Ba ngày , quan viên triều đình cuối cùng cũng đến Thiên Thủy Thành. Lý Hoài Ngôn dẫn họ nha môn tiếp nhận công việc, trong khi Khánh Phong thu xếp thứ sẵn sàng để trở về kinh.
"Chúng cuối cùng cũng thể trở về !"
Mặc Hương thở phào nhẹ nhõm. Nửa cuộc đời nàng từng trải qua những ngày tháng đẫm má-u và căng thẳng đến . Tâm trạng nàng lúc nào cũng như treo sợi dây mỏng manh vì lo lắng cho cô nương.
Bỗng nhiên, Thẩm An An nhớ điều gì đó, sang hỏi: "Ngươi còn nhớ đêm *****ên khi Thân Doãn Bạch trở về, nha nhắc đến một tiểu Phật đường ?"
Đêm đó, nàng ngửi thấy nồng đậm mùi hương khói. Hắn là do cúng tế .
" là chuyện ."
"Đi thôi, chúng qua đó xem thử."
Thân phận của Thân Doãn Bạch vẫn là điều khiến Thẩm An An canh cánh trong lòng. Nàng cảm thấy dường như còn bí mật nào đó vạch trần. Có lẽ, nơi đó sẽ manh mối gì chăng.
…
Dưới hiên nhà, Hoa Sinh cẩn thận nâng khay bánh mai hoa cao đưa cho Tề Cẩm Bình: "Đây là tự tay , ngài thử xem thích ."
"Ta thích đồ ngọt."
"Ta , vì chỉ cho ít đường, chỉ ngọt một chút thôi. Ngài nếm thử , nếu hợp khẩu vị, sẽ ."
Đôi mắt Hoa Sinh tràn đầy mong đợi, sáng long lanh ông .
"Ta thích ăn." - Tề Cẩm Bình cau mày, lặp câu một nữa.
Dù ở biên cương nhiều năm, ông cũng kẻ ngốc. Những "tình cờ gặp gỡ" dạo gần đây khiến ông khỏi sinh nghi...
Hoa Sinh cầm khay bánh hoa mai, trong mắt giấu nổi vẻ thất vọng: "Ngay cả một miếng cũng ?"
Tề Cẩm Bình cụp mắt, gì. Đường nét gương mặt cương nghị càng thêm lạnh lùng, sắc bén.
Hai cứ thế giằng co trong im lặng.
Thẩm An An thở dài, chậm rãi bước tới, dịu giọng : "Hoa Sinh, gì ngon thế? Cho nếm thử xem nào."
"...Là bánh hoa mai ạ."
Nàng gượng , nếu vì Tề Cẩm Bình còn ở đây, e rằng nước mắt rơi xuống từ lâu.
Thẩm An An cầm lấy một miếng nhỏ, cho miệng. Nàng ngưng một chút, đó cắn răng nhai vài nuốt vội.
"Thực ngọt quá ."
Có thể là ngọt đến mức ngấy, ngay cả nàng, ghét đồ ngọt cũng thấy khó nuốt.
"Ừm." - Hoa Sinh khe khẽ đáp, giọng nhỏ như muỗi kêu.
"Nếu đây là tâm ý mà Quận Chúa bỏ công , thì tiểu cữu cữu cũng nên nếm thử một miếng , đừng phụ tấm lòng của ."
Thẩm An An mỉm , đặt miếng bánh mặt Tề Cẩm Bình.
Ông nhíu chặt mày, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy.
"Ta còn đang thêm bánh trong bếp, quấy rầy nữa, đây."
Hoa Sinh cúi đầu, vội vàng rời khỏi hành lang.
Thẩm An An lướt mắt thấy nơi khóe mi Hoa Sinh còn vương chút nước.
"An An." - Tề Cẩm Bình siết chặt miếng bánh trong tay, giọng mang theo chút trách móc.
"Ta là tiểu cữu cữu của Uyên nhi, và cả đời sẽ bao giờ về kinh thành."
Chưa kể đến việc nàng và ông cách cả một thế hệ lẫn tuổi tác, ông vốn dĩ thể trở về kinh thành. Hà tất gì lỡ dở cuộc đời của nàng.
"Ừm."
Nàng tất nhiên hiểu rõ. khi chứng kiến một nữ tử ôm chấp niệm suốt hai kiếp mà vẫn chẳng kết quả, nàng khỏi mềm lòng.
Tề Cẩm Bình phản đối chuyện thành , nhưng phận và tuổi tác của Hoa Sinh là điều mà ông tuyệt đối thể chấp nhận.
"Tiểu cữu cữu xem như việc thiện , Hoa Sinh là một cô nương thông minh. Nếu khéo léo từ chối, sẽ hiểu ."
Tề Cẩm Bình nhíu mày, theo bóng lưng rời của Thẩm An An, cuối cùng vẫn cắn một miếng bánh hoa mai trong tay.
Quá ngọt! Là ngọt gắt luôn!
"Quận Chúa thể cho tại hạ nếm thử ?"
Hoa Sinh giật ngước lên, trong đôi mắt mờ lệ phản chiếu gương mặt lo lắng của Lâm Diệp.
"Nếu thích thì ngươi lấy hết !"
Nàng đưa cả giỏ bánh cho , đó lập tức bỏ chạy.
Lâm Diệp ngây đón lấy giỏ bánh, cầm một miếng lên nếm thử. Cố nuốt xuống, lẩm bẩm:
"Thực ... cũng ngọt đến thế."
…
Tiểu Phật đường ở phía Tây cùng của Thân phủ.
Nơi hoa cỏ, giả sơn, dòng nước chảy. Mộc mạc đơn sơ, trái ngược với sự xa hoa của Thân Doãn Bạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở , bụi bay lơ lửng trong tia sáng xiên qua phòng.
Sau khi Thân Doãn Bạch rời , nơi từng quét dọn nào.
"Cô nương, đó là bài vị ? Sao tên?"
Trên chiếc bàn vuông là đầy đủ đồ cúng tế, nhưng hoa quả héo úa, tro trong lư hương cũng phủ dày, rõ ràng từ nhiều ngày .
Phía những đồ cúng , là một bài vị…một bài vị tên.
Thẩm An An chăm chú nó lâu, trong đầu nàng chợt lóe lên điều gì đó.
"Mặc Hương, đây chúng từng thấy một bài vị tên ở đó ?"
"Thật ?"
Mặc Hương ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu: "Cô nương nhớ nhầm chăng? Nô tỳ ấn tượng gì cả."
"Ta nhớ nhầm." - Nàng chậm rãi bước tới, ánh mắt vẫn dừng bài vị vô danh .
Những ký ức rời rạc bỗng dần hiện lên.
"Ta từng thấy nó."
Ở Tượng Giác Tự, trong thiền phòng của Đại sư Văn Âm, nàng từng thoáng thấy một bài vị tương tự án thư của .
Có thứ gì đó đang dần kết nối .
Mỗi tháng Thục phi đều đến Tượng Giác Tự tĩnh tu vài ngày, trong thiền phòng của Đại sư Văn Âm một bài vị tên, còn Thân Doãn Bạch cũng thờ phụng một bài vị vô danh.
Là trùng hợp, thực cả hai đều đang cúng tế cùng một ? Người đó là ai? Vì tên? Liệu liên quan đến nam nhân mà Tào Bồi từng nhắc đến , tình trong tin đồn của Thục phi chăng?
Nếu liên quan, Thân Doãn Bạch là ai đối với đó?
Tào Bồi rằng, kẻ tư thông với Thục phi chính là vị hôn phu của cô nương Giang Nam nọ, một trạng nguyên xuất từ Hàn Lâm Viện.
Vậy khi nào bài vị thuộc về đó, nên ai dám lập tên?
Thục phi…
Trong lòng Thẩm An An mơ hồ một cảm giác rằng, bà thể là loại nữ nhân như thế.
Nếu bà thực sự phản bội, vì tích tụ u uất thành bệnh, cuối cùng bạo bệnh qua đời? Nàng hiểu rõ, bệnh do u sầu tích tụ là một quá trình hành hạ con đến thế nào!
Những bí ẩn , lẽ chỉ khi về kinh thành, đến Tượng Giác Tự một chuyến, mới thể từng bước tháo gỡ.
——
Trần Thiên nhốt trong nhà chứa củi bao lâu. Chỉ rằng, mặt trăng lặn mọc, mặt trời lên xuống, cứ thế lặp lặp .
Cánh cửa một nữa đẩy , chậm rãi mở mắt, hướng ánh về phía tia sáng le lói .
“Nửa canh giờ nữa, khởi hành về kinh.”
Hắn ngẩn một chút, thu hồi ánh mắt, tiếp tục tựa bức tường lạnh lẽo.
“Thật , một thắc mắc mãi vẫn thể lý giải.”
Thẩm An An bước chậm rãi trong, dừng ngay mặt Trần Thiên.
“Ngươi là huyết mạch duy nhất của nữ nhân Hoàng Thượng sủng ái nhất. Vậy thì vì ông thể nhẫn tâm để ngươi đích mặt, trở thành một quân cờ trong ván cờ ?”
Trần Thiên đáp.
Thẩm An An đột nhiên nhẹ, chậm rãi : “Vừa nãy đến tiểu Phật đường của Thân Doãn Bạch.”
Đôi mắt Trần Thiên bỗng dưng mở to, ánh sắc bén đầy nguy hiểm.
Thẩm An An nghiêng đầu, quan sát , khóe môi khẽ nhếch lên: “Có phản ứng ?”
“Ngươi gì?”
“Ta gì cả, chỉ là ngươi trả lời câu hỏi của thôi. Khi , ngươi nhiều tiếp cận , cũng từng hoài nghi ngươi ít . dù Hoàng đế từng con riêng, từng nghĩ đó là ngươi.”
“Là ngươi và Hoàng đế đều cho rằng quá ngu ngốc, các ngươi quá tự tin chiến thắng nên mới yên tâm để ngươi đích nhập cuộc?”
Trần Thiên trầm mặc, hồi lâu mới lạnh lùng : “Bài vị trong tiểu Phật đường, ngươi động !”
“Sau đó thì ?”
Thẩm An An nhướn mày, nhạt: “Chỉ dựa một kẻ t-ù nhân như ngươi mà đe dọa ?”
Trần Thiên im lặng lâu, cuối cùng cất giọng lạnh lẽo: “Ngươi đấy, chỉ là một đứa con riêng thì chứ? Bước ván cờ thì gì kỳ lạ?”
“Trên đời , bất luận là ai, bất luận là thứ gì, đều chỉ là quân cờ trong tay ông , là công cụ để ông tùy ý thao túng. Ngươi là , cũng ngoại lệ.”
" vì ngươi, ông thể khuấy đảo triều đình, thậm chí liên tiếp gi-ết hại chính huyết mạch của ." - Giọng Thẩm An An lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông.
"Dựa mà là vì ?"
Trong mắt Trần Thiên tràn đầy phẫn nộ: "Ta chẳng qua cũng chỉ là sản phẩm thấp hèn, vô sỉ của ông mà thôi!!"
"Ta gì khác với các ngươi …!!"
"Ngươi hận ông ?" - Thẩm An An bình thản hỏi.
Trần Thiên nhắm mắt , còn thêm lời nào.