Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Chương 186

"Điện hạ, Trắc Phi của phủ Nhị Hoàng Tử cầu kiến." - Quản gia vội vã bẩm báo.

"Đoan Nhị cô nương ?"

Lăng Thần Dật nhướng mày: "Nàng đến gì? Không phủ Nhị Hoàng Tử đang giam lỏng ?"

"Cho ." - Tiêu Uyên lạnh nhạt .

Chẳng bao lâu , một nữ tử vận hắc y, đội mũ che kín mặt, lặng lẽ theo quản gia bước thư phòng.

"Tham kiến Tứ Hoàng Tử."

Nàng hành lễ một cách quy củ, gương mặt ẩn giấu lớp mũ trùm, rõ dung mạo.

"Có chuyện gì?"

Đoan Oánh Oánh bỗng nhiên vén áo choàng, quỳ sụp xuống: "Cầu xin Điện hạ mở lòng từ bi, cho ngục thăm phu quân và ."

Tiêu Uyên nheo mắt, đáp.

"Hiện tại là thời điểm nhạy cảm, Hoàng Thượng giám sát vô cùng chặt chẽ. Muốn Tông Nhân Phủ chuyện dễ. Huống hồ, tại chúng giúp ngươi?"

Lăng Thần Dật hờ hững tựa ghế, giọng điệu phần bỡn cợt.

Đoan Oánh Oánh từ từ ngẩng đầu lên, vết sẹo dữ tợn mặt ánh nến hắt bóng càng thêm đáng sợ.

"Bởi vì chúng chung một mục đích. Những việc các ngài tiện tay, thể . Ta sợ ch-ết."

Tiêu Uyên nhíu mày.

Trước khi rời , Thẩm An An từng đề cập đến Đoan Oánh Oánh với .

"Ta hứng thú đánh kẻ sa cơ thất thế."

" Tứ Hoàng Tử phi thích."

Đoan Oánh Oánh nhếch môi, ánh mắt lạnh băng chút cảm xúc.

"Tứ Hoàng Tử phi vẫn luôn chờ đợi cơ hội đánh kẻ sa cơ, Điện hạ giúp nàng toại nguyện ?"

Tiêu Uyên chợt nhớ đến bữa tiệc hôm đó tại phủ Nhị Hoàng Tử, khi Thẩm An An Tiêu Trạch giam giữ!

Mối thù đêm đó, Thẩm An An thể báo? "Lăng Thần Dật, đưa nàng trong."

Đoan Oánh Oánh khẽ cong khóe môi, chậm rãi dậy, hành lễ: "Đa tạ Tứ Hoàng Tử."

Lăng Thần Dật đích áp giải nàng đến Tông Nhân Phủ. Hắn thì thầm vài câu với cai ngục, Đoan Oánh Oánh liền dẫn trong mà gặp bất kỳ trở ngại nào.

Bên trong lao ngục ẩm thấp và tối tăm, khí nồng nặc mùi hôi thối, hòa lẫn giữa ẩm mốc và chất thải, càng sâu trong, mùi càng nồng đến mức khiến buồn nôn.

Tên cai ngục dừng một nhà lao, hạ giọng : "Chính là chỗ . Phiền Trắc Phi nhanh chóng giải quyết, giám sát chặt."

"Ngươi yên tâm."

Đoan Oánh Oánh nở một nụ với cai ngục: "Chẳng mấy chốc, các ngươi sẽ giải thoát thôi."

Từ trong căn phòng giam vang lên một giọng thì thào, rõ là lẩm bẩm tự nhủ chỉ là lời an ủi chính .

"Ta sẽ thua, thể thua. Thiên mệnh chi nữ là nữ nhân của , ngôi vị hoàng đế thuộc về , đây là ý trời."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nhất định còn cơ hội xoay chuyển. Phụ hoàng chắc chắn sẽ bỏ rơi . Ta thể nản lòng, thể từ bỏ."

"Mộng Mộng."

Tiếng ma sát sột soạt vang lên, như thể thứ gì đó đang bò qua bò nền đất.

"Mộng Mộng, ngươi thiên mệnh chi nữ ? Ngươi nhất định cách giúp chúng thoát khỏi cảnh khốn cùng , đúng ? Mau, mau thi triển pháp thuật, đưa chúng ngoài !"

"Ta sẽ lập ngươi chính phi, , là Hoàng Hậu, trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ. Mau lên!"

Giữa màn đêm tối tăm, một nam nhân tóc tai rối bù đẩy mạnh nữ nhân đang co rúm ở góc phòng, đầu cúi gằm, hề nhúc nhích.

"Ngươi ngẩn cái gì? Đừng giả ch-ết! Mau nghĩ cách !"

Hắn gào lên một tiếng, dường như dọa đến nữ nhân . Nàng run lên bần bật, co rúm , rúc sâu hơn góc phòng.

"Phụt—"

Một tràng khinh miệt bỗng vang lên.

"Ai? Ai đó?!" - Tiêu Trạch giật phắt .

"Nhị Hoàng Tử, phu quân, là đây, đến thăm đây."

Đoan Oánh Oánh ánh nến, từ xa cảnh tượng trong ngục.

"Đoan Trắc phi!"

Đôi mắt Tiêu Trạch lập tức sáng rực lên, lết tàn phế, kéo lê đôi chân gãy, sức bò về phía : "Là nàng ? Nàng đến cứu bản Hoàng Tử ngoài, đúng ?"

Trong góc ngục tối tăm, Đoan Mộng Mộng cũng chầm chậm đầu , đôi mắt tuyệt vọng đen thẳm thoáng ánh lên một tia hy vọng.

"Phu quân, quên ? Thiếp chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng, một quân cờ để tiếp cận và lấy lòng Tam mà thôi. Thiếp bản lĩnh cứu ngoài?"

"Không, !"

Tiêu Trạch vội vã nở nụ lấy lòng: "Lúc đó chỉ nhảm thôi. Nàng thể trốn khỏi phủ Nhị Hoàng Tử, chứng tỏ nàng cách. Nhất định nàng thể cứu ."

"Chỉ cần nàng cứu ngoài, sẽ lập nàng Hoàng Hậu."

"Vừa phu quân còn sẽ lập Tam Hoàng Hậu cơ mà? Sao mới đây hứa với khác ? Chẳng Tam sẽ đau lòng lắm ?"

"Nàng ! Nàng Hoàng Hậu!"

Tiêu Trạch bám chặt lấy song sắt, chằm chằm Đoan Oánh Oánh, như thể nàng chính là cơ hội sống duy nhất của .

"Trước đây là bản Hoàng Tử , trân trọng nàng, để nàng Chu thị hành hạ. Nàng yên tâm, chỉ cần cứu ngoài, Chu thị, mụ đàn bà độc ác đó, xử trí thế nào, tùy nàng!"

"Thật ?" - Đoan Oánh Oánh từ cao xuống .

", đúng, đúng! Bản Hoàng Tử thì !"

" mà..."

Nàng cúi xuống, ánh mắt lạnh lẽo: "Phu quân gãy chân, tàn phế . Một kẻ như thì gì còn tư cách tranh đoạt ngôi vị nữa?"

Nàng chậm rãi xổm xuống, ngắm gương mặt Tiêu Trạch ngay lập tức trở nên nhợt nhạt, đầy tuyệt vọng. Một ngón tay thon dài vươn , nhẹ nhàng nâng cằm lên.

"Thiếp cứ tưởng phu quân là kẻ mù điếc chứ. Thì , thấy tất cả. Chàng thấy Chu thị nhục mạ , nhưng hề lên tiếng, còn lợi dụng như một công cụ."

"Đêm tân hôn đó, chỉ vì Chu thị tát một cái, mặt sưng lên, liền lập tức chạy đến phòng của Tiêu Lương, còn ghê tởm, xí."

Bình Luận (0)
Comment