Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Chương 187

Ánh mắt Đoan Oánh Oánh lạnh lẽo đến cực điểm: "Nếu và Chu thị quá đáng, hà tất hao tâm tổn trí bày mưu hại các ngươi?"

Nàng chậm rãi dậy, từ cao xuống hai trong lao như thể đang quan sát con kiến hèn mọn.

"Chàng tưởng rằng nếu Tứ Hoàng Tử vứt bỏ , sẽ chọn gả cho ?"

"Không đúng, gả—mà là cẩu hợp!"

Nàng nheo mắt, cố ý kéo dài giọng: "Tam , từ quen ?"

Đột nhiên, một tiếng chim hót vang lên.

Đoan Oánh Oánh chậm rãi vỗ tay, khóe môi nhếch lên: "Đến giờ , đây. Phu quân, , nhớ sống thật nhé, nhất định sống."

Nàng xoay rời , để phía tiếng chửi rủa và gào thét điên cuồng.

Từ nhỏ, ai ai cũng Đoan Tam cô nương thông minh tuyệt đỉnh, là nhất tài nữ kinh thành, ai thể sánh bằng.

Mà nàng, Đoan Oánh Oánh chỉ là cái bóng mờ nhạt ở phía .

Người , phụ mẫu, ai thực sự coi trọng nàng.

cuối cùng thì ? Đệ nhất tài nữ, chẳng vẫn nàng tính kế gọn ghẽ ?

Trong phòng giam tối tăm, Đoan Mộng Mộng run rẩy thu trong góc, dám Tiêu Trạch đang trừng mắt nàng đầy oán hận.

"Ngươi sớm tất cả, mà vẫn dám cùng cẩu hợp?"

"Tiện nhân! Nếu vì ngươi, phụ hoàng thể vứt bỏ ?"

"Ngươi cũng là đồng bọn của Tiêu Uyên! Bổn Hoàng Tử gi-ết ngươi!"

Hắn lết về phía nàng , ánh mắt đỏ rực như dã thú dồn đường cùng.

Đoan Mộng Mộng bốn chi lành lặn, nhưng ngừng né tránh, hai bắt đầu màn rượt đuổi trong phòng giam chật hẹp.

Lửa giận trong mắt Tiêu Trạch bùng lên, điên cuồng như thiêu rụi tất cả.

“Bịch—”

Không vấp thứ gì, Đoan Mộng Mộng ngã nhào xuống đất.

Chưa kịp dậy, một bóng đen lao tới, hai bàn tay bóp chặt cổ nàng.

"Tiện nhân! Ngươi dám câu dẫn ! Ngươi hại !"

"Nếu vì ngươi, phụ hoàng nhất định sẽ thất vọng về !"

Hắn siết chặt tay, ánh mắt đỏ ngầu, như nghiền nát nàng.

Không khí trong phổi dần cạn kiệt, gương mặt Đoan Mộng Mộng tím tái, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng.

“Ngươi… ngươi…”

Chút phản kháng cuối cùng cũng dần yếu , cơ thể nàng bất động.

Tiêu Trạch buông tay, ném nàng sang một bên như một mảnh giẻ rách.

Hắn lết về phía cửa lao, gào lên: "Có ai ? Mau thả ! Ta gặp phụ hoàng!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ta oan! Đoan Mộng Mộng Thiên mệnh chi nữ! Ta từng dã tâm với hoàng vị!"

"Mau, —"

Đột nhiên, một bóng đen lặng lẽ phủ xuống mặt .

Ánh sáng mờ nhạt từ cây nến hắt lên, kéo dài cái bóng mặt đất.

Tiêu Trạch cứng đờ.

Tiêu Trạch sững , theo phản xạ đầu .

Một lưỡi trâm sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, nhanh như chớp đ-âm thẳng xuống.

Hắn thậm chí còn kịp mở miệng, mũi trâm xuyên qua giữa trán.

"Tiện nhân! Ngươi mới là tiện nhân! Ngươi hại , ch-ết , ch-ết !"

Đoan Mộng Mộng lẩm bẩm trong miệng, từng nhát, từng nhát đ-âm trâm cài tóc xuống Tiêu Trạch.

Không bao lâu , khuôn mặt đầy vết thủng, má-u chảy ròng ròng, đôi mắt mở trừng to quỷ dị, bên trong vẫn còn đọng sự kinh hoàng kịp tan.

Cổ bầm tím, khuôn mặt Đoan Mộng Mộng nhuốm đầy má-u, ánh mắt điên cuồng như ác quỷ từ địa ngục bò lên.

"Các ngươi đều đáng ch-ết!"

"Thiết kế , hãm hại ... Thẩm An An, Tiêu Uyên, Tiêu Trạch, Đoan Oánh Oánh—tất cả các ngươi đều ch-ết!"

Đột nhiên, một cơn đau nhói truyền đến.

Nàng cúi đầu xuống, một lưỡi d-ao găm cắm chặt bụng.

Tiêu Trạch dùng chút sức lực cuối cùng đẩy nàng .

Hắn cố bò về phía cửa ngục, nhưng chỉ vài bước bất động .

Má-u tươi nhuộm đỏ sàn đá lạnh lẽo.

"Ta... ch-ết..."

"Sư , gia gia, cứu ..."

Đoan Mộng Mộng cũng cố bò về phía cửa lao, nhưng dù thế nào cũng với tới .

Nàng kịp báo thù, kịp Hoàng Hậu...

Khi trời tờ mờ sáng, Khánh An gõ cửa thư phòng.

"Chủ tử."

"Có tin từ Tông Nhân phủ, Nhị Hoàng Tử và Đoan Mộng Mộng đều ch-ết."

Lăng Thần Dật vẫn đang lưu trong phủ Tứ Hoàng Tử. Nghe , tròn mắt kinh ngạc.

"Ch-ết ? Ch-ết thế nào?"

"Tự tàn sát lẫn . Nhị Hoàng Tử Đoan Mộng Mộng đ-âm ch-ết, nàng cũng đ-âm một nhát mà ch-ết theo."

"Chậc!" - Hắn nhướng mày, sang Tiêu Uyên.

"Vị Đoan trắc phi đúng là thực lực đấy."

Bình Luận (0)
Comment