Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
"Có chuyện gì ?"
"Cô nương, Tề Tướng quân đến , là chuyện gặp cô nương."
Trong bồn tắm, Hoa Sinh rõ ràng co , chậm rãi nhô đầu lên.
Thẩm An An liếc nàng một cái, thở dài: "Ta ngoài . Nếu suy nghĩ xong thì sửa soạn đến tìm ."
Tề Cẩm Bình sừng sững giữa sân, dáng cao gầy như tùng.
"Tiểu cữu cữu, tìm ?"
"Nghe con đang điều tra chuyện liên quan đến Ngũ Hoàng Tử năm đó?"
Thẩm An An gật đầu: " ."
Ánh mắt Tề Cẩm Bình trầm xuống, Thẩm An An lập tức hỏi: "Chẳng lẽ tiểu cữu cữu nội tình?"
"Không rõ ràng hết, nhưng chút ít, thể sẽ giúp con."
Mắt Thẩm An An sáng lên.
, Hoàng Thượng luôn sự kiêng dè đối với Tề gia, chắc chắn là nguyên do.
Nàng liếc thấy cửa sổ đẩy hé một khe nhỏ, bóng lấp ló lay động, bèn mím môi : "Trời lạnh, chúng sảnh đường chuyện ."
Tề Cẩm Bình ý kiến, hai liền chuyển sảnh.
Người rời , Hoa Sinh lập tức gọi Mặc Hương phòng: "Nhanh, Mặc Hương, chải tóc cho !"
"Chải kiểu tóc thịnh hành nhất bây giờ."
"Phấn má, phấn má quá nhạt , thêm chút nữa. Son môi nữa, màu đừng quá chói, cũng đừng nhạt quá, nếu trông sẽ sức sống."
…
"Tiểu cữu cữu những gì ạ?"
Thẩm An An tự tay rót , đẩy đến mặt Tề Cẩm Bình.
Ông hờ hững cầm lên, khẽ nhíu mày như đang hồi tưởng: "Nếu tính theo thời gian, thì vị Ngũ Hoàng Tử đó đáng lẽ nhỏ hơn Tiêu Uyên bốn tuổi, chừng vẫn còn là một đứa trẻ."
Bốn tuổi…
"Vậy thì, Trần Thiên thực sự là Ngũ Hoàng Tử."
Tề Cẩm Bình từng gặp Trần Thiên một , nhưng quá lâu, cũng đổi nhiều, ông khó khó mà x-ác định .
"Năm đó, vị và… Thục phi nương nương từng quãng thời gian mặn nồng, nhưng tất cả phá vỡ khi một nữ tử Giang Nam xuất hiện."
"Ông dần trở nên điên cuồng, nghi kỵ, vì nữ tử Giang Nam đó mà vô chuyện hoang đường, hết đến khác tổn thương Thục phi. Cũng từ đó mà cách giữa hai ngày càng xa."
Mọi rạn nứt bắt đầu khi Tiêu Uyên chào đời bao lâu, nhưng khi đó còn nhỏ, chỉ nhớ mang máng chuyện.
Giọng điệu của Tề Cẩm Bình vẫn trầm tĩnh, nhưng cả như bao phủ trong bóng tối, toát lên vẻ âm trầm lạnh lẽo.
"Nếu yêu thích đến , tại ông từng cho nữ nhân đó một danh phận?"
"Ta cũng rõ."
Trong mắt Tề Cẩm Bình đầy vẻ mỉa mai: "Có lẽ là do nàng ."
"Bà thích Hoàng Thượng ?" - Thẩm An An chút kinh ngạc.
"Có thể lắm. Nghe nàng chịu ở trong cung, vì thế mà tuyệt thực, thậm chí còn tìm đến cái ch-ết. ông là đế vương, uy nghiêm thể khiêu khích, vì dù là nữ nhân khiến ông si mê đến phát điên, nàng cũng thể là ngoại lệ!"
Không thể thoát khỏi nhà t-ù của bức tường cung điện cao vời vợi.
"Vậy cuối cùng bà ch-ết như thế nào?"
Tề Cẩm Bình đột nhiên trầm mặc trong chốc lát: "Nàng ám sát."
"Ai gi-ết?"
"Không rõ. Trong cung đầy rẫy phi tần, kẻ nàng ch-ết quá nhiều. cuối cùng, Tề gia trở thành kẻ đổ vấy tội danh đó."
Thẩm An An sững .
"Hoàng đế nghi ngờ rằng chính Tề gia gi-ết bà ?"
Vậy nên ông mới oán hận Tề gia, thậm chí đến nhắc đến cũng .
Tề Cẩm Bình chậm rãi gật đầu.
Thẩm An An há miệng, như gì đó ngập ngừng.
"Con gì?" - Tề Cẩm Bình nàng.
"Nếu trong cung, căm hận nữ nhân đó nhất, e rằng chính là Thục phi nương nương, từng sủng ái nhất. Việc Tề gia tay với bà , xét về lý lẽ thì cũng hợp tình hợp lý."
"Con đúng." – Tề Cẩm Bình hề tức giận, thậm chí thể là bình thản.
"Con từng tiếp xúc với Thục phi, nên phân tích như cũng là điều dễ hiểu. ông , phu thê với Thục phi suốt bao nhiêu năm, đáng lẽ nên nghi ngờ phẩm hạnh của ."
Thẩm An An rơi trầm mặc.
Nàng Thục phi là thế nào, nhưng chỉ cần tính cách yêu ghét rõ ràng của Trưởng Công Chúa mà bà vẫn thiết với Thục phi, chứng tỏ Thục phi nhất định là một tệ.
Vậy nên điều mà Tề Cẩm Bình oán giận ai khác, mà chính là việc Hoàng đế, với tư cách là phu quân, tin tưởng Thục phi.
"Tề gia suy tàn, vì chuyện ?"
"Một nửa là ."
Tề Cẩm Bình hờ hững : "Hoàng đế bất mãn với Tề gia, nhiều gây khó dễ, thậm chí còn liên lụy đến Thục phi nương nương. Tề gia còn thích hợp để tồn tại trong triều đình nữa."
" thật sự rời xa hoàng quyền… là khi Thục phi nương nương qua đời."
Có vẻ như Tề Cẩm Bình nhắc quá nhiều chi tiết.
Chắc hẳn là vì nhớ về quãng thời gian đau khổ và thể chịu đựng đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm An An vẫn còn một câu hỏi vô cùng quan trọng: "Tiểu cữu cữu, Thục phi nương nương... thật sự là bệnh ch-ết ?"
"...Chắc là ."
Giọng của ông pha lẫn sự do dự: "Năm đó, nữ nhân ôm Ngũ Hoàng Tử mới chào đời bỏ trốn khỏi hoàng cung, nhưng truy sát mà ch-ết. Trong thích khách, hoàng đế tìm thấy th-i th-ể của một cận vệ cận bên cạnh Thục phi, vì mới quy tội cái ch-ết của nữ nhân đó cho Tề gia."
"Còn Thục phi nương nương thì ?"
"Chỉ qua lâu khi nữ nhân ch-ết, cũng bệnh mà mất. Đột ngột vô cùng. Tề gia từng nghi ngờ nguyên nhân cái ch-ết của , âm thầm điều tra nhưng thu gì."
Nếu đúng là hoàng đế tay, thì ông sạch sẽ, để bất cứ sơ hở nào.
"Vậy tại Tiêu Uyên mang lòng oán hận hoàng đế?"
Trước giờ nàng vẫn nghĩ rằng, cái ch-ết của Thục phi là do hoàng đế một tay sắp đặt, thậm chí là chủ mưu.
Chỉ dựa nghi ngờ thôi ? Tề Cẩm Bình chần chừ một chút chậm rãi lên tiếng: "Thục phi... là vì uất ức quá lâu mà bệnh thành nặng, đột ngột qua đời."
Để một nữ nhân dằn vặt đến mức sinh bệnh, bà chịu đựng bao nhiêu thống khổ chứ?
Phải là sự giày vò về tinh thần. Gi-ết gì tàn nhẫn hơn việc bức ch-ết tâm hồn của họ.
Thẩm An An thấu hiểu điều hơn ai hết, nên Tiêu Uyên hận hoàng đế là điều đương nhiên.
Cái mà kẻ cao gọi là yêu thích, căn bản là yêu thích, mà chỉ là một trò tiêu khiển nhất thời. Hôm nay sủng ái mẫu đơn, ngày mai mê luyến mộc lan. Nam nhân thể tùy ý đem chút ân sủng ban phát cho bất cứ ai, còn nữ nhân thì chỉ thể tiếp nhận, phép lựa chọn.
Ở nhà quyền quý như , huống chi là trong hậu cung.
Thục phi nương nương hẳn là một kiêu hãnh, nếu thể thấu thứ, bà ôm hận mà ch-ết.
"Nữ nhân đó họ Tào, Nam Thành, Giang Nam."
Câu của nàng gần như là khẳng định.
"Có lẽ , hình như đúng là họ Tào."
"Năm đó, vì nữ nhân đó mà hoàng đế hành xử quá mức hoang đường, đến nỗi văn võ bá quan đều bất mãn, thậm chí còn ngự sử chỉ trích là mê luyến sắc , u mê trụy lạc."
Nếu vì nữ nhân ch-ết sớm, ai trò hề sẽ còn kéo dài đến mức nào?
Si mê sắc dục đến lú lẫn, đó chính là nguy cơ lung lay cả quốc gia.
Giờ thì Thẩm An An hiểu vì Tề Cẩm Bình rằng quá nhiều trong hậu cung nữ nhân đó ch-ết.
Nếu hoàng đế thật sự điên cuồng đến mức , thì đừng là hậu cung, ngay cả tiền triều cũng thể để nữ nhân sống sót.
Có một chuyện, Thẩm An An do dự nên với Tề Cẩm Bình .
Không , thì nàng thật sự tiếp tục điều tra thế nào. Dù , Tề Cẩm Bình cũng là duy nhất của Thục phi còn sống, là hiểu rõ chuyện nhất.
"Hôm đó, gi-ết đại ca của nữ nhân đó, Tào đại nhân."
"Ta ."
"Hắn gì đó khi ch-ết, liên quan đến những lời đồn về Thục phi nương nương ?!"
Tề Cẩm Bình khẽ nhướng mắt, Thẩm An An đang cúi nhẹ đầu.\
"Những lời đồn về Thục phi nương nương, tiểu cữu cữu từng qua ?"
Một lúc lâu , ông chỉ khẽ đáp một tiếng: "Ừm."
"Hắn , Thục phi... nương nương tư tình với kẻ khác, nên mới hoàng đế bí mật xử tử. Hắn còn , Tiêu Uyên con ruột của hoàng đế."
Tề Cẩm Bình gì, nhưng trong mắt ông đột nhiên bùng lên sự lạnh lẽo thấu xương.
Rắc!
Chén trong tay vỡ vụn, mảnh sứ rơi xuống đất phát âm thanh giòn tan.
Thẩm An An lập tức đưa khăn tay cho ông .
Tề Cẩm Bình nhận lấy, tùy tiện quấn quanh lòng bàn tay mảnh sứ cứa chảy má-u để cầm má-u.
Nàng hiểu tâm trạng của ông.
Nếu Thục phi thực sự vì uất ức mà sinh bệnh qua đời, thì những lời bôi nhọ của Tào Bồi đúng là thể tha thứ!
Những lời đồn đó bắt nguồn từ việc mỗi tháng Thục phi đều đến Hương Giác Tự lưu một thời gian.
tại nàng bất chấp dị nghị, nhất định Hương Giác Tự?
Thẩm An An nghĩ mãi thông, cuối cùng vẫn quyết định hòi.
"Ta ."
Tề Cẩm Bình chậm rãi lắc đầu: "Lúc đó còn nhỏ, rõ nàng đến đó gì. Thục phi tuyệt đối hạng như ."
Ông khẳng định chắc nịch.
Người của Tề gia, thể kẻ như .
Thẩm An An im lặng.
Nàng cảm giác như vén lên một góc bức màn bí ẩn, nhưng phía lớp sương mù mỏng , hóa còn che giấu một bóng tối sâu thẳm hơn.
Câu trả lời, lẽ chỉ Tiêu Uyên và trong Hương Giác Tự mới thể cho nàng .
Không khí trong đại sảnh chùng xuống.
lúc , một bóng dáng áo đỏ bưng theo khay điểm tâm bước .
"Biểu tẩu, Tề... Tề tướng quân, chuẩn ít điểm tâm, mời hai dùng thử."
Thẩm An An hồn, thoáng qua Hoa Sinh, vẫn cúi đầu, dám ngẩng lên.
Tề Cẩm Bình khách sáo lời đa tạ, nhưng hề nhận lấy, cũng chẳng liếc Hoa Sinh một cái.
"......"
Hoa Sinh đặt khay điểm tâm lên bàn, lặng lẽ lưng Thẩm An An, ngay cả một cái liếc trộm cũng dám.
Trong lòng nàng, hổ chua xót.