Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Chương 185

“Chuẩn xong cả , xe ngựa đang đợi bên ngoài, chỉ còn chờ mỗi thôi.”

Thẩm An An gật đầu, cùng Hoa Sinh sánh bước ngoài.

Tề Cẩm Bình, Lý Hoài Ngôn, Khánh Phong, và Lâm Diệp đều cưỡi ngựa, bảo vệ xung quanh xe ngựa.

“Tiểu cữu cữu.”

Thẩm An An tiến gần Tề Cẩm Bình: “Đột nhiên nhớ một chuyện, hỏi .”

Tề Cẩm Bình liếc Hoa Sinh bên cạnh, gật đầu: “Con .”

“Năm đó, vị đại nhân ở Hàn Lâm Viện … lấy thê tử ?”

Tề Cẩm Bình cau mày suy nghĩ một lát lắc đầu: “Ta rõ, nhưng chắc là .”

“Vậy ông ch-ết như thế nào ?”

Tề Cẩm Bình trầm mặc.

Một lúc lâu mới lên tiếng: “Vì lời đồn với Thục phi… ché-m đầu.”



Xe ngựa chậm rãi lăn bánh.

Nửa canh giờ , họ rời khỏi Thiên Thủy Thành, men theo con đường cũ trở về.

Thẩm An An và Hoa Sinh cùng trong một chiếc xe.

Nàng tựa vách xe, khẽ nhắm mắt, sắp xếp những suy nghĩ rối bời trong lòng.

“Mặc Hương, Trung thúc gửi thư về ?”

“Không ạ. Nô tỳ thư báo cho Trung thúc, dặn ông lập tức trở về kinh thành hội ngộ cùng chúng .”

"Ừm."

"À… cô gia cũng gửi thư về."

Thẩm An An khẽ gật đầu.

Hoa Sinh thỉnh thoảng vén rèm xe ngoài, lặng lẽ buông xuống, cúi đầu, vẻ mặt đầy u sầu.

"Hoa Sinh."

"Hửm?"

"Nếu cả hai kiếp đều thể đến với yêu, vẫn yêu chứ?"

Lời của Đại sư Văn Âm quả thực sai. Nhân quả định, dù đổi quá khứ, kết cục vẫn chẳng thể đổi . Dù cả vạn , cũng chỉ là lặp bi kịch cũ.

Hoa Sinh phủ nhận lời Thẩm An An mà trầm ngâm suy nghĩ một lúc, : "Vậy kiếp , bọn thế nào?"

Thẩm An An thoáng sững sờ.

Hoa Sinh tiếp tục: "Nếu kiếp vẫn còn cơ hội, chứng tỏ đó nghiệt duyên. Chỉ cần kiên trì, cũng sẽ ngày mây tan trời sáng."

"Cho dù vì thế mà đau khổ cả đời, vẫn sẵn sàng lặp tất cả ?"

"Đau khổ… nhưng nếu là để đến bên yêu, thì vẫn đáng giá."

Những lời định khuyên nhủ bỗng nghẹn trong cổ họng Thẩm An An.

Bốn hộ tống một chiếc xe ngựa, đội hình hùng hậu, dọc đường vô cùng thuận lợi.

Nàng Hoa Sinh hết đến khác cố gắng, hết đến khác thất bại, ánh mắt ngày một u ám, lòng cũng bất giác thở dài.

"Khánh Phong săn ít thịt rừng, Hoàng Tử phi và Quận Chúa xuống xe nếm thử ?"

Giọng Lâm Diệp từ bên ngoài vang lên.

"Ta đói." - Hoa Sinh yếu ớt đáp.

"Đã xuống xe , thì ăn một chút ."

Mấy ngày nay, Thẩm An An cũng nhận tâm tư của Lâm Diệp dành cho Hoa Sinh. Chỉ tiếc rằng, tương tư một phía, chẳng động lòng.

Thậm chí, Hoa Sinh còn từng để ý đến Lâm Diệp.

Bị Thẩm An An kéo theo, nàng đành miễn cưỡng xuống xe.

Trong khu rừng tối mịt, một đống lửa lớn bập bùng cháy. Lý Hoài Ngôn cùng vài khác vây quanh lửa, nướng thỏ rừng, còn Tề Cẩm Bình thì nheo mắt, tựa lưng cây, lặng lẽ về phương xa.

Hoa Sinh chỉ thoáng liếc lập tức dời ánh mắt , thêm.

"Thỏ mới nướng xong, Quận Chúa, Hoàng Tử phi hia nếm thử ." - Lâm Diệp dùng d-ao cắt con thỏ thành từng phần, đưa cho hai .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hoa Sinh cắn một miếng, nhưng nhạt nhẽo vô vị.

Lâm Diệp thấy nàng hết đến khác lén Tề Cẩm Bình, ánh mắt phản chiếu trong ánh lửa cũng giấu nét u buồn.

"Hoàng Tử phi, sáng mai chúng sẽ đường thủy." - Khánh Phong lên tiếng.

Đi theo đường thủy thì chỉ còn mười ngày nữa là về đến kinh thành.

"Ừm. Kinh thành dạo thế nào ? Chàng … gửi thư ?"

Ánh mắt Khánh Phong khẽ d-ao động, đáp: "Tạm thời . Hoàng Tử phi yên tâm, Trần Thiên đang ở trong tay chúng , Hoàng Thượng sẽ dám manh động."

điều nàng lo sợ chính là việc hoàng đế cùng đường liều mạng.

Thẩm An An đưa phần thịt thỏ của cho Mặc Hương: "Mang đến cho Trần Thiên."

Hộ phù, tuyệt đối thể bất cứ sơ suất nào.

"Khánh Phong, càng đến gần kinh thành, càng nguy hiểm. Hãy bố trí thêm canh giữ Trần Thiên, để xảy bất cứ sai sót nào."

"Rõ!"

Ngọn lửa bập bùng chiếu sáng khu vực xung quanh, mang đến chút ấm giữa đêm lạnh.

Sau khi ăn uống xong, ai việc nấy. Thẩm An An dậy, gọi Hoa Sinh.

Nàng ngẩng lên, liếc nam nhân vẫn tựa cây bất động, mím môi : "Ta thêm một lát, trong xe ngột ngạt quá."

Thẩm An An trầm mặc.

Nhìn thoáng qua Tề Cẩm Bình, nàng dặn dò: "Đêm khuya lạnh lắm, chỉ một chút trở về xe nghỉ ngơi."

"Được."

Khánh Phong canh giữ Trần Thiên, Lý Hoài Ngôn cũng thức thời rời .

Lâm Diệp chần chừ giây lát, chỉ đến khi Hoa Sinh về phía , mới miễn cưỡng dậy, chậm rãi rời .

Gió đêm rít qua kẽ lá, trăng nhạt nhòa, ánh lửa lép bép cháy, lúc bùng lên, lúc lụi xuống, hắt bóng hai nền đất.

Dường như lúc , Tề Cẩm Bình mới hồn. Ông một lời, chỉ bước .

"Tề tướng quân!"

Hoa Sinh giữ chặt lấy ông, đôi môi đỏ mọng cắn đến bật má-u.

Ngày mai lên thuyền , những lời, nàng sẽ chẳng còn cơ hội để nữa.

Dù rằng sẽ từ chối, nhưng nếu , nàng...

"Quận Chúa, trời khuya, ngày mai còn lên đường, hãy về nghỉ ngơi ."

"Tề tướng quân—..."

"Hoa Sinh—"

"Quận Chúa—"

Nhiều giọng vang lên cùng lúc, gần như là tiếng gào thét, pha lẫn sự kinh hoàng tột độ.

Tề Cẩm Bình giật phắt , nhưng quá muộn! Mũi tên sắc bén mang theo tiếng gió rít gào lao đến, ánh kim loại lóe lên lạnh lẽo trong màn đêm.

Đôi mắt Hoa Sinh tràn đầy hoang mang.

Thẩm An An hoảng hốt lao đến, Lâm Diệp cũng , và cả Tề Cẩm Bình.

Cú va chạm mạnh khiến thể nàng loạng choạng về phía , lao thẳng vòng tay ông.

Lần , ông né tránh, lạnh lùng gạt .

Mà là lập tức ôm chặt lấy nàng lòng.

Chỉ là...

Cơn đau nhói ở lưng lan , gần như tê liệt giác quan của nàng.

Hoa Sinh khẽ nghiêng đầu, về phía ...

Thân thể Thân Doãn Bạch chấn động, đồng tử co rút , ngón tay run rẩy siết chặt lấy đuôi mũi tên.

Lại là nàng! Sao thể là nàng chứ!!

Mũi tên nhắm thẳng hướng của Tề Cẩm Bình và Hoa Sinh, nhưng thể nào buông tay .

"Hoa Sinh!"

Bình Luận (0)
Comment