xóm của nàng.
"..."
"Hoa Sinh, xe lừ-a đến ?"
"Ừm… đúng ."
Hoa Sinh sức nháy mắt với Lâm Diệp, ý bảo mau rời . như thấy.
Ánh mắt Thẩm An An trở nên kỳ lạ, chậm rãi sang nam nhân đang bên cạnh, nhướng mày hỏi: "Lâm công tử?"
"Tứ Hoàng Tử phi."
Lâm Diệp cung kính hành lễ, : "Tại hạ phụng mệnh Tứ Hoàng Tử đến hỗ trợ."
"Đường xa vất vả ."
"..."
"Biểu tẩu, tẩu gọi là gì?" – Hoa Sinh cảm thấy đầu óc sắp rối tung lên.
"Lâm công tử, Lâm Diệp. Hắn là trưởng của tẩu tẩu tương lai của ." – Thẩm An An giới thiệu.
"Sao ? Hai cùng đến đây ? Muội phận của ?"
"..."
Lâm Diệp khẽ chắp tay hành lễ: "Hoa Sinh Quận Chúa."
Hoa Sinh đơ một lúc lâu mới gượng gạo thốt : "Ngươi... sớm thông đồng với ca ca đúng ?"
"Oan uổng quá. Tại hạ giấy thông hành, chỉ định tìm cùng để tiện đường. Trùng hợp gặp Quận Chúa ngoài thành, kết quả vô tình chung một đoạn đường mà thôi..."
"Tại hạ… cũng là tình cờ phận của Quận Chúa đường ."
Hoa Sinh bán tín bán nghi: "Ngươi từ khi nào?"
Lâm Diệp đương nhiên dám là do vô tình thấy nàng tắm, chỉ thể đáp: "Vài ngày , vô tình thấy ngọc bội của Quận Chúa. lúc Lăng Thế Tử gửi thư bảo tìm tung tích của , khi đó mới ."
"Trời ạ, mất mặt ch-ết !"
Hoa Sinh nghĩ những hành động của suốt dọc đường, hổ đến mức chỉ độn thổ.
Lâm Diệp cúi đầu, khóe môi nhịn mà khẽ cong lên.
Thẩm An An qua giữa hai , : "Về phủ , y phục, tắm rửa nghỉ ngơi một chút, hẵng chuyện ."
Hoa Sinh lập tức theo nàng. Nàng nhịn suốt cả quãng đường, giờ ngửi thấy chính mùi , cũng nôn mất. Đặc biệt là mái tóc rối bù, đến mức Thẩm An An còn gỡ mấy cái lông gà đầu nàng.
Không nhịn , Hoa Sinh lầm bầm oán trách: "Ngươi vốn giao hàng, thì lái xe lừ-a gì? Hại chung với đám gà vịt suốt cả chặng đường."
"… Mong Quận Chúa lượng thứ. Hiện tại Lâm gia giam lỏng, phận của đặc thù, để tránh quan phủ phát hiện, chỉ thể cải trang."
Thẩm An An : "Nếu như , hai cũng chung đường, càng thể tình cờ mà cùng đến đây."
"Nghe cũng lý."
Rất nhanh, họ đến cửa phủ.
Thẩm An An do dự, đó kéo tay Hoa Sinh : "Hoa Sinh, một chuyện với ."
Hoa Sinh chớp đôi mắt trong veo nàng.
"An An."
Một giọng nam trầm thấp mà dễ bất chợt vang lên từ phía .
Hoa Sinh theo tiếng gọi mà sang, cả bỗng chốc cứng đờ.
Chỉ trong chớp mắt, tầm của nàng che khuất. Dù , nàng vẫn ngây ngẩn yên tại chỗ, kịp hồn.
"Tiểu Cữu cữu, đang ở nha môn ? Sao giờ về ?"
Tề Cẩm Bình nghiêng , liếc mắt về phía cô nương đang Thẩm An An che chắn, mới chậm rãi đáp: "Nha môn việc gì gấp, nên về ."
"Ồ."
Thẩm An An lập tức kéo Hoa Sinh sang một bên, nép : "Vị là bằng hữu của , đến từ kinh thành."
"Ừm."
Thấy Thẩm An An ý định giới thiệu thêm, Tề Cẩm Bình chỉ khẽ gật đầu cất bước phủ .
Chiếc áo gấm xanh thẫm khẽ bay lên theo gió, nổi bật đường nét sắc bén của một nam nhân luyện võ quanh năm. Khi lướt ngang qua Hoa Sinh, hề dừng .
Nàng cứ thế ngây đó, đầu óc trống rỗng.
Như thể rơi vực sâu đáy, vùng vẫy trong tuyệt vọng, tăm tối, nghẹt thở, hoảng loạn, vô định tất cả những cảm xúc đồng loạt dâng lên trong lòng.
"Muội chứ?" - Thẩm An An nghiêng , lo lắng nàng.
"Vừa ... đó... chính là đó?"
Thẩm An An mím môi. "Ừ."
Nàng vốn định cho Hoa Sinh , nhưng ngờ Tề Cẩm Bình về sớm như .
"Là ngài... là ngài ..."
Hoa Sinh cứ lặp lặp , trong mắt hề sự vui mừng, mà chỉ còn trống rỗng, ch-ết lặng.
Lâm Diệp nhíu mày quan sát, nhạy bén nhận điều gì đó . Đôi mắt sắc bén của lập tức về phía bóng lưng nam nhân đang khuất dần cánh cổng phủ.
Bất ngờ, Tề Cẩm Bình phắt , ánh mắt băng lãnh quét thẳng về phía .
Sát khí lạnh lẽo khiến tim Lâm Diệp khẽ chấn động.
Người ... thật đáng gờm.
Tề Cẩm Bình chỉ nhíu mày, lướt qua một nữa tiếp tục rảo bước phủ.
——
"Vừa ... thật sự là ngài."
Trong bồn tắm, Hoa Sinh vẫn ngừng lẩm bẩm câu đó.
Thẩm An An nhẫn nại gật đầu: " , là ngài ."
"Ngài đang ở biên cương ? Sao xuất hiện ở đây?"
Cuối cùng cũng hỏi một câu trọng tâm, Thẩm An An thở phào nhẹ nhõm.
"Quân đội Tề gia chỉ đóng ở biên cương, mà còn rải rác khắp nơi. Nếu biên cương tạm thời yên , ngài chỉ cần đến gần kinh thành thì sẽ chuyện gì. Lần , Tiêu Uyên nhờ ngài đến giúp ."
"Ồ."
Hoa Sinh trầm mặc một lát, bất chợt bật dậy, nước văng tung tóe khắp nơi.
"Ta thảm hại ? Ngài nhất định ngửi thấy mùi hôi !"
"……Vừa nãy , ngài thấy . Hơn nữa, đang cải trang nam tử, ngài sẽ nghĩ xa như ."
"Thật ?"
Nàng lặng lẽ chìm dần trong nước.
Thẩm An An liếc bóng dáng lờ mờ tấm bình phong, nhẹ giọng hỏi: "Hoa Sinh, và vị công tử Triệu gia…"
Lặng im một lúc lâu, Hoa Sinh mới lên tiếng: "Muội bỏ trốn khỏi hôn sự. Muội chỉ ngoài dạo một chút, đến sát ngày thành về."
"Vậy nếu như…"
Nếu như gặp Tề Cẩm Bình, nàng còn trở về thực hiện hôn ước ?
Hoa Sinh im lặng đáp.
Thẩm An An thở dài, cũng hỏi thêm nữa.
Hôn sự với Triệu gia thể giải quyết, nhưng nếu nàng tình cảm với Tề Cẩm Bình, con đường đó e là vô cùng gian nan.
"Những ngày tới cứ ở đây với . Nếu suy nghĩ kỹ , sẽ cho đưa về ngày đại hôn. Vẫn còn kịp."
Dẫu nàng vẫn hy vọng Hoa Sinh thể trở về thành , bởi vì con đường với Tề Cẩm Bình, quá khó .
"Muội ."
Hoa Sinh đột nhiên cao giọng.
Dường như nhận thất thố, nàng nhỏ giọng hơn.
"Muội … ."