Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Chương 183

"Tiểu cữu cữu."

Thẩm An An đột nhiên mở lời giới thiệu: "Cô nương , nhận ?"

Từ nỗi đau, Tề Cẩm Bình thoáng sực tỉnh, đôi mắt lạnh lùng ngước lên Hoa Sinh.

Rồi ông lắc đầu: "Không nhận . Nàng là…?"

Hy vọng trong mắt Hoa Sinh lập tức tan thành tro bụi, nàng đó, trông như chẳng để tay chân .

Thẩm An An thở dài một , vẫn quyết định : "Muội là Quận Chúa của phủ Vĩnh Ninh Hầu, Hoa Sinh. Hồi nhỏ, hai chắc từng quen ."

"Hoa Sinh? Phủ Vĩnh Ninh Hầu?"

Tề Cẩm Bình nhiều cảm xúc, ánh mắt chỉ thoáng hiện lên chút hồi tưởng, nhanh chóng bừng tỏ.

"Thì là tiểu nữ của Trưởng Công Chúa, lớn thế ."

Giọng điệu của ông cứ như một trưởng bối lâu năm gặp hậu bối, cảm khái xa cách.

Ông lớn hơn Tiêu Uyên hai, ba tuổi, so với Hoa Sinh thì chênh lệch càng nhiều.

Hơn nữa, khi Tề Cẩm Bình rời kinh thành, Hoa Sinh cũng chỉ mới vài tuổi, nếu rằng ông tình cảm nam nữ với nàng thì mới thực sự vấn đề.

"Lúc nhỏ còn từng bế nàng. Nhớ lúc đó, nàng cứ thích bám lấy Thần Dật, còn nhè."

Nụ mặt Hoa Sinh dần trở nên gượng gạo.

Thẩm An An để xoa dịu bầu khí.

Thậm chí, nàng cũng rõ vì Hoa Sinh suy nghĩ động lòng với Tề Cẩm Bình.

"Biểu tẩu, chút khỏe, đây." - Nàng cúi đầu, vội vã rời khỏi.

Tề Cẩm Bình khẽ nhíu mày, khuôn mặt thoáng vẻ kinh ngạc.

Vừa , rõ ràng ông cố chuyện thật ôn hòa, chẳng lẽ vẫn nàng sợ ? Nếu Lý Hoài Ngôn mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ánh lửa sáng lên trong mắt Hoa Sinh khi Tề Cẩm Bình, đáng tiếc, ông hiểu.

Thẩm An An chỉ đành đổi chủ đề: "Gần đây, Trưởng Công Chúa và Thế Tử Lăng gia định hôn sự cho , nhưng hài lòng nên mới tìm đến ."

"Ừm." - Tề Cẩm Bình nhàn nhạt gật đầu, hiển nhiên để tâm.

Thẩm An An cũng tiếp tục nhắc đến, chuyển qua chuyện khác: "Mấy ngày tới, chúng sẽ lên đường trở về kinh, tính ?"

"Ta hộ tống các ngươi đến trăm dặm ngoài kinh thành về biên cương."

Thẩm An An gật đầu.

Hoàng đế xưa nay vẫn luôn e dè ông , huống hồ trong thời điểm nhạy cảm , Tề Cẩm Bình quả thực thể kinh.

"Tiêu Uyên… giao tiểu tử cho con đấy."

"… Người yên tâm."

——

Vừa bước sân, Thẩm An An thấy Hoa Sinh gương trang điểm, hai tay ôm mặt, lặng lẽ rơi nước mắt.

"Biểu dâu, đến tuổi cài trâm , còn là trẻ con nữa."

", Hoa Sinh của chúng là một cô nương trưởng thành , còn là đứa trẻ nữa."

Thẩm An An vỗ nhẹ lên vai nàng, an ủi. Hoa Sinh thuận thế tựa đầu vai nàng, giọng mang theo nỗi ấm ức.

"Cách ngài chuyện với giống hệt như mẫu và đại ca. Ánh mắt ngài … cũng đang một cô nương."

Thẩm An An lặng lẽ vỗ về nàng, chờ nàng bình tĩnh mới dịu dàng : "Tiểu cữu cữu lớn hơn mười tuổi, nhiều năm gặp. Trong mắt , vẫn là tiểu cô nương năm nào thích nhè, luôn bám theo Lăng Thần Dật."

"Hơn nữa, nếu đầu gặp mặt mà đối xử với khác biệt, chẳng chứng tỏ nhân phẩm vấn đề, đáng để gửi gắm ?"

" vẫn luôn nhớ đến ngài ."

Nước mắt Hoa Sinh như chuỗi ngọc đứt dây, ngừng rơi xuống: "Vậy mà ngài chẳng nhớ gì về cả."

Thẩm An An giật giật khóe miệng: "Nếu tình cảm với khi còn nhỏ, chẳng là kẻ vấn đề, mắc chứng cuồng trẻ con ?"

"Biểu tẩu cũng đúng."

Hoa Sinh thẳng dậy, lau nước mắt, nhưng trong đôi mắt vẫn giấu nét đau thương và thất vọng.

Thẩm An An thực sự thể hiểu sự cố chấp của Hoa Sinh.

Một tiểu cô nương còn quá nhỏ, thể hiểu rõ tình cảm nam nữ, mà kiên trì với thứ tình cảm suốt bao năm qua?

"Hoa Sinh, cảm thấy… tiểu cữu cữu vẫn còn là trong ký ức của ?"

Hoa Sinh thoáng sững sờ: "Ý biểu tẩu là gì?"

"Ý là, khi đó vẫn còn nhỏ, lẽ tình cảm dành cho tiểu cữu cữu hẳn là thích theo kiểu nam nữ, mà chỉ là một kiểu yêu mến thời thơ ấu, giống như yêu thích một chiếc váy, một bằng hữu, một con thú cưng ."

Con thường ký ức bằng lăng kính đẽ, nhưng khi thực sự tiếp xúc, thể sẽ phát hiện rằng, tình cảm như bản vẫn tưởng tượng.

Có lẽ, điều mà Hoa Sinh thích là Tề Cẩm Bình, mà là hình bóng mà nàng tự vẽ trong lòng ?

"Biểu tẩu, tẩu vì từng dám với mẫu và đại ca ?"

Thẩm An An lắc đầu.

"Bởi vì sợ họ nghĩ rằng điên , hoặc đầu óc vấn đề. Hoặc tệ hơn nữa… là họ sẽ cảm thấy quá gì, còn nhỏ như loại suy nghĩ ."

"Thực , thích ngài là lúc nhỏ, mà là khi trưởng thành."

Hoa Sinh ngẩng đầu Thẩm An An, thấy trong mắt nàng đầy hoang mang và nghi hoặc, liền khẽ mỉm .

"Là khi trưởng thành, từng từng nhớ , từng từng thích cái dáng vẻ thiếu niên từng cõng vai ."

Thế nên, thích Tề Cẩm Bình là tiểu cô nương ngày xưa, mà là nàng của hiện tại, một trưởng thành, từng nhớ , từng đem lòng yêu.

Thẩm An An vẫn thể hiểu rõ loại tình cảm .

Hoa Sinh là một cực kỳ cố chấp. Sự cố chấp ăn sâu tâm trí nàng suốt hai kiếp .

"Biểu tẩu, ngài là mà thích suốt cả thời thiếu nữ. Nếu tình cảm kết quả, sẽ tiếc nuối, sẽ cảm thấy quãng đời còn chẳng còn gì để trông mong nữa."

Giống như một dòng suối lặng lẽ trôi qua ngày tháng, mà chính là ánh trăng duy nhất phản chiếu mặt hồ, là màu sắc duy nhất trong cuộc đời của nàng .

Thẩm An An im lặng, những lời định khuyên bảo cuối cùng cũng nuốt trở .

Sự cố chấp sở dĩ gọi là cố chấp, chính là vì một khi một ý niệm cắm rễ sâu trong lòng , ngoài chính bản họ, ai thể nhổ bỏ .

"Việc đúng đắn nhất mà trong đời chính là đến Thiên Thủy Thành. Dù cho ngài nhớ đến , dù cho chẳng kết quả gì, ít nhất cố gắng một , sẽ để tiếc nuối cho tương lai."

Ánh mắt nàng lấp lánh một tia sáng mà Thẩm An An từng thấy qua.

Bất giác, nàng nhớ đến Hoa Sinh của kiếp , từng sống trong phủ Vĩnh Ninh Hầu.

Nàng đúng. Dù hy vọng, dù con đường là tuyệt lộ, ít nhất nàng cũng thử bước tới.

Còn hơn là cứ mãi giữ nó trong lòng, để qua bao năm tháng, chỉ thể tưởng tượng và nuối tiếc những điều đẽ thể xảy .

"Ba ngày nữa, quan viên mới sẽ nhậm chức, chúng sẽ lên đường trở về kinh thành. Đến lúc đó, tiểu cữu cữu sẽ hộ tống chúng đến hồ Lãng Duệ, đó biên cương."

Cuộc đời của khác, nàng thể quyết định họ.

"Ừm, đa tạ biểu tẩu."

Những ngày , Tề Cẩm Bình quá bận rộn, ngày ngày đều ở trong phủ.

"Tề tướng quân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một giọng dịu dàng vang lên. Nàng cúi hành lễ, dáng vẻ đoan trang, thướt tha, eo thon tựa liễu, cổ trắng như ngọc.

Đây là thứ ba trong ngày bọn họ tình cờ gặp .

Tề Cẩm Bình nhíu mày, giọng điệu trầm : "Nàng chuyện gì ?"

Hoa Sinh lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên: "Ta… bánh mai hoa, nhưng cây mai quá cao, với tới . Tướng quân thể giúp ?"

Tề Cẩm Bình chẳng suy nghĩ nhiều mà đáp ngay: "Được."

"Vậy dẫn đường." - Đôi mắt Hoa Sinh lóe lên tia vui mừng.

Hai cùng về phía sân .

Dưới hiên hành lang, một bóng cao lớn chậm rãi bước khỏi góc khuất, hiện rõ dáng hình.

"Thì trong lòng Quận Chúa… là Tề tướng quân."

Chỉ một ánh thuở thiếu thời, mà khắc cốt ghi tâm đến tận bây giờ. Hóa , nàng nhớ mong chính là !

Không rõ vì , Lâm Diệp bỗng nhiên bước theo bọn họ.

"Ta hái bông mai cành cao ." - Hoa Sinh chỉ tay, khẽ .

Tề Cẩm Bình ngẩng đầu liếc , chỉ thản nhiên đáp một chữ: "Được."

Chỉ thấy ông khẽ dùng lực, vài bước nhẹ nhàng nhảy lên cành cây, rút đoản đao bên hông …

"Đừng chặt cành cây!" - Hoa Sinh vội vàng lên tiếng.

Tề Cẩm Bình thoáng sững , cau mày hỏi: "Vậy hái thế nào?"

"Từng bông một. Nhánh mai đó nở nhất, hôm nay hái hoa , ngày mai vẫn thể tiếp tục trổ bông."

Tề Cẩm Bình mím môi, những bông hoa nhỏ xinh mà gì.

"Nếu tướng quân hái, thể đưa lên, tự hái cũng ."

Ý định gật đầu của Tề Cẩm Bình chợt khựng khi xuống cô nương mảnh mai bên . Nàng còn là đứa trẻ con thích nhè như ngày nào nữa .

Nếu đưa nàng lên cây, chắc chắn sẽ tiếp xúc thể, mà một cô nương khuê các như nàng… e rằng tiện.

"Ta sẽ hái cho nàng."

Trong mắt Hoa Sinh lóe lên một tia thất vọng, nhưng nàng nhanh chóng mỉm gật đầu.

Tề Cẩm Bình vốn quen hái hoa, bèn trực tiếp lắc mạnh cành cây. Những cánh mai rơi xuống như một cơn mưa trắng muốt.

Dưới tán cây, thiếu nữ trong bộ váy hồng ngẩng đầu nam nhân cao, khóe môi cong lên rạng rỡ, dịu dàng tựa hoa nở.

Hoa mai nhẹ nhàng xoay tròn trong trung, phủ quanh nàng, khiến cả khung cảnh như tranh vẽ.

Lâm Diệp đến sững sờ.

Ánh mắt dừng khuôn mặt tươi như hoa của nàng, thể nào rời .

Hoa Sinh cúi xuống nhặt từng cánh hoa, nhẹ nhàng đặt trong giỏ.

Bất chợt, một bàn tay vươn tới, thả giỏ của nàng một nắm hoa mai lớn.

Nàng vui mừng ngẩng đầu: "Tề tướng quân?"

"Quận Chúa."

Lâm Diệp vội rụt tay , ánh mắt chạm tia thất vọng vụt qua trong mắt nàng, trái tim bỗng chút hụt hẫng.

"Là ngươi ."

"Ừm… tình cờ ngang qua, để giúp nàng một tay."

Hoa Sinh ngước Tề Cẩm Bình cành cây, vẫn đang lắc nhánh mai, ánh mắt nàng thoáng trầm xuống, lặng lẽ gật đầu.

Hoa Sinh chìm trong nỗi buồn, vô thức nhặt đầy một giỏ hoa mai. Khi đầu , nàng mới nhận từ khi nào Tề Cẩm Bình rời .

"Tề tướng quân ?" - Giỏ hoa trong tay Hoa Sinh suýt rơi xuống đất.

Lâm Diệp nhanh tay đỡ lấy.

Nàng lập tức định đuổi theo.

"Quận Chúa, hoa mai của ."

Bước chân Hoa Sinh khựng , nàng nhận lấy giỏ hoa.

"Nàng định bánh mai ?"

"Ừm."

"Nếu xong, thể cho nếm thử một chút ?"

Hoa Sinh lơ đễnh gật đầu, vội vã x-ách giỏ rời khỏi hậu viện.



Suốt hai ngày thấy bóng dáng Hoa Sinh, Thẩm An An lấy lạ, bèn hỏi Mặc Hương:

"Hoa Sinh ? Sao thấy xuất hiện?"

"Quận Chúa… đang trong bếp học bánh mai."

"Học cái đó gì? Muốn ăn thì tiệm mua là ."

"…"

"Hôm Quận Chúa nhờ Tề tướng quân hái giúp ít hoa mai, là bánh mai, chắc là xong để mang cho Tề tướng quân nếm thử."

Cũng xem như tạo thêm một cơ hội để tiếp xúc.

"…"

"Tiểu cữu cữu quanh năm ở biên cương, chắc từng ăn bánh mai. thứ đó quá ngọt, nam nhân thường chẳng mấy ai thích. Nếu tặng, tiệm mua vài chiếc mang đến là ,ông cũng phân biệt nổi ."

"…"

Mặc Hương bất lực thở dài: "Cô nương, khó trách cô gia luôn trách hiểu lòng . Cô nương thực sự chẳng chút phong tình nào cả."

Thẩm An An: "…"

Nàng đúng ? Điều quan trọng vốn dĩ chỉ là tìm một cái cớ để trò chuyện mà thôi. Bánh mai là tự tay mua về thì gì khác biệt chứ?



Trong một y quán cách đó trăm trượng, một nam nhân bất chấp lời can ngăn của đại phu, gắng sức xuống giường định rời .

"Sao ngươi cứng đầu như ? Thân thể mới khá hơn một chút, thể cử động mạnh, nhất nên tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa hãy ."

Người nam nhân gì, cố chấp bước ngoài.

"Này, khoan !"

Đại phu chặn , vẻ mặt vui, nhét tay mấy đồng xu: "Là chính ngươi chịu lời, nhất quyết đòi , chỉ thể trả bấy nhiêu."

Thân Doãn Bạch siết chặt những đồng xu trong tay, sững một lúc.

Đại phu tưởng bất mãn, lập tức giải thích: "Những dược liệu ngươi dùng đều là loại nhất trong tiệm, cũng theo đúng lời dặn của vị cô nương mà kê đơn, nên bạc đương nhiên tiêu tốn ít."

"Nàng đưa nhiều bạc, nhưng đều dùng cả thuốc . Giờ ngươi , thuốc đó coi như bỏ phí, nhưng tiền vốn vẫn thu ."

Nói trắng chính là: chuyện trả tiền, ngươi thì chỉ lấy ngần , một xu cũng hơn.

Thân Doãn Bạch siết chặt nắm tay, giữ chặt mấy đồng xu trong lòng bàn tay, lặng lẽ rời khỏi y quán

Bình Luận (0)
Comment